“Các anh là người của Long Thế?”
Triệu Đình Khiêm há miệng hỏi những người phía trước.
Tuy nhiên, thuộc hạ của Gia Huy không trả lời hắn, trực tiếp lên xe ngồi, sau đó phóng đi thẳng.
Triệu Đình Khiêm tức điên người, hậm hực quay lại xe.
Trông thấy Mã Hoa đang ung dung ngồi ở sau ghế, đôi mắt lim dim ngủ gà ngủ gật, càng nhìn càng ngứa mắt.
Triệu Đình Khiêm trực tiếp cầm lái, vặn nút lao vụt đi.
Khi Mã Hoa tỉnh dậy thì trời đã quá trưa.
Tuy nhiên chiếc xe do Triệu Đình Khiêm lái vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại.
“Này, chúng ta đang đi đâu vậy?”
Mã Hoa ngơ ngác nhìn xung quanh, ánh mắt hoảng sợ tột độ.
Triệu Đình Khiêm vẫn không trả lời bà ta.
Khoảng chừng độ nửa tiếng sau, xe mới dừng lại trên một khu đất trống, thưa thớt dân cư.
Lục Nghị, thuộc hạ của Triệu Đình Khiêm bị hắn bắt xuống xe trước.
Mã Hoa ngơ ngác còn chưa hiểu chuyện gì liền bị Triệu Đình Khiêm túm lấy mớ tóc xoăn, lạnh lùng kéo ra bên ngoài.
Mã Hoa giãy giụa không ngớt:
“Triệu Đình Khiêm, mày đang làm trò gì vậy?”
Đáp lại câu hỏi của bà ta chỉ là sự giận giữ đến xé gan xé phổi.
Triệu Đình Khiêm rút từ trong ngực ra một khẩu trúng ngắn, say đó ném sang cho Lục Nghị.
Lục Nghị nhanh chóng đón lấy, lờ mờ hiểu ra dụng ý của Triệu Đình Khiêm.
Mã Hoa cũng không phải quá ngu dốt.
Đang yên đang lành, gã con hoang kia không đưa bà ta về nhà mà chở ra chỗ vắng vẻ, lại còn bắt bà ta quỳ rạp trên cát.
Nếu bà ta đoán không lầm, chắc chắn Triệu Đình Khiêm đang ủ mưu muốn giết chết bà ta?!
Hắn đứng từ trên cao nhìn xuống, Mã Hoa hai đầu gối nhũn cả ra, ấp úng sợ chết.
Lời nói muốn thốt ra nhưng lại bị chặn ở cuống họng, khổ sở không thốt lên lời.
“Mã Hoa, bà an hưởng phú quý đã mấy chục năm nay, trong khi mẹ tôi phải khổ sở ăn xin, nghèo rúng.
Bây giờ đã đến lúc mẹ con tôi nhận lại những gì là của mình!”
“Cầu xin cậu hãy tha cho tôi.
Tôi sẽ cho cậu toàn bộ tài sản của mình!”
“Câm mồm.
Lục Nghị, bắn!”
A...a...a...!
Mã Hoa chỉ kịp hét lên mấy tiếng thảm thiết.
Một viên đạn sắc lạnh trực tiếp bắn thủng hộp sọ của bà ta, máu tanh tung tóe khắp vùng cát vàng...!
Triệu Đình Khiêm đưa tay quệt vết máu vương trên miệng, đoạn rút điện thoại gọi cho Triệu Tư Mỗ:
“Cha à, người của Long Thế đã giết chết đại phu nhân!”
.......!
Khương Tặc đẩy tách trà nóng hổi mề phía Tiêu Bách Thần.
Bản hợp đồng vừa được ký kết, hai bên tương đối thỏa thuận rõ ràng.
Tiêu Bách Thần tu một ngụm hết sạch, đoạn hời hợt đáp:
“Ngay trong chiều nay người của tôi sẽ tiến hành đào khoan.
Hi vọng phía Vương Thống hợp tác!”
Bạch Khởi La đã chờ sẵn ở trên xe.
Thấy anh bước ra, lạnh nhạt hỏi:
“Thế nào? Mọi chuyện sắp xếp đúng như anh dự đoán chứ?”
Tiêu Bách Thần gật đầu xác nhận.
Khóe môi Bạch Khởi La khẽ cong:
“Bắt cóc Mã Hoa, ép Triệu Đình Khiêm phải trở về khiến hắn cay cú bỏ dở bản hợp đồng, ngang nhiên thuận lợi cuỗm tay trên, thu về một số lượng vàng lớn.
Đầu óc anh quả thực không tồi!”
Nghe cô nói một tràng, Tiêu Bách Thần chỉ cười cười cho qua.
“Thế nhưng, tôi phải báo cho anh một tin.
Mã Hoa đã bị giết.
Hơn thế, kẻ tung tin đồn đã đổi hết toàn bộ cho người của tập đoàn Long Thế.
Anh mau chóng giải quyết đi!”
“Cái gì? Mã Hoa đã chết?”
Tiêu Bách Thần ngạc nhiên hỏi lại.
Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài suy đoán của anh.
Triệu Đình Khiêm chính là kẻ đã đến đón Mã Hoa.
Nếu bà ta đã chết, vậy thì chắc chắn do hắn nhúng tay vào!
Tiêu Bách Thần cười khẩy.
Chiếc xe Lanrover đời tân tiến nhất lao vút về phía thành phố Tứ Châu.
Nhà họ Triệu phủ màu tang trắng.
Riêng Triệu Tư Mỗ gương mặt tỉnh queo.
Lão không thương tiếc bà vợ già hay càu nhàu của mình, ngược lại lão chỉ cảm thấy bực tức, căm hận tập đoàn Long Thế ngút trời.
Nghe tin Vương Thống đã chuyển giao quặng vàng lớn cho Long Thế, vợ lại bị người của Long Thế bắt cóc và bắn chết, hai mắt của lão càng thêm vằn đỏ, tức đến hộc máu mắt.
“Khốn nạn! Cố Trường Lục! Mày nhớ lấy mối hận này, tao sẽ dẫm chết chúng mày sớm nhất!”
Triệu Hinh mặc áo tang, vừa cắn hạt dưa vừa nhìn dòng người đến viếng mẹ.
Ngoài cửa, Triệu Nhạc hoảng hốt bước vào.
Kể từ khi bỏ trốn, cô xin được vào làm nhân viên phục vụ cho một quán cơm.
Nay nghe tin mẹ mất, Triệu Nhạc vội vàng cấp tốc trở về.
Trông thấy con gái út, Triệu Tư Mỗ nghiến răng bước lên, giơ tay tát thẳng cho cô một cái nảy lửa:
“Bây giờ mày mới vác mặt về đây ư? Dòng con bất hiếu!”
Triệu Nhạc không hề phản kháng.
Hai mắt cô đỏ hoe, tự mình lấy áo tang mặc lên, ngước nhìn di ảnh người mẹ.
Dù bà ta có vô lý, độc ác như thế nào nhưng Mã Hoa vẫn là mẹ đẻ của cô.
“Cố Trường Lục?”
Triệu Nhạc chợt nhớ tới người đàn ông đã giúp đỡ mình ở khách sạn khi trước.
Lúc gặp anh, cả người mặc dù toát lên khí phách lạnh lùng, cao ngạo nhưng cô vẫn cảm thấy anh ấm áp, thiện lương.
Nhưng bây giờ...!
Hai bàn tay Triệu Nhạc nắm chặt.
Cô bước ra ngoài sảnh, bấm số gọi cho Tiêu Bách Thần.
Tiêu Bách Thần đang tắm.
Điện thoại để ngoài phòng khách.
Bạch Khởi La thấy chuông đổ tận năm lần bèn cầm máy lên.
Cộc...cộc...!
“Tiêu Bách Thần, có người gọi cho anh năm lần rồi.
Anh có nghe không?”
“...”
Bên trong phòng tắm chỉ truyền lại tiếng nước chảy ào ào.
“Tiêu Bách Thần, đây là cuộc gọi thứ bảy rồi đây!”
Cạch...!
Tiêu Bách Thần toàn thân ướt nhẹp, mở cửa, thò tay ra phía ngoài kéo mạnh Bạch Khởi La vào bên trong.
“Cô nên nhớ, đừng có khiêu khích tôi trong khi tôi đang tắm.
Sẽ bị chịu phạt đấy!”.
Danh Sách Chương: