Mộ Kình Thiên luôn đi theo Tiêu Nguyệt, diễn biến trên gương mặt của nàng hắn đều thu hết vào trong mắt nhưng hắn không hỏi. Trực giác nói cho hắn nếu hắn hỏi nàng mọi việc sẽ trở nên tệ hại, Mộ Kình Thiên nhất nhất im lặng đi theo. Tới ký túc xá hắn cũng lao vào tu luyện, hắn cũng đã nửa chân vào Linh Vương rồi nhưng còn xa xa mới tới thời kỳ đỉnh phong, hắn cần cố gắng hơn nữa. Không thể tin rằng tu vi của hắn lại thua một cô nương mười một tuổi.
Tiêu Nguyệt về ký túc xá thì nằm ình ra, nói là ổn định thực chất là nàng muốn ngủ. Trong giấc ngủ không biết vì sao nàng lại liên tiếp nhìn thấy bóng dáng của một nữ tử áo trắng, nhưng không nhìn thấy rõ mặt, nữ tử này cứ nhìn nàng một cách kỳ lạ như muốn nói gì đó. Mà điều làm nàng khó hiểu là nàng không hề nhìn thấy mặt nử tử đó nhưng lại luôn chắc chắn là nữ tử nhìn nàng rất kỳ lạ.
Tiêu Nguyệt muốn đến gần hơn thì nữ tử lại càng xa nàng hơn, cứ tiếp diễn tới khi nữ tử kia hoàn toàn biến mất. Tiêu Nguyệt giật mình tỉnh giấc. Bước xuống giường, Tiêu Nguyệt vén mành lên cảm nhận những tia nắng sớm chiếu vào người, giọt mồ hôi chưa kịp lau lăn dài trên má.
Đưa tay lau vệt nước còn vươn lại Tiêu Nguyệt chậm rãi hoàn tỉnh, nàng không biết giấc mơ này có ý nghĩa gì nhưng nàng biết nó rất quan trọng còn vì sao quan trọng thì nàng không biết, có lẽ là trực giác đi.
Không biết thất thần bao lâu Tiêu Nguyệt nghe được tiếng gõ cửa nhẹ nhàng của Mộ Kình Thiên, có lẽ đã là giờ mẹo rồi, Tiêu Nguyệt nhẹ mở cửa tiếp lấy bộ đồng phục, như thường lệ im lặng đóng cửa thay đồ.
Bước ra khỏi phòng Tiêu Nguyệt phát hiện Mộ Kình Thiên đã là một Tam tinh Linh Vương, không khỏi cảm khái một tiếng rồi lắc đầu đi phía trước. Bỗng dưng một giọng nói lâu ngày không vang lên lại xuất hiện, đó là giọng nói của Thiên Lam.
“Không cần cảm khái, chỉ cần tới ngưỡng cửa Linh Hoàng hắn sẽ không tăng trưởng được nữa mà dừng chân tại chỗ, ngươi bây giờ chỉ là một luyện đan sư tam phẩm mà thôi, luyện chế lục phẩm thất phẩm còn quá xa vời, nhưng với tốc độ khôi phục này của Mộ Kình Thiên chắc chắn sẽ nhanh thôi đặt chân lên cánh cửa Linh Hoàng, đã hết một năm rồi, ngươi chỉ còn bốn năm thôi đó.”
Tiêu Nguyệt thoáng khựng lại rồi bước tiếp. “Ta biết!”
Mộ Kình Thiên nhìn ra Tiêu Nguyệt khác thường nhưng không muốn hỏi, chẳng biết từ khi nào hắn trở thành người kiệm lời thế nhỉ? Bóng lưng nho nhỏ kia như có một tòa thái sơn đè lên, tràn đầy hùng vĩ nhưng lại cô độc và áp lực nặng nề. Tại sao hắn lại có thể nhìn thấy điều này từ một tiểu cô nương mười một tuổi cơ chứ.
Tiêu Nguyệt và Mộ Kình Thiên một trước một sau, im lặng đi đến quảng trường, lôi đài lúc này chỉ còn lại một, học viên cũng đông đúc hơn rất nhiều, vì đây là trận bán kết và chung kết đi.
Chưa kịp phản ứng thì Tiêu Nguyệt cảm thấy có tiếng chuông nho nhỏ đang tiến tới gần, chưa kịp phản ứng thì một cái bóng nho nhỏ ôm chầm lấy nàng, không cần nói cũng biết đây là Mộc Nghiên, tiểu cô nương này đã chờ Tiêu Nguyệt từ rất lâu, lâu tới mức khi không có ai ở quảng trường đã xuất hiện.
Đang gặm táo thì Mộc Nghiên cảm giác được khí tức quen thuộc của Tiêu Nguyệt, không nói hai lời cũng không quay mặt lại xác định mà trực tiếp bay qua. Đúng vậy, trực tiếp bay ra!
Tiêu Nguyệt không kịp vận linh lực ổn định thân hình thì bị Mộc Nghiên đẩy về phía sau, cũng may là có Mộ Kình Thiên đỡ lấy nếu không thì mông của nàng đã nở hoa rồi. Tới lúc đứng vững lại Tiêu Nguyệt vẫn nghĩ một điều, tại sao tốc độ của Mộc Nghiên lại nhanh như vậy?
Theo nàng cảm nhận thì Linh Hoàng cũng không có tốc độ nhanh thế này a~ Tiêu Nguyệt thoáng cau mày rồi lại giãn ra lại , đơn giản bởi vì cảm giác ôm Mộc Nghiên trong lòng rất lạ, yêu thích, thân thuộc, muốn bảo vệ, áy náy, đau khổ cứ trào dâng làm Tiêu Nguyệt không biết nên phản ứng thế nào.
Mộc Nghiên cảm thấy rất thích việc ôm Tiêu Nguyệt cho nên cứ ôm mãi không buông cứ như gấu con ôm gấu mẹ, có điều dáng người Tiêu Nguyệt và Mộc Nghiên cũng tương đối giống nhau, hình ảnh có điểm quái dị.
Mộ Kình Thiên khó chịu nắm lấy cổ áo Mộc Nghiên quăng ra xa, Tiêu Nguyệt thoáng cái đau lòng nhưng rồi đè xuống, nàng không muốn bị phiền chết.
Mộ Kình Thiên xoay người nhìn Tiêu Nguyệt mỉm cười. “Hôm qua chủ nhân có ôm một người vận bạch y đúng không? Nếu ta nhớ không nhầm thì hắn là tứ vương gia của Hỏa quốc, chỉ có điều hắn luôn mặc bạch y không phù hợp với sở thích của người dân Hỏa quốc, quốc vương lại cảm giác hắn không phải là con ông ta cứ mãi lạnh nhạt với hắn. Hắn có một cái tên rất êm tai a~ Là Hiên Viên Dật.”