Cảnh Minh Sầu soi gương chải tóc, Thánh Hoàng đứng sau lưng nàng rất lâu, mới dịu dàng lên tiếng:"Cảnh Cảnh, gần đây ta bận quá không có thời gian đi chơi cùng nàng, ở trong cổ mộ buồn quá thì nàng ra ngoài chơi nhé."
Cảnh Minh Sầu nghiêng đầu nhìn chàng:"Ta muốn đi đâu mà chẳng được, có phải con nít đâu? Bên ngoài chẳng còn gì thú vị cả?"
Thánh Hoàng nói:"Lần trước không phải xảy ra chuyện Tàng Ngư sao? Lâu lắm rồi ta chưa thấy một cơn thủy bạo lớn như thế."
Nàng cười như ánh ban mai, dịu dàng đáp:"Ta cũng ham vui đi xem thử rồi.
Nhìn chung cũng chỉ là một con cá chết từ đời nào có gì ghê gớm chứ? Người lợi hại là kẻ tạo ra cơn chấn động đó mới đúng."
"Ta lại thấy giữa hai phe phái đó có biến chuyển đấy.
Hồng Thiếu Hoài này tìm được không ít trợ thủ..nhưng ta nhìn mãi ngoài Y ra không ai có bản lãnh này."
Nàng hơi cau mày:"Nếu họ cứ phân tranh thì tốt, ai trong họ thắng ta đều không vui.
Còn về phía Y...cái tên này rốt cuộc là ai ta cũng không biết.
Hồng Thiếu Hoài giấu người như vàng ấy..nếu chọn người để ra tay, ta sẽ tìm Y trước."
"Cảnh Cảnh..."
Cảnh Minh Sầu chỉnh lại trâm cài tú cầu trên tóc, thản nhiên nói:"Tuy ta vẫn thấy nợ một người rất nhiều, nhưng mà so với phu quân ta, ta vẫn sẽ nghĩ cho chàng nhiều hơn.
Không phải sao?...đời này ta đã chọn một người nương tựa rồi, vinh nhục của chàng cũng là của ta.
Nếu như trong hai phe phái đó có người phá vỡ sự cân bằng thì sẽ ảnh hưởng đến chúng ta."
Hắn thở dài vuốt tóc nàng:"Ta không sợ gì họ cả, cũng không muốn nàng khó xử."
"Cũng không khó xử mấy, ta chẳng phải người nặng tình với hắn ta...mà về phía Hồng Thiếu Hoài, từ lâu đã muốn tách khỏi hắn."
Thi thoảng, nàng vẫn nhớ về người kia...nhớ đến bàn tay nhiều vết chai sạn do luyện đao đỡ lấy tay nàng, không hề thô bạo lạnh lùng.
Từ lúc nàng sinh ra luôn thích cảnh máu tươi đầm đìa ướt đẫm tay mình, nàng không hiểu vì sao người ta lại muốn cứu một xa lạ không quen biết mà chịu buông bỏ vũ khí? Chính là giây phút đó nàng đột nhiên nghĩ nếu mình cũng có người dựa dẫm bảo vệ thì tốt quá...nhưng nàng cũng hiểu rõ, nàng với người ta là cảm động không phải là yêu.
Người nàng yêu sau này nàng đã chọn rồi...!
Nàng đến với người ta vì mục đích riêng, dù người ta biết nàng sống buông thả, tàn nhẫn, thủ đoạn, cũng không truy cùng giết tận.
Dù sao nàng cũng là một con đàn bà điên có gì khiến họ bận lòng chứ.
Nàng cũng vậy, uỷ mị ướt át, tình sâu nghĩa nặng, mấy thứ đó đều không liên quan đến nàng.
Nhưng hôm đó nàng hỏi Thanh Hồn, y nói:Từng hận nhưng giờ đã không còn.. trong lòng nàng mơ hồ nhẹ nhõm, chính nàng cũng không tin, tự mình mâu thuẫn.
Dù nàng biết y chỉ tự mình đoán mò mà thôi, y làm sao hiểu rõ lòng người ta nghĩ gì chứ?
Thanh Hồn vẫn như vậy lấp lửng không để người ta hiểu rõ, dù người ta có muốn biết câu trả lời thế nào y cũng hững hờ buông một câu mập mờ như thế.
Tuy nhiên nàng không đánh giá quá cao y, vì sự bất lực vô dụng của y nàng đã nhìn thấy từ rất lâu.
Không biết những đêm giật mình tỉnh dậy ánh nến trong phòng đã tắt ngấm, y có hoảng hồn thấy thân mình đầy máu tanh? Nàng từng nghĩ y kiên cường thông tuệ lắm hóa ra cũng có lúc cầu xin người khác giúp đỡ.
Cũng chỉ đến thế thôi.
Nàng thu lại suy nghĩ nói:"Ta điều tra ra vòng tay Tàng Ngư bị Phùng Nữ La cướp rồi.
Đinh Thiếu Hạo đi lấy vòng tay còn bị đánh gãy một chân...nhiều năm qua nàng ta vẫn dứt khoát như vậy.
"
"Ta không tin chuyện rõ ràng như thế mà họ nhìn không thấu." Thánh Hoàng cười đáp.
Cảnh Minh Sầu ngừng một lúc kiều nhan mỉm cười:"Nàng ta cũng chỉ tới mức đó thôi hành động lộ liễu thế tưởng người ta không biết chắc? Sát thủ mà đem trái tim cho người khác chính là hành động ngu xuẩn nhất, sớm muộn gì cũng mất mạng thôi.
Không bị kẻ khác hại chết cũng bị Hồng Thiếu Hoài xử tử thôi." Nàng uyển chuyển nói thêm:"Còn Tuệ Sinh cũng chẳng phải thanh kiếm tốt lành gì cho cam.
Có mang tặng ta cũng thèm có gì khiến họ tranh giành chứ?"
"Có một sự thật là từ khi tắm máu Tàng Ngư ai có thể dùng Tuệ Sinh đều không phải người tốt lành gì?"
"Ý chàng là nó đã bị mã hóa rồi sao?"
"Khi xưa vì có người đủ sức kiềm hãm nó nên nó mới ở trạng thái thuần lương.
Nàng xem, máu tắm biển đảo, san hô máu còn thành tinh hại người nói chi một thứ có linh tính như kiếm.
Ai nói vật vô tri bị điều khiển là chuyện bình thường, còn thanh kiếm có linh tính đối kháng không thể xếp chung hàng, ta lại không nghĩ vậy.
Vật vô tri vô giác không có cái đầu đã không linh hoạt còn dễ để lộ phản chủ, để nó có thể dễ dàng hành động không dễ dàng.
Nếu là ta, ta không phí sức vào mấy cây san hô đó mà đem hết vào thanh kiếm kia nhân lúc nó rời khỏi chủ mà hết lòng ma hóa nó.
Nói cách khác nếu có người lãng phí sức làm một việc không đáng thì trước đó họ đã có thứ họ muốn rồi, những việc khác không là thêu hoa trên gấm cũng là che mắt thôi."
Nàng gật đầu tin tưởng:"Chàng nói không sai Cẩn Ngọc San không phải lợi hại gì mà có thể giữ Tuệ Sinh lâu thế, rất đáng ngờ.
Nhưng mà khi nước cuốn nổi lên ta cũng có mặt, chủ nhân của thanh kiếm là một nữ nhân yếu ớt không có bản lãnh gì."
Thánh Hoàng vỗ vai nàng:"Vậy phải xem trước đó nó đã rơi vào tay ai, xảy ra chuyện gì.
Có điều, ta không tin một nữ nhân yếu ớt không có bản lãnh gì sẽ không có ngày giết người.
Liễu Vân Thoa rút máu thường xuyên cũng rất yếu ớt, võ công không cao, nhưng nàng ta chẳng vừa gì đâu."
Nhắc đến Liễu Vân Thoa nàng không nhịn được nở nụ cười lạnh:"Nàng ta đúng là ghê gớm, xây dựng vỏ bọc hiền lương lâu như vậy không ai phát hiện ra.
Nhưng đến cuối cùng cũng chết dễ dàng như thế thôi...!thật uổng danh hiệu thần y của nàng ta.
Không bằng một kẻ chuyên lừa người mò thuốc bấy lâu vẫn có người tin y có thể cải tử hoàn sinh."
"Nàng thật sự nghĩ nàng ta bị ngộ sát chết thế sao?" Thánh Hoàng nâng mi mắt:"Móng tay của nàng ta rất đẹp, thật sự rất đẹp đó."
Cảnh Minh Sầu tủm tỉm cười:"Sao cũng được, không liên quan đến chúng ta."
"Ngày mai là sinh thần của hắn, nàng muốn tặng quà không?"
Nàng gật đầu:"Quà đương nhiên không thể thiếu, không tính việc khác chỉ nghĩ đến một người, ta đã muốn chúc mừng."
***
"Có chuyện vui như thế à?" Thanh Hồn theo lời Công Tử Tiếu nhìn thử ra cửa, có lẽ vì không phải buổi đêm càng không chứng kiến cảnh tượng bên rừng Lam Huyết, y không hiểu được cảm xúc của họ:"Nhất định là điệu múa kinh tâm động phách rồi."
"Ngươi chắc là Thi Hành Thảo?" Lục Khuynh Tâm bắt được trọng điểm, nghi hoặc mơ hồ:"Nhảy múa trong đêm còn gõ cửa phòng người khác? Cảnh Minh Sầu à?"
Công Tử Tiếu trợn mắt:"Bọn ta và Cảnh Minh Sầu không thù không oán cô ta gõ cửa phòng bọn ta làm gì?"
Bạch Diệp nhếch miệng:"Ngươi nghĩ phải cần có thù cô ta mới gây chuyện sao? Hơn nữa chỉ là phỏng đoán thôi chắc gì đã là cô ta? Biết đâu do các người làm gì đó không hay nửa đêm ma gõ cửa."
Doãn Minh Hiểu giương ý cười khinh giễu:"Đó là nữ nhân giết người nhưng không bao giờ ngửi thấy mùi máu tanh trên người ả đó à? Khó trách mấy người tâm trạng đều không tốt.."
Công Tử Tiếu ban đầu định cãi lại, nghe Công Tử Tiếu nói thế nhớ ra gì đó chỉ cười không nói thêm.
Hắn đã có lần nhìn được người này, tuy không gặp mặt nhưng cách một tấm màn trướng, ánh nến trên đài sen mờ tỏ, chỉ thoáng trong giây lát gió bay nhìn thấy nửa gương mặt cùng nụ cười trên đôi môi đỏ kia khiến người ta khuynh đảo.
Nữ nhân này đã gả đi rất lâu không thấy nàng ta đi kiếm chuyện với ai.
"Bọn ta đến điều tra chuyện của Bì Tuấn.
Hôm đó hai người cũng có mặt chắc có thể mấy lời..."
"Biết ngay lời nói dối lộ liễu của Mộc Kình Lâm không lừa được các người mà." Doãn Minh Hiểu rất thức thời nói:"Bì Tuấn ở đây hơn mười ngày ta cũng nói chuyện với hắn mấy lần.
Hình như hắn đã biết được gì đó...vốn dĩ nhìn mấy bài thơ liên cú của hắn đã thấy hắn không ngu ngốc rồi."
"Mấy bài thơ đó có còn không?"
"Không biết, ta không có giữ."
"Người nói như thế tức là có người khác giữ nó lại?" Thanh Hồn không hứng thú với thơ văn lắm, hơn mười ngày, mà từ đó đến nay chứng cứ gì cũng bị méo mó hết rồi.
Nếu may mắn tìm được chút manh mối, nếu xui xẻo thì chỉ có thể dựa vào lời khai tìm ra sơ hở thôi.
"Là Trản Ngọc giữ đấy tên đó mê thi thư lắm, người như hắn chỉ có thể cưới mấy quyển sách làm vợ thôi.
Nếu tên thư sinh yếu ớt đó không bị người khác sờ gáy thì chắc là vẫn còn đấy."
****
"Trản Ngọc đó là một người thật thà." Nhiếp Trạch Phong biết tên đó mê thi thư như mạng còn rất nhát gan, người ta không giết hắn thì thôi chứ hắn sao giết nổi người ta:"Phải đợi y thăm nhà dưới quê lên đã."
"Hôm nay là sinh thần đại ca, đừng nói chuyện đó nữa." Lâu lâu mới có dịp thư thả ai lại bàn mãi vụ án cơ chứ.
Thanh Hồn hối lỗi:"Lục công tử chẳng nói chẳng rằng lôi ta đến vội vã quá chưa chuẩn bị gì cả, sẽ gửi đến sau vậy."
Y vừa nói xong đã nghe thấy tiếng cười khúc khích, Thanh Hồn ngẩng đầu nhìn lên, đó là một cô nương dung nhan đằm thắm dịu dàng, mái tóc đen nhánh của nàng ta búi một cành hoa, nhìn qua chẳng biết là hoa gì.
Thấy y nhìn nàng ta mới mở lời nói:"Đây chính là thần y trong truyền thuyết sao, còn trẻ tuổi hơn muội tưởng."
Mỗi lần y nghe đến hai chữ thần y lại lấn cấn.
"Cô nương này là?"
Mỹ Tiếu tủm tỉm cười:"Là nương tử tương lai của đại ca, tẩu tẩu của muội - Khang Song Song."
"À à.."
"Sao nhìn ngươi có vẻ mất mát thế?"
"Vì mỹ nhân như thế lại sắp gả cho người ta chứ không phải ta."
Lục Khuynh Tâm khóe môi co giật:"Ngươi cũng luyến tiếc quá nhỉ? Hồn phách lên mây hết rồi."
Y nói:"Đứng trước mỹ nhân ai cũng sẽ hồn xiêu phách lạc cả, huống hồ còn là người nằm trong tứ đại mỹ nhân."
Ánh mắt Khang Song Song do không ngờ tới hơi chấn động:"Ngươi biết ta à?"
Y cười cười:"Nghe danh đã lâu..."
"Trước mặt ta ai dám xưng mình nằm trong tứ đại mỹ nhân đấy?"
Cơn gió lạnh này đến quá bất ngờ, Thành Kính rùng mình:"Cảnh Minh Sầu!"
Trong chớp mắt mọi người đã đứng dậy hết xoay thành vòng tròn, không hiểu sao người điên này lại đến đây? Trong giây phút thất thần đó mọi người đều đang trố mắt nhìn nữ nhân đáng ghét không muốn gặp mặt đó, cô ta đang đứng bên cạnh Thánh Hoàng, mộ chủ Thư Hoán.
Nội lực của Thánh Hoàng có thể nói là xếp hàng võ lâm cao thủ vẫn chưa tìm ra người ngang hàng.
Đột nhiên lại xuất hiện ở đây đúng là khiến người ta giật mình khó chịu.
Hai người đứng trên cây phượng hoàng thấy bộ dạng căng thẳng của hai người, khẽ cười:"Ta chỉ đến chúc mừng thôi mà."
Lục Khuynh Tâm chợt nhớ Vấn Liễu giống cách bện hoa cát tường trong cổ mộ Thư Hoán.
Cảnh Minh Sầu ném một hộp gỗ xuống, nói:"Nhiều năm không gặp hy vọng huynh vẫn khỏe."
Bạch Diệp lạnh lùng đáp:"Không bị nữ nhân như cô bên cạnh đương nhiên là bình an."
Lục Khuynh Tâm liếc y, thấy y đang nhìn hai người họ chăm chăm không có bất cứ phản ứng nào.
"Huynh xem ra đã tìm ra hồng nhan của đời mình rồi nhỉ, chúc mừng chúc mừng...." Đang trong trạng thái phòng bị đột nhiên gió thổi ập đến, Khang Song Song tuy không phải cao thủ nhưng khinh công rất ổn, giờ phút này lại có cảm giác như bản thân bị kìm chặt không thể động đậy.
Một gương mặt tươi cười đang tiếng đến bên nàng, vành tai nàng hơi đau.
Tiếp đó có người tách ả ra khỏi nàng đánh nhau một trận, nàng chưa hoàn hồn Mỹ Tiếu đã xoắn hết cả lên:"Tẩu tẩu..tẩu...!" Mỹ Tiếu hơi ngừng lại trên một vành tai Khang Song Song đeo thêm một đôi bông.
Máu chảy xuống nhuộm đỏ bông hoa xương bồ bằng ngọc thạch trắng ngần...:"Đừng động để muội tháo ra cho tẩu.."
"Đừng có đụng chạm lung tung, coi chừng có độc."
Nghe Thanh Hồn nói thế Mỹ Tiếu nghẹn cả họng, thất kinh, nghiến răng ken két.
Nhưng cũng cảm thấy kỳ lạ việc Khang Song Song xuất hiện ở đây là bất ngờ, Cảnh Minh Sầu lại như có chuẩn bị sẵn mà đến.
Chừng một lúc y buông lỏng tay tháo đôi hoa tai kia ra, sắc mặt Khang Song Song hồng hào không vấn đề gì.
Thứ đồ trong tay y lành lạnh như toát ra băng khí thấm vào da, Thanh Hồn nhẹ giọng:"Thật là có lòng.."
Chỉ dùng một đôi hoa tai đã có thể cho mọi người nhìn rõ nhiều thứ như thế.
Thanh Hồn đặt thứ đó xuống bàn thầm lắc đầu, y đã không còn non nớt như xưa có những chuyện không cần nhắc nhở.
Trong khi họ đang đánh nhau sức đầu mẻ trán, y chợt nói:"Lệ Tiếu cô nương đi lấy rượu đến giờ chưa về..."
*
**
***
Khang Song Song đi nghỉ trong phòng, chuyện vừa rồi vẫn khiến nàng hơi sốc bước đi hơi chệch choạng muốn ngã.
Khi leo lên giường nàng sờ lại tai chợt biến sắc...nàng vội vàng leo xuống chạy ra ngoài.
Đến dưới cây phượng hoàng Thanh Hồn đang ngồi một mình ở trên đu dây, nhìn kỹ không có ai nàng mới lộ vẻ yếu đuối nói:"Trả nó lại cho ta."
Y thản nhiên giơ đôi bông nụ hoa sen của nàng ta lên:"Cái này hả?"
Nàng ta mở to mắt hơi thương tâm, cổ họng nàng ta đau từng đợt cất giọng thều thào:"Trả cho ta đi."
Y bất đắc dĩ mệt mỏi đến cười:"Ta cũng vô tình biết được có một loại ám khí cực nhỏ giấu trong hoa tai.
Chủ nhân của cô không dễ dàng gì đeo lên tai cô, vẫn là Cảnh Minh Sầu thân thủ hơn người có thể giúp cô nhận ra đối với cô hoa tai nào mới là hợp với cô hơn."
Bàn tay nàng siết chặt tựa hồ muốn phản kháng, sức lực toàn thân bị rút cạn, nàng yếu ớt:"Chúng ta đều là phụng lệnh hành sự mà?"
Y nhíu mày lại như tỉnh ngộ:"Trả lại cho cô...để ta đeo cho không cẩn thận lại bị nó hại chết."
Khang Song Song tựa hồ chết lặng để y xỏ vào, Hồng Thiếu Hoài đương nhiên không phải đem hết hy vọng đặt vào người nàng.
Trong nhiều người như vậy Nhiếp Trạch Phong lại chọn trúng nàng, nhờ thế mà nàng thoát khỏi bể khổ.
Nàng cũng chỉ cáo mượn oai hùm tìm chút tự do ít ỏi, nàng biết nếu một ngày Hồng Thiếu Hoài buông tay nàng sẽ thịt nát xương tan.
Nàng tự cười giễu cợt hít một trận lãnh khí:"Cảnh Minh Sầu làm như vậy, ngươi nói họ có nhận ra không?"
"Ta không biết."
Đôi mắt Khang Song Song trong suốt nhưng lại chết dần chết mòn, tĩnh mịch:"Rốt cuộc ta không tự do như ngươi, Giang Khách nói với ta ngươi thích Lục Khuynh Tâm.
Có thể hết lòng bảo vệ hắn.."
Y nhíu mày:"Giang Khách thật nhiều chuyện."
Nàng ta toát lên vẻ tuyệt vọng khôn xiết:"Các người muốn làm gì, nói gì cũng được.
Còn ta chỉ có thể tìm chút hạnh phúc trong dối lừa mà thôi..." trong mắt nàng ta chứa đầy nước mắt rơi xuống, nàng ta xoa dung nhan xinh đẹp của chính mình:"Chỉ là một sự sắp đặt không thể thoái thác."
Y cười nhàn nhạt:"Ta nghe nói các cô đều do Y đào tạo, quả nhiên là danh sư xuất cao đồ.
Ta tự nhận không bằng...có điều Giang Khách tuy nhiều chuyện cái gì cũng muốn điều tra nhưng chỉ nắm trong tay âm thầm uy hiếp thôi.
Cô đừng vu oan cho hắn, thôi ta đi ngủ đây.
Khang Song Song "..."
******
Danh Sách Chương: