Editor + Beta: Thất Tử - 01/06/23
Tiếng nhạc vang vọng khắp công viên nhưng một bóng dáng của khách cũng không có. Công viên giải trí vắng vẻ lạ thường.
Gấu trúc nói muốn tìm đàn anh của mình trước. Vì thế, nó nhấc bước chân chậm chạp rời đi.
Lý Trăn Nhược nhìn bóng dáng gấu trúc, tò mò hỏi Hạ Hoằng Thâm: "Tu vi của gấu trúc không cao sao? Sao lại không biến thành người?"
Hạ Hoằng Thâm nói: "Không phải."
Lý Trăn Nhược càng thêm khó hiểu, "Vậy thì tại sao?"
Hạ Hoằng Thâm lại nói: "Tôi không biết, cũng không có hỏi. Hay là cậu tự hỏi đi?"
Lý Trăn Nhược cảm thấy mình cũng không muốn hỏi gấu trúc. Quay đầu nhìn Lý Trăn Nhiên ngồi trên vai mình, cậu lắc lắc vai, muốn anh xuống khỏi vai mình.
Lý Trăn Nhược chưa nguôi giận, xoay người nhìn thấy đu quay bánh xe(*) chậm chạp chuyển động, nói với Hạ Hoằng Thâm: "Đại sư kia chưa đến phải không? Tôi đi chơi đây."
Hạ Hoằng Thâm vẫy vẫy tay, "Đi đi."
Lý Trăn Nhược đi về phía đu quay bánh xe, Lý Trăn Nhiên theo sau. Dù không nghe thấy tiếng bước chân nhưng cậu chắc chắn rằng anh đi theo mình cách đó không xa. Cậu có chút mềm lòng, nhưng mông vẫn còn đau, không mềm lòng nổi.
Đu quay bánh xe không có nhân viên phụ trách. Cậu tự đi vào, mở cửa cabin gần mặt đất nhất, cùng lúc đó, Lý Trăn Nhiên cũng chen vào.
Động tác Lý Trăn Nhược khựng lại, kế tiếp vươn tay đóng cửa cabin.
Lý Trăn Nhiên ngồi đối diện với cậu.
Một người một mèo yên tĩnh trong chốc lát. Khi cabin nâng lên không trung, Lý Trăn Nhiên nhảy xuống khỏi chỗ của mình, rồi nhảy lên chỗ của Lý Trăn Nhược, ngồi bên cạnh cậu.
Một tay Lý Trăn Nhược chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ cabin.
Lý Trăn Nhiên không một tiếng động di chuyển cơ thể, ngồi sát vào Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược thấy gương mặt nở nụ cười của mình trên kính cabin.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, Lý Trăn Nhiên giơ chân đặt lên đùi Lý Trăn Nhược.
Lý Trăn Nhược không động đậy.
Lý Trăn Nhiên đứng lên, chậm rì rì bò lên đùi Lý Trăn Nhược, đặt mông ngồi xuống.
Lúc này, Lý Trăn Nhược mới cúi đầu nhìn anh.
Mà Lý Trăn Nhiên cũng ngẩng đầu nhìn cậu.
Khi cabin của hai người đến điểm cao nhất của đu quay bánh, Lý Trăn Nhược cúi đầu hôn mèo của mình. Mặc dù mèo không tình nguyện lắm nhưng vẫn nhắm mắt lại chạm môi với cậu.
Nụ hôn còn chưa kết thúc, điện thoại của Lý Trăn Nhược kêu lên. Hạ Hoằng Thâm gọi đến, bảo cậu mau về, đại sư Vân Phách đến rồi.
Vân Phách đến rất nhanh, ngoài dự đoán của mọi người.
Lý Trăn Nhược vừa hy vọng Vân Phách có cách giải quyết tình trạng của Lý Trăn Nhiên vừa thấy tiếc vì Lý Trăn Nhiên biến thành mèo mới có một ngày.
Phải biết rằng được ôm Lý Trăn Nhiên toàn lông là lông là điều sung sướng đến mức nào.
Xuống đu quay bánh xe, Lý Trăn Nhược dựa theo hướng dẫn của Hạ Hoằng Thâm mà đi vào sâu trong công viên giải trí. Chỗ đó là văn phòng quản lý công viên giải trí, một tòa văn phòng nhỏ hai tầng.
Lý Trăn Nhược ôm Lý Trăn Nhiên chạy đến. Tại văn phòng tầng một, đại sư dung mạo thanh nhã và đẹp đẽ ngồi trước bàn làm việc, lười biếng uống ngụm trà nóng.
"Thầy ơi!" Lý Trăn Nhược mở miệng gọi Hạ Hoằng Thâm đang ngồi cạnh bàn làm việc.
Hạ Hoằng Thâm hất hàm, "Người này là đại sư Vân Phách."
Lý Trăn Nhược đi qua, đặt Lý Trăn Nhiên ở trên bàn, nói: "Đại sư, anh hai tôi ăn phải một viên đan dược không rõ nguồn gốc, giờ thì biến thành mèo rồi."
Vân Phách ngẩng đầu liếc Hạ Hoằng Thâm một cái, "Trước tiên trả nợ cho tôi đã."
Hạ Hoằng Thâm chẳng vội cũng chẳng tức giận, duỗi tay đè lên vai Lý Trăn Nhược, "Học trò à."
Lý Trăn Nhược có chút bất đắc dĩ, "Bao nhiêu?"
Vân Phách móc điện thoại ra từ áo cà sa, ấn nó trong vào giây, nói: "Còn 3278 hóa đơn chưa thanh toán."
Lý Trăn Nhược nói: "Tiền của anh tôi."
Cậu nói rất hào sảng, Vân Phách không khỏi ngẩng đầu nhìn cậu.
Lý Trăn Nhược đặt tay lên bàn, "Với điều kiện là anh tôi có thể biến lại thành người. Nếu không thì chẳng phải là mất tiền oan sao?"
Vân Phách nghe vậy, nhìn chằm chằm con mèo trên bàn trong chốc lát, nói: "Nếu tôi có thể biến cậu ta thành người lại thì thêm 2000 nữa. Tổng cộng là 5278, thành giao?"
Lý Trăn Nhược nhìn Lý Trăn Nhiên một cái, "Thành giao!"
Vân Phách vừa lòng cười, nói với Lý Trăn Nhiên: "Đưa tay đây."
Lý Trăn Nhiên đưa một chân trước ra.
Vân Phách bắt mạch cho anh. Lát sau, đại sư buông tay ra, nói với anh: "Há miệng."
Lý Trăn Nhiên mở miệng ra cho đại sư xem.
Lý Trăn Nhược nhíu mày, nhỏ giọng hỏi Hạ Hoằng Thâm: "Người bạn này có thầy liệu có thể không?"
Hạ Hoằng Thâm còn chưa trả lời, Vân Phách ngẩng đầu trừng cậu một cái.
Tiếp đó, Vân Phách lấy ngón tay chấm nước trà, vẽ lên mặt bàn một cái trận pháp đơn giản, bảo Lý Trăn Nhiên đi vào giữa.
Sau khi Lý Trăn Nhiên đi vào, trận pháp lập lòe ánh sáng màu vàng rồi biến mất.
Vân Phách nhìn phản ứng của trận pháp, một tay vuốt cằm trầm ngâm, "Không phải biến thành mèo."
Lý Trăn Nhược và Hạ Hoằng Thâm cùng nhìn đại sư.
"Vậy thì là gì?" Lý Trăn Nhược hỏi.
"Có thể là chó nha." Có người đẩy cửa từ ngoài vào, vừa đi vừa nói.
Mấy người quay đầu lại nhìn. Lạc Phi đi vào, đi sau hắn nửa bước là gấu trúc cùng hắn đi vào văn phòng.
Vân Phách "Shhh..." một tiếng, "Không hiểu gì thì đứng nói linh tinh! Cậu ta vẫn là người đấy."
Lý Trăn Nhược kéo ghế ngồi gần đại sư Vân Phách một chút, "Nếu vẫn là người sao lại biến thành cái dạng này?"
Vân Phách nói: "Tôi chưa thấy viên đan dược mà các cậu nói, cũng không biết nó là cái gì. Nhưng thân thể cậu ta vẫn là con người chứ không phải một con mèo như chúng ta đang thấy."
Lạc Phi cười tươi rói, ngồi ở cạnh bàn làm việc, duỗi tay muốn sờ đầu Lý Trăn Nhiên nhưng bị đuôi anh hất tay ra. Hắn túm lấy tay, nói: "Chẳng ngoan chút nào."
Lý Trăn Nhược vội ôm Lý Trăn Nhiên vào lòng, không cho Lạc Phi động đến anh.
Vân Phách lấy bút, viết viết vẽ vẽ trên giấy. Nhưng nhìn kỹ, những gì mà đại sự vẽ chẳng hề có ý nghĩa và không liên quan gì đến nhau.
Vân Phách vừa vẽ vừa nói: "Những gì bày ra trước mắt khác với bản chất. Cái này giống một loại thuật pháp để mọi người trêu chọc lẫn nhau, thuật che mắt."
"À." Hạ Hoằng Thâm đột nhiên nói, "Tôi biết rồi."
Lý Trăn Nhược hỏi: "Sao cơ?"
Hạ Hoằng Thâm: "Lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân có đủ loại đan dược kỳ quái. Tôi nghe nói có một loại đan dược có tác dụng che mắt."
Lý Trăn Nhược vẫn tò mò, "Sẽ biến thành dạng gì?"
Hạ Hoằng Thâm nhún vai, "Tôi chỉ nghe nói, chưa từng nhìn thấy nó trông như thế nào. Trong lò đan của Thái Thượng Lão Quân có quá nhiều thứ, sợ rằng chính ông ta còn không phân biệt hết được."
Ánh mặt mọi người dừng lại trên người Lý Trăn Nhiên.
Lý Trăn Nhiên mặt không đỏ, tim không đập, thản nhiên ngồi trên đùi Lý Trăn Nhược tiếp nhận mọi ánh mắt.
Lý Trăn Nhược hỏi: "Khi nào thì anh ấy biến lại thành người?"
Vân Phách nói: "Nếu là thuật che mắt, trong đan dược có linh lực, một khoảng thời gian ngắn, linh lực tiêu hao hết thì thuật che mất cũng hết tác dụng."
"A!!!" Lúc này, gấu trúc kêu thảm một tiếng, dường chịu một đòn đả kích lớn, "Em ấy sẽ không ở dạng này mãi mãi sao?"
Vân Phách: "Tất nhiên. Nhưng cậu có thể tìm Thái Thượng Lão Quân xin thêm tiên dược để cậu ta tiếp tục duy trì hình dạng này."
"Thái Thượng Lão Quân?" Ngón tay gấu trúc đặt trên miệng như có điều suy nghĩ.
Lý Trăn Nhược nói với gấu trúc: "Nghĩ cũng đừng nghĩ! Cho dù anh ấy mãi mãi ở hình dạng này, anh ấy cũng không phải của anh!"
Gấu trúc như phản ứng lại, ngây ngẩn cả người, vẻ mặt rối rắm.
Lý Trăn Nhược vẫn không yên tâm, hỏi Vân Phách, "Đại sư xác định không cần làm gì vẫn có thể biến lại thành người?"
Vân Phách: "Thuật che mắt thôi mà, có thể duy trì được bao lâu chứ? Nếu cậu không yên tâm, tôi có thể giúp cậu bày trận dán bùa để tẩy hết linh lực còn sót lại trong cơ thể cậu ta. Nhưng mà giá cả thì cao hơn một chút."
Lý Trăn Nhược không tiếc một chút tiền này. Nhưng nghe Vân Phách nói vậy, cậu nghĩ không bằng đưa Lý Trăn Nhiên về quan sát mấy ngày, nếu không được thì mời Vân Phách đến bày trận cũng được.
Nhưng cậu không muốn Lý Trăn Nhiên biết ý đồ này của cậu.
Lý Trăn Nhiên duỗi chân vồ cậu một chút, ý là muốn Vân Phách bày trận tẩy hết linh lực của đan dược. Còn Lý Trăn Nhược làm bộ như không thấy, trầm tư một lát, nói: "Tôi đưa anh ấy về quan sát mấy ngày."
Vân Phách gật đầu, chìa tay đòi tiền, "Thanh toán tiền đã."
Lý Trăn Nhược nói: "Anh ấy còn chưa biến thành người đâu. Đại sư để lại số tài khoản, đợi anh ấy khôi phục lại thành người, tôi chuyển tiền cho ngài?"
Vân Phách nhìn cậu một lúc lâu, nói: "Vậy cậu đưa tôi số điện thoại của cậu, tôi gửi số tài khoản qua tin nhắn cho cậu."
Lý Trăn Nhược nghe vậy, đặt Lý Trăn Nhiên lên bàn rồi lấy điện thoại. Cậu đọc số điện thoại cho đại sư Vân Phách, đợi đại sư gọi đến mới ngắt điện thoại. Lúc ngẩng đầu lên, Lý Trăn Nhiên không còn ở trên bàn nữa.
"Anh tôi đâu?" Lý Trăn Nhược đứng phắt dậy.
Hạ Hoằng Thâm chỉ ra ngoài, "Bị gấu trúc ôm đi rồi."
"A!" Lý Trăn Nhược gào lên, "Sao không nói với tôi?" Nói xong, cậu chạy ra ngoài.
Gấu trúc ôm Lý Trăn Nhiên chạy trốn, tốc độ của nó không chậm chút nào.
Gấu trúc không biết nên ôm Lý Trăn Nhiên đi đâu nhưng nghe nói Garfield đen trắng biến thành người, nhất thời xúc động ôm anh chạy đi. Một đường chạy như điên đến đu quay bánh, gấu trúc thở dốc, nhìn con mèo trong lòng mình không có động tĩnh gì, "Chúng ta ngồi đu quay đi."
Gấu trúc nghĩ, có lẽ đây là lần lãng mạn cuối cùng của bọn họ.
Nhưng có lẽ không chỉ vậy, bọn họ còn ba phút, nếu con mèo này yêu nó thì sao? Phải biết rằng, gấu trúc lớn lên rất dễ thương, người gặp người thích. Trên thế giới này không ai có thể chống lại mị lực của nó nhỉ?
Lý Trăn Nhiên không từ chối cũng không chấp nhận, bị gấu trúc ôm vào cabin của đu quay.
Ngồi trong cabin, gấu trúc vuốt đầu Lý Trăn Nhiên, bỗng thấy đau lòng, dán mặt lên đỉnh đầu mèo, "Trên đời này liệu có con mèo thứ hai nào mặt tròn như vậy không?"
Thực ra là có, nhưng không có con nào gấu trúc vừa mắt mà thôi.
Lý Trăn Nhiên bị ôm đến nỗi khó thở, duỗi chân đẩy gấu trúc một chút.
Gấu trúc kinh ngạc buông lỏng tay ra. Lý Trăn Nhiên nhảy ra khỏi lồng ngực nó, qua kính cabin nhìn xuống dưới.
"Sao thế?" Gấu trúc cũng mò tới xem. Nó kinh ngạc thấy một con mèo đang trèo lên khung thép của đu quay bánh xe chạy về phía bọn họ.
Đu quay quay tròn, mặc dù tốc độ chậm nhưng kết cấu khung thép phức tạp. Bọn họ không ngừng lên cao, độ cao cũng rất đáng sợ.
Garfield vàng trắng ra sức leo lên, dường như không để nguy hiểm vào mắt, chỉ nhìn về phía mục tiêu, nhanh chóng lao lên.
Hạ Hoằng Thâm, Lạc Phi và Vân Phách đuổi đến, ngẩng đầu nhìn lên.
Gấu trúc vừa kinh ngạc vừa lo lắng thay Lý Trăn Nhược.
Mà ánh mắt Lý Trăn Nhiên một khắc không rời khỏi người Lý Trăn Nhược.
Cabin di chuyển đến đỉnh của vòng quay, Lý Trăn Nhược từ khung thép nhảy tới cabin. Lý Trăn Nhiên không màng nguy hiểm mở cửa cabin ra, Lý Trăn Nhược lập tức nhảy vào trong.
Lý Trăn Nhược đè Lý Trăn Nhiên xuống. Ngay sau đó, Lý Trăn Nhiên lật người lại, đè cậu xuống dưới, dụi mặt vào mặt cậu.
Hai con mèo ôm chặt nhau.
Gấu trúc ngơ ngác nhìn bọn họ, bỗng nó khóc rống lên. Nó tưởng mình thất tình, ai ngờ thất tình đến hai lần.
Vòng quay chuyển dịch xuống dưới, Lạc Phi mở cửa kéo bọn họ ra ngoài.
Gấu trúc thấy Lạc Phi lập tức khóc rống lên, "Đàn anh, ô ô..."
Lạc Phi vỗ lưng gấu trúc, "Lăn ra chỗ khác mà khóc."
Hạ Hoằng Thâm mỉm cười, nói Lý Trăn Nhược đã biến thành người, đang ôm Lý Trăn Nhiên trong lòng: "Không tồi."
Lúc này, Lý Trăn Nhược quay đầu nhìn vòng quay mới cảm thấy sợ: "Tôi sợ anh tôi bị anh ta..." Sau đó, thấy gấu trúc khóc lớn, nói, "Chắc là tôi nghĩ nhiều thôi."
Lúc tiễn bọn họ đi, gấu trúc nâng chân lên vẫy vẫy, "Chúc hai người hạnh phúc."
Lý Trăn Nhược hô lên với gấu trúc: "Anh sẽ tìm được gấu trúc yêu anh thôi!"
Gấu trúc hậm hực.
Về đến nhà, Lý Trăn Nhiên không thèm đếm xỉa đến việc Lý Trăn Nhược muốn lăn giường. Nhưng mà lần này anh không nhẫn tâm đá cậu xuống giường nữa mà ôm hôn cậu hồi lâu rồi đẩy cậu ra, rời đi.
Ngày thứ ba Lý Trăn Nhiên biến thành mèo, anh đã cự tuyệt lăn giường với Lý Trăn Nhược năm lần. Buổi sáng hôm đó, Lý Trăn Nhược chưa tỉnh ngủ, cậu có cảm giác có ai đó đang đè mình xuống giường.
Cậu duỗi tay sờ ngực. Lúc đầu tưởng rằng lông mèo, nhưng mà nhận ra xúc cảm không đúng. Vừa mở mắt ra, đầu tóc đen đập vào mắt.
Lý Trăn Nhiên ngẩng đầu lên khỏi ngực cậu, nói: "Dục cầu bất mãn mấy ngày rồi, hôm nay thỏa mãn em."
Lý Trăn Nhược "A!" một tiếng, vừa vui mừng nhưng cũng tiếc nuối. Cuối cùng, cậu từ bỏ giãy giụa, nằm yên hưởng thụ.
-
(*) Đu quay bánh xe:
-HẾT-
- --------------------------------------------------------------
Xong rùi đó, cảm ơn mọi người đã đọc, mặc dù còn khá nhiều lỗi chính tả.
Ngày 15/6 t quay lại, giờ t bắt đầu nghĩ cách để nói chuyện với mẹ t về việc đi về quê chơi đây. Cái gia đình của t mặc dù không bất ổn bằng gia đình bé mèo nhưng nhiều lúc chỉ vì hai nhà mà t đau hết cả đầu. Một năm được một hè là t về nội được thôi, Tết thì năm được năm không, vì quê ở xa. T cũng muốn tự đi nhưng mà mẹ t không cho vì t lăn ra đường 2 lần òi.