Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi giật thót.

Không ngờ vừa bước vào đã gặp phải cảnh tượng khiếp đảm này. Lúc này, sau lưng chợt có tiếng động truyền tới, tôi quay người, thấy một gã đàn ông ngồi chễm chệ trên chiếc ghế đặt chỗ bức tường cạnh cửa.

Gã ta đeo mặt nạ nhưng không thể giấu được vóc dáng vạm vỡ của một tên đàn ông, thong thả dựa lưng vào ghế, hai tay khoanh trước ngực rất khoan thai và dường như đang nhìn về phía tôi.

Bất giác tôi lùi nửa bước, ánh mắt quét nhanh xung quanh vài lượt để nắm bắt tình hình.

Kia - một kẻ vừa mạnh vừa nguy hiểm, nếu gã thật sự ra tay thì chắc chắn tôi không đáng là đối thủ. Cho nên, hoặc mau chóng nghĩ ra cách đối phó hoặc gấp rút tìm cách tẩu thoát là những gì tôi nhất định sẽ làm ở thời điểm hiện tại.

"Nhìn thấy cái xác ấy… cô không sợ sao?" - Gã ta đột nhiên mở miệng.

“Đây đâu phải là lần đầu tiên tôi thấy xác chết.”

Gã cười nhạt, bảo tôi đừng căng thẳng, rồi hỏi có biết kẻ chết đằng đó là ai không.

Tôi im lặng, chỉ chăm chăm nhìn đối tượng nguy hiểm trước mắt. Quan sát theo chuyển động tay, tôi thấy gã lấy ra chiếc điện thoại đưa về phía mình. Trên đó đang phát một đoạn video.

Vì không muốn đến quá gần nên tôi chỉ dám đứng từ xa nhìn thẳng vào màn hình điện thoại. Không nhúc nhích. Càng không đưa tay với lấy.

Đây là video giám sát trong phân xưởng nhà máy, thời gian được ghi lại cho thấy trời đã khuya, các nữ công nhân đang miệt mài làm việc. Hẳn là tăng ca. Ở cửa có người đi vào, chính là tên đã chết và bị treo cổ ngay tại đây.

Gã đeo mặt nạ nói: "Thằng khốn này là Lý Tài, nhân viên bảo vệ ở Nhà máy may Meiyue."

Tôi tiếp tục xem video, thấy Lý Tài đi đến bên cạnh một nữ công nhân. Hắn ta đưa tay chạm vào người cô. Nữ công nhân nhảy dựng lên, miệng bất giác “á” một tiếng sợ hãi, quay đầu lại mới phát hiện ra đó là nhân viên bảo an, cô lo lắng lùi bước, trên mặt liền lộ rõ nỗi kinh hoàng.

Những nữ công nhân khác vẫn tiếp tục làm việc trước sự ngạc nhiên của tôi, như thể không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra.

“Cô hẳn đã từng nghe qua câu: Đôi khi nhân viên mà hằng ngày bị người ta cáu bẳn và mắng mỏ trên Taobao thực ra có thể là những người tàn tật đang tự lực cánh sinh. Nhà máy may Meiyue là loại hình xưởng công nghiệp phúc lợi xã hội cho kẻ bất hạnh như thế, chuyên cung cấp các sản phẩm do chính tay họ làm ra, hàng hóa chủ yếu được bán qua mạng." - Gã đàn ông bí ẩn nói.

Tôi nhíu mày: "Họ là..."

“Là những kẻ khiếm thính.”

Thật sốc khi nghe điều này!

Trên màn hình điện thoại, nữ nhân viên kia đang run rẩy chắp tay như cầu xin Lý Tài, trong khi hàng trăm cô gái câm điếc khác vẫn điềm nhiên ngồi tại chỗ làm việc với trạng thái tập trung cao độ. Rõ ràng chẳng ai trong số họ hay biết sự vụ kinh tởm đang diễn ra sau lưng mình.

Nữ công nhân bị quấy rối ăn mặc khá đặc biệt. Một chiếc váy đơn giản nhưng bắt mắt, điểm xuyết thêm một đôi guốc xinh xắn. Vì camera giám sát đặt ngay cạnh nơi làm việc của cô ấy nên có thể thấy rạch ròi mọi thứ, như khuôn mặt được trang điểm nhẹ nhàng kia chẳng hạn. Không biết có phải do lúc làm việc cô gái bị đổ nhiều mồ hôi hay không mà lớp phấn trang điểm đã bắt đầu nhòe đi và màu son cũng chẳng còn thắm nữa, như thể loại mỹ phẩm cô ấy dùng là hàng rẻ tiền hoặc cô rất vụng về trong khoảng làm đẹp.

Vì đồng lương ít ỏi, cô vẫn đang không ngừng chăm chỉ làm việc. Có vẻ hôm nay cô vừa kết thúc một buổi hẹn hò hoặc ai đó đang đợi cô cùng đi ăn nhẹ sau giờ tăng ca. Dù lý do là gì, cô ấy cũng đã cố gắng trau chuốt cẩn thận cho bản thân. Song hiện tại, vẻ xinh đẹp trên gương mặt bỗng hóa thành nỗi sợ hãi. Nữ công nhân khiếp đảm lùi từng bước, hai tay chắp lại, khẩn thiết cầu xin. Oái oăm thay, Lý Tài không chịu buông tha. Hắn vồ tới rồi ôm chầm lấy cô gái câm điếc tội nghiệp.

Cô ấy đang khóc. Tiếng khóc của kẻ câm điếc có phần khác so với người bình thường. Họ thậm chí không biết mình kêu cứu rồi hay chưa, họ la hét khủng khiếp trong nỗi tuyệt vọng…

Khi các nữ công nhân khác còn đang đầu tắt mặt tối vì công việc, cô gái ấy đã bị Lý Tài kéo đến gian phòng nhỏ bên cạnh. Cô vùng vẫy và ngồi phịch xuống đất như một đứa trẻ, chiếc váy xinh đẹp lấm lem, hai tay bám víu vào chân máy khâu, chỉ có thể kêu lên những tiếng thảm thiết đứt đoạn.

Đó là âm thanh cầu cứu, thứ âm thanh bất đắc dĩ mà đến cả bản thân cô cũng không biết mình có đang kêu cứu hay không, rốt cuộc có ai chú ý đến ánh mắt van lơn của mình hay không.

Câu trả lời là chẳng ai cả.

Lý Tài sấn tới tát cô hai bạt tai. Lúc này có một nhân viên bảo vệ khác đi vào, hắn và Lý Tài đưa mắt nhìn nhau, thay vì ngăn cản, kẻ kia lại dung túng, cùng Lý Tài lôi cô gái khiếm thính tới góc tối đằng xa bên trong nhà kho nhỏ.

Tôi quay đầu, lạnh lùng liếc nhìn xác Lý Tài.

Gã đàn ông bí ẩn cho biết: “Tên còn lại là Tôn Thanh, hắn với Lý Tài là cùng một giuộc. Đây không phải lần đầu tiên chúng làm những việc này. Vì những công nhân trong xưởng may đều là người khuyết tật nên bọn chúng rất lộng hành, muốn làm gì thì làm."

"Họ có báo cảnh sát không?" - Tôi phẫn nộ hỏi.

"Không."

"Tại sao chứ?"

“Đến một sự thật đơn giản như vậy mà cô cũng không hiểu?”

Tôi im bặt.

Quay trở lại đoạn video, khoảng mười phút sau, tôi thấy bóng dáng nữ công nhân vụt chạy ra khỏi nhà kho. Cô ngây ngốc ngồi bên cạnh bàn may, đầu cúi gằm, chẳng thiết làm việc nữa. Mãi đến khi tan ca, cô mới lững thững đứng lên ra về. Biểu tình hết sức tuyệt vọng.

Màn hình video được chuyển từ phân xưởng sang cổng lớn. Ở đó, một nam thanh niên đang đứng đợi cùng chiếc xe gắn má. Nữ công nhân kia bước đến, kìm nén nước mắt khổ đau và nặn ra nụ cười gượng gạo. Cô nhào vào vòng tay chàng trai.

Hẳn là vậy rồi. Chút đồng lương ít ỏi cô chẳng tiếc để mua váy đẹp, phấn nước và son môi, dù không được quá chỉnh chu nhưng đúng là bởi có người đang đợi mình nên cô mới làm thế. Cô gái ôm chặt đến nỗi chàng trai không khỏi nở một nụ cười hạnh phúc và xoa xoa đầu cô nhẹ nhàng. Lát sau anh mới vỗ vai cô như ra hiệu rằng nên đi thôi.

Nhưng cô cứ ôm chầm chẳng buông, cả người run khẽ, rất lâu mới chịu ngẩng đầu lên và nặn ra một nụ cười nữa. Cô gái lên xe máy của chàng trai và từ từ biến mất khỏi màn hình giám sát.

Cùng là phụ nữ, tôi sâu sắc hiểu được cảm giác ấy. Cảm giác tuyệt vọng và nỗi mặc cảm tự ti.

Tôi - một người không hoàn hảo, thật may vì đã gặp anh… Cảm ơn Chúa đã cho tôi gặp anh! Tôi làm việc chăm chỉ vì anh, cố gắng khiến bản thân thật đẹp mỗi khi gặp anh, thay đổi từng ngày để nâng cao phẩm giá của mình, từng chút từng chút một và luôn muốn ôm chặt anh vào lòng. Tôi xin lỗi… xin lỗi vì đã giấu nhẹm đi thứ cảm xúc dạt dào ấy. Bởi anh vốn đâu phải kiểu người giỏi thể hiện tình cảm, cảm xúc của anh khiêm nhường như chôn sâu trong cát bụi, làm sao tôi dám thổ lộ thật lòng với anh tất cả những điều trên.

Đời này có những chuyện làm người ta đau đớn như cơn quặn thắt cột sống. Người khác chấp nhận được, không lý gì một kẻ với xuất phát điểm là tầng lớp thấp cổ bé họng như tôi... đã trải qua muôn vàn thống khổ và đắng cay lại không thể chịu đựng được?

Ai cũng có cho mình những lựa chọn riêng. Với sự lựa chọn của cô ấy, tôi không muốn phán xét gì thêm. Duy chỉ có loại cảm giác kia… khiến tôi vô cùng đồng cảm.

"Có phải anh giết Lý Tài không?" - Tôi hỏi.

"Không. Mục đích của tôi không phải là giết hắn ta. Lý Tài bị đồng phạm của tôi trừ khử. Tôi chỉ ở đây để dọn dẹp đống lộn xộn và dành một sự chăm sóc đặc biệt cho tên khốn bảo an còn lại, Tôn Thanh.”

"Tại sao anh lại gọi tôi đến đây?"

"Hiện tại cô có hai lựa chọn: Một là giả vờ như không nhìn thấy gì rồi xoay người rời đi, đừng lo lắng về việc cô giết chết Triệu Tuấn Lôi, bởi vì chứng cứ đã bị tiêu hủy hoàn toàn. Tôi không nói dối và càng không có ý định làm hại cô."

"Vậy lựa chọn thứ hai thì sao?"

"Giúp tôi một việc. Tôi xử lý xác của Triệu Tuấn Lôi thay cô rồi, hy vọng sau khi tôi đối phó với Tôn Thanh, cô có thể cùng tôi phi tang hiện trường.”

"Anh muốn giết Tôn Thanh?"

"Không, thực ra tôi không giết ai cả."

Tôi suy nghĩ một lúc và cuối cùng nói với gã rằng mình có thể ở lại và giúp sức.

Bởi vì tôi nợ gã ta một ân huệ.

Còn rất nhiều nghi hoặc muốn hỏi người đàn ông bí ẩn ấy, nhưng gã lập tức bảo tôi mau tránh đi, tên khốn Tôn Thanh sắp trở về rồi.

"Hãy trốn sang một bên và xem tôi giải quyết mọi chuyện." - Gã chầm chậm nói.

Tôi thở dài và trốn trong phòng tắm của căn nhà cũ kỹ, lặng lẽ chờ đợi. Kẻ bí ẩn tắt đèn. Toàn bộ không gian một lần nữa chìm dần vào bóng tối.

Mười phút sau, bên ngoài truyền tới tiếng bước chân. Cửa mở ra, một bóng người tiến vào. Đèn được bật sáng.

Là Tôn Thanh!

Khi nhìn thấy Lý Tài bị treo cổ, hắn rùng mình chết trân tại chỗ, định hét lên thì người đàn ông bí ẩn đột nhiên cất lời: "Đừng la lối ầm ĩ, trừ khi mày muốn giống như cái xác trước mặt."

Tôn Thanh vội vàng xoay người, hắn sợ hãi nhìn kẻ thần bí kia, lắp bắp: "Mày... mày là ai!"

"Tội ác không bao giờ có thể che giấu vĩnh viễn. Dù mày có trốn trong bóng tối thì vẫn sẽ có những thợ săn truy lùng ra tội ác của mày."

"Mày là ai! Mày… là cái quỷ gì thế!”

Người đàn ông bí ẩn đứng dậy, nói bằng một giọng đầy chế nhạo: "Tao à? Tao là kẻ lang thang trong bóng tối, dùng cái ác để vạch trần cái ác, dùng bạo lực để chiến thắng bạo lực!"

Tôn Thanh rất sợ, nhưng giây tiếp theo hắn đột nhiên làm ra hành động chống trả: Từ sau lưng đồng phục bảo an rút một cây gậy ba khúc. Hắn ta vung mạnh theo động tác “quất roi” để dũ gậy.

Gã đàn ông bí ẩn liếc nhìn Tôn Thanh một cách khinh thường: "Cố gắng hết sức mà vùng vẫy đi, rồi tao sẽ giết mày ngay thôi."

Không để đối phương nói hết câu, Tôn Thanh đã sấn tới. Hắn dùng lực quất gậy vào người gã đàn ông bí ẩn, vừa ra tay vừa thốt lên rằng đã quá muộn rồi.

Người đàn ông bí ẩn vỗn cũng đâu phải bị thất thủ, ngược lại còn đang vồ tới, áp sát Tôn Thanh. Bằng mánh khóe rẻ tiền, gã lấy trong túi ra chiếc kìm chích điện nhỏ, dí trực tiếp vào thân thể Tôn Thanh. Dăm ba tia lửa lóe xẹt lên, thành công gây sát thương cho đối thủ. Chỉ tiếc là sau khi bị điện giật, hắn vẫn chẳng hề hấn gì.

"Sao có thể!" - Gã đàn ông bí ẩn thốt lên.

Một đập có lực giáng xuống vai gã khiến cơ thể ấy đau đớn lùi lại, xui rủi còn vấp phải chiếc ghế lúc nãy, bổ nhào xuống sàn. Tôn Thanh chớp lấy cơ hội, vung một đòn vừa nhanh vừa mạnh vào cẳng chân gã đàn ông bí ẩn. Ngay lập tức, tôi thấy gã ta ôm chân, lăn lộn quằn quại với tiếng hét như lợn bị chọc tiết: "Giúp… Mau giúp tôi!"

Từ góc phòng tắm, tôi lẳng lặng xem diễn biến cuộc ẩu đả. Đúng lúc Tôn Thanh nghe ra ẩn ý trong lời kêu cứu kia, hắn cảnh giác đảo mắt láo liên, và bắt gặp ngay ánh nhìn của tôi. Tôn Thanh cũng không ngờ vẫn còn kẻ khác ở đây. Thấy người đàn ông bí ẩn chẳng còn khả năng phản kháng, hắn không chút do dự chuyển mục tiêu sang tôi, vung gậy ba khúc lên và lao nhanh tới.

Tình huống này thật tệ. Sức lực đàn ông đương nhiên hơn hẳn phụ nữ, chưa kể tôi còn tay không tấc sắt. Thay vì bấn loạn bỏ chạy ở trường hợp khẩn cấp này, tôi chọn nép mình vào sâu vào gian vệ sinh chật hẹp.

Tôn Thanh cầm gậy xông vào! Phòng tắm của căn nhà cũ này rất nhỏ, chỉ có duy nhất một gian đặt bồn cầu xổm, còn bồn rửa mặt thì bắt trên tường, việc tắm táp được thực hiện bằng cách đứng trên bồn cầu xổm. Toàn bộ phòng vệ sinh chỉ khoảng ba, bốn mét vuông, chưa kể còn treo khăn tắm và kệ đồ linh tinh.

Vừa nhảy vào, Tôn Thanh liền gặp chút khó khăn. Hắn vung gậy lên nhưng nó bị mắc vào giá treo khăn trên tường. Nhân cơ hội đó, tôi lao tới đấm một phát mạnh bạo ngay mạng sườn đối phương!

Tôn Thanh đau đớn kêu lên,muốn thu gậy ba khúc về, song càng làm như vậy, tay chân của hắn càng trở nên lóng ngóng. Bản năng chiến đấu mách bảo tôi rằng đừng cho đối thủ bất kỳ cơ hội chống trả nào. Thế là vừa cho hắn một đấm chí mạng, tôi tức thì đập đầu vào sống mũi hắn, máu mũi liền phụt ra, cả người loạng choạng xiểng tảng, tiếp đó lại bị tôi cho ăn một đấm vào bụng, một bổ vào cổ rồi một thúc mạnh từ cùi chỏ vào má. Ra đòn không ngơi nghỉ khiến Nhịp tim tôi tăng vọt. Hơi thở cũng gấp gáp hơn. Một khi đã chiến đấu thì tuyệt đối không được dừng nửa chừng, phải đánh cho đến khi đối phương mất đi khả năng kháng cự!

Tôi siết chặt bàn tay thành nắm đấm, đánh tới tấp vào vài chỗ hiểm trên người hắn, tạo ra những âm thanh nghẹt thở. Tôn Thanh đầu óc ngây ngây ngất ngất, muốn vung gậy lên mấy lần nhưng chỉ có thể đập mạnh vào tường. Cuối cùng, hắn buông gậy ba khúc xuống.

Chết tiệt! Đây là nhược điểm của phụ nữ: Dù có ra đòn kịch liệt đến đâu thì sức người vẫn có hạn. Tôn Thanh - tên khốn ấy đang bền bỉ chịu đựng, ngay cả khi nhận những đòn tấn công túi bụi, hắn cũng chưa hề hấn gì mấy. Đổi lại, nếu là tôi rơi vào thế bị động, chỉ cần hắn cho ăn vài ba đấm thì mọi chuyện chắc chắn đã sớm kết thúc.

Khi nhận ra Tôn Thanh định vồ lấy mình, tôi lập tức giơ hai tay lên cao, bởi vì nếu bị hắn khống chế tay, thì cơ hội phản kháng xem như bằng không! Tôn Thanh ôm chặt lấy tôi, nhấc lên, đập mạnh vào tường.

Tôi đau đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn tiếp tục nhấc bổng tôi lên, cố ý đập đầu tôi vào cạnh của máy nước nóng kế bên. Tôi cố chịu đựng cơn đau, chộp lấy vòi hoa sen, bật mức nhiệt độ cao nhất, thẳng tay xịt vào mặt hắn! Vì nằm gần đường ống dẫn nước nên chỉ tầm hai, ba giây sau Tôn Thanh đã chẳng thể chịu đựng được nữa, những tia nước phun ra nóng đến bỏng thịt lột da!

Hắn ôm tôi, cả hai cùng ngã nhào xuống sàn!

Vai và đầu của tôi đập vào góc phòng tắm, đặc biệt là thắt lưng bị đập mạnh vào đường ống dẫn nước, cơn đau như nuốt trọn hơi thở, khiến cả người tôi run bắn lên! Đau quá… Dẫu vậy, ngay cả khi bị ngã, tôi vẫn giữ chặt đầu vòi hoa sen để nước nóng không phun vào người mình.

Lúc ngã, đầu của tên khốn Tôn Thanh đập mạnh vào bồn cầu xổm. Tôi xoay chuyển tình thế, nhảy đè lên người đối phương, dùng đầu gối ghì chặt phần gáy để đầu hắn trực tiếp vùi vào bồn cầu đầy nước. Vùng vẫy chẳng được mà gượng dậy cũng chẳng xong!

Tôi không ngừng dùng đầu gối thúc vào gáy Tôn Thanh, đầu hắn chúi nhào vào bồn cầu hết lần này đến lần khác. Dần dần chẳng còn lực phản kháng. Cuối cùng là không thể động đậy.

Ngay cả khi Tôn Thanh ngừng cử động, tôi vẫn dội nước nóng lên người hắn ta, đập thêm hai cái thật mạnh để chắc chắn rằng tên khốn này thực sự bất tỉnh. Tôi sợ hắn chỉ đang giả vờ để lừa mình. Sau khi đánh ngất Tôn Thanh, tôi rũ rượi dựa vào góc phòng tắm. Thở hổn hển.

Tiếp theo tôi lật người hắn lại và kiểm tra tình hình.

Vẫn còn sống...

Lấy hết sức bình sinh tôi cố đứng dậy, cởi cúc áo của hắn ta, thì ra tên khốn Tôn Thanh nhét tấm thẻ xuất trình loại phổ biến nhất vào eo, tấm thẻ cũng đã được ép dẻo. Thảo nào vừa nãy kìm chích điện của gã đàn ông bí ẩn không gây choáng hắn, là vì chẳng may bị chắn bởi vật này. Tôi lôi Tôn Thanh ra khỏi phòng tắm. Người đàn ông bí ẩn vẫn nằm trên mặt đất, khi thấy tôi bước ra, gã nói một cách đầy ân tình:

"Cảm ơn vì đã giúp."

Tôi hỏi gã có phải chân bị gãy không, gã quằn quại qua lại, cuối cùng loạng choạng đứng dậy, bảo may là chưa gãy. Nói rồi, người đàn ông bí ẩn khập khiễng đến bên Tôn Thanh, cho tên khốn ấy một cú sốc điện để giữ hắn ta bất tỉnh lâu hơn.

"Bây giờ anh có thể trả lời câu hỏi của tôi rồi chứ? Rốt cuộc anh là ai?"

"Uhm… Không phải tôi, mà là chúng tôi... Chúng tôi có một cái tên: Tội nhân!"

Tội nhân… Tôi đã rất sốc vì mình từng nghe cụm từ này trước đây. Không dưới chục lần. Đó là nhân vật thần bí, thình lình xuất hiện trong thành phố này và qua lời truyền miệng, sự tồn tại của gã dần dần bị méo mó và biến dạng theo những chiều kích khó lòng mà lý giải.

Đối với một số người, gã là kẻ tội đồ.

Đối với một số khác, gã lại là đấng cứu thế.

Gã thường giết người. Người bị giết là những tên xấu xa, cặn bã của xã hội, làm điều sai trái hết lần này đến lần khác mà không biết hối cải.

Kẻ đã bạo hành phụ nữ. Giết.

Say rượu lái xe làm chết người, song đâu lại hoàn đấy. Giết.

Cướp của giết người. Giết.

Đó là cách mà “tội nhân” tồn tại, gã có thể xuất hiện bên người bị hại mọi lúc mọi nơi, trước khi nạn nhân bị sát hại, gã sẽ lấy mạng kẻ xấu xa và kịp thời cứu người vô tội. Không có bất kỳ ràng buộc pháp lý nào trong thế giới của “tội nhân”. Gã chính là kẻ hành quyết lang thang trong bóng tối.

Thậm chí người đời từng xưng tụng gã là “thợ săn tội ác” và thường rỉ tai nhau câu khẩu hiệu hành hiệp trượng nghĩa: Dùng cái ác để trừng trị cái ác, dùng bạo lực để chiến thắng bạo lực…

Nhưng “tội nhân” đã không còn! Chính Tô Thanh Hà là người giải quyết vụ án liên quan đến gã ấy!

Tôi nuốt nước bọt, không nhịn được thốt lên: "Chẳng phải kẻ săn tội ác đã mất mạng rồi sao? Trước đây chồng tôi từng nói gã bị Cảnh sát Tô truy lùng và được xác nhận là đã mất mạng ngay tại hiện trường."

"Thợ săn tội ác đâu chỉ có một... Đó là thế hệ ‘tội nhân’ đầu tiên và chúng tôi là thế hệ thứ hai. Mạnh hơn.” - Người đàn ông bí ẩn nói.

"Đừng nói nhảm, khả năng của anh không xứng."

"Chỉ là tai nạn thôi. Không ngờ Tôn Thanh lại ra đòn chí mạng như vậy!"

Tôi hỏi chuyện xảy ra với thi thể của Triệu Tuấn Lôi hôm ở nhà tôi là thế nào.

Gã nói: "Ngày hôm đó, tôi đã trốn trong nhà của cô với một tội nhân khác. Sau khi Triệu Tuấn Lôi chết và cô lôi xác hắn vào phòng, bọn tôi lập tức dọn dẹp nốt hiện trường, giúp cô qua một kiếp của Tô Thanh Hà."

"Tại sao các người biết điều đó sẽ xảy ra mà trốn sẵn trong nhà tôi?"

"Thợ săn tội ác biết tất cả mọi thứ."

"Biết rõ Tô Thanh Hà sẽ vào phòng tôi, tại sao các người còn dám liều lĩnh như vậy? Hơn nữa, các người còn nắm rõ rất nhiều manh mối và chứng cứ… tại sao?"

"Tôi đã trả lời rồi, thợ săn tội ác biết tất cả mọi chuyện trên đời. Thật là vậy! Như chuyện Triệu Tuấn Lôi vu khống chồng cô lấy trộm hai thỏi vàng. Là hắn tự đánh mất, xong không có gan đối mặt với gia đình nên sau khi vụ hỏa hoạn xảy ra, liền tàn nhẫn đổ hết tội lỗi lên đầu chồng cô; cố tình đến nhà cô làm khó dễ, trục lợi một cách xấu xa. Nhưng ‘tội nhân’ đã biết hết mọi chuyện, là bọn tôi tìm lại những thỏi vàng và để trong nhà cô. ‘Tội nhân’ nghĩ rằng cô xứng đáng có được nó."

"Các người thật sự biết quá nhiều như vậy sao?"

"Được rồi, đưa điện thoại của cô đây, tôi sẽ chứng minh điều đó."

Tôi đưa điện thoại của mình, gã cầm lấy, tải xuống một ứng dụng kỳ lạ, và nói: "Đây là nền tảng dành cho thợ săn tội ác, tôi đã đăng ký cho cô trở thành một ‘tội nhân’. Có rất nhiều thông tin được đăng trên này, bao gồm cả nhiệm vụ trừng phạt kẻ xấu, như nhiệm vụ hôm nay. Khi cô tự tay tham gia vào những việc ấy, cô sẽ tin rằng tôi không nói dối. "

"Chưa hỏi qua ý kiến tôi… sao anh dám đăng ký cho tôi trở thành một ‘tội nhân’?" - Tôi nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.

"Tại sao không được cơ chứ? Chúng tôi luôn sẵn sàng trao ban cơ hội tới những người có tiềm năng. Thợ săn tội ác ẩn mình rải rác khắp các thành phố, chuyên trừng trị những kẻ xấu xa mà pháp luật không thể xử lý, dùng bạo lực để khắc chế bạo lực, dùng cái ác để đánh bại cái ác. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, có rất nhiều phần thưởng dành cho cô. Chẳng hạn như với nhiệm vụ hôm nay, cô có thể nhận được 50.000 tệ, vì cô đã giúp sức nên tôi quyết định trao lại tất cả cho cô!"

Tôi lắc đầu từ chối: "Chỉ là muốn báo đáp công ơn của anh thôi. Tôi không có hứng thú trở thành một thợ săn tội ác. Hiện giờ điều tôi muốn là làm một người mẹ tốt, cùng con trai sống cuộc sống bình thường."

"Nhưng cô thực sự là người thích hợp!"

"Tôi nói rồi, bản thân không có bất kỳ hứng thú nào…"

Gã khịt khịt mũi thất vọng.

Tôi chuyển chủ đề, hỏi nên xử lý tên khốn Tôn Thanh thế nào, gã ta nói rằng sẽ sớm có người đến giải quyết êm xuôi thôi. Tranh thủ lúc này tôi xem qua ứng dụng mang tên “chương trình săn lùng tội ác”. Trên đó thực sự có rất nhiều nhiệm vụ, hầu hết mục tiêu là chuyên trừng phạt các nhân vật phản diện chỉ mới bị lên án về mặt đạo đức.

Điển hình là Triệu Tuấn Lôi hoặc ví dụ như một tên khốn nọ đã giết chết bạn gái của mình ngay trước cửa nhà vì ghen tuông vô lý, nhưng chỉ thản nhiên nói: "Tội danh cũng đã nhận rồi, các người còn muốn gì nữa?". Hắn bị kết án từ ba năm tù trở xuống theo quy định của pháp luật. Và hết!

Pháp luật không thể khiến chúng phải trả giá đắt, nhưng trong những nhiệm trên ứng dụng này, chúng là đối tượng bị truy lùng. Tất cả các nhiệm vụ kể trên đều có chung một điểm: Phải mở khóa mới được phép tham gia hành động.

Tôi hỏi người đàn ông bí ẩn chuyện này là sao, anh ta nói rằng “tội nhân” cũng phân loại theo cấp độ. Họ được đánh giá dựa trên hiệu suất làm việc. Thợ săn tội ác ở cấp độ càng cao càng dễ dàng mở khóa nhiều nhiệm vụ nguy hiểm cũng như nhận được càng nhiều nhiệm vụ cam go từ hệ thống. Cấp độ không phải là thứ để chứng minh sức mạnh của “tội nhân” mà là để dễ bề lựa chọn nhiệm vụ phù hợp, hòng bảo đảm an toàn tính mạng cho họ. Các nhiệm vụ trên ứng dụng này được phân làm ba loại: Trừng phạt, đối đầu và bảo vệ.

Nhiệm vụ trừng phạt: Mục tiêu là phụ nữ, người già, thậm chí là người tàn tật gây nguy hiểm cho xã hội. Thợ săn tội phạm nào cũng có thể nhận lời thực hiện.

Nhiệm vụ đối đầu: Mục tiêu là đàn ông trưởng thành, có sức vóc. Chỉ những tội nhân cấp tỉnh trở lên mới được phép đảm nhận.

Nhiệm vụ bảo vệ... Gã nói rằng mình cũng không biết chính xác là gì bởi nó ở cấp độ cực thiên. Và để có thể mở khóa, gã vẫn còn cả chặng đường dài phía trước .

Đối phương cho tôi xem giao diện ứng dụng của gã. Các nhiệm vụ thuộc cấp độ trừng phạt và đối đầu đều đã được mở khóa, đến số tiền thưởng khi hoàn thành nhiệm vụ cũng được ghi rõ ràng. Nhưng ở cột bảo vệ thì vẫn đang khóa. Phía trên đầu giao diện có phân loại người đàn ông bí ẩn là “tội nhân” cấp tỉnh - Bán Hạ. Trong khi giao diện của tôi chỉ hiển thị bảng xếp hạng.

Tôi hỏi đó là gì, và gã ta giải thích rằng là mật danh, thợ săn tội ác không được phép sử dụng tên thật. Mỗi một người đều có những mật danh riêng.

Và mật danh của gã là Bán Hạ.

Tôi bảo cái tên thì hay nhưng người lại vô dụng. Gã ta tỏ vẻ khó chịu, nói rằng đó chỉ là tai nạn ngoài ý muốn.

Đang đắm mình trong cuộc trò chuyện, đột nhiên bên ngoài truyền tới âm thanh gõ cửa, hai tiếng dài, một tiếng ngắn.

Tôi cảnh giác nhìn chằm chằm vào cánh cửa, nhưng Bán Hạ nói đừng sợ, đó là tín hiệu mật từ đồng bọn.

Đoạn nói rồi, gã đi ra mở cửa, bên ngoài có một người đàn ông mặc đồ đen, đeo khẩu trang. Bán Hạ nói với tôi rằng người đàn ông này là kẻ áp giải.

Đừng đánh đồng thợ săn tội ác với những kẻ hành quyết. Sau khi truy lùng và bắt giữ phạm nhân, họ gần như đã hoàn thành nhiệm vụ. Phạm nhân bị bắt giữ sẽ do những kẻ áp giải đưa đi, cũng giống như thợ săn, kẻ áp giải sau khi giao nộp tội phạm cho bên thứ ba sẽ nhận được tiền thưởng.

Bán Hạ thần thần bí bí hỏi tôi rằng liệu có muốn biết người áp giải sẽ đưa những tên xấu xa này đi đâu không, tôi liền bảo mình chẳng có thì giờ bận tâm đến việc riêng của họ.

"Lại là Bạch Truật làm à?" - Kẻ áp giải bước vào, nhìn thi thể Lý Tài bị treo cổ rồi nói.

"Ừm, khi tôi đến hắn đã chết rồi..." - Bán Hạ thở dài: "Rõ ràng thuộc cấp bậc ‘tội nhân’ không giết người, nhưng Bạch Truật lần nào cũng ra tay man rợ. Lý nào hệ thống vẫn chưa trừng phạt hắn..."

Kẻ áp giải gỡ cái xác xuống, nói: "Dù sao Bạch Truật cũng là vua của những ‘tội nhân’, là thợ săn mạnh nhất, ai dám trừng trị hắn cơ chứ?"

Tôi không có hứng thú nhìn bọn họ giải quyết, cũng không có hứng thú nghe chuyện về tội nhân mạnh nhất. Vì kẻ áp giải đã đến nên tôi biết gờ là lúc mình cần phải rời đi.

Bán Hạ cố gắng níu kéo, vội vàng nói với theo: "Cô thật sự không muốn trở thành thợ săn tội ác sao? Tôi nghĩ cô là người cực kỳ thích hợp, hơn nữa còn có rất nhiều kinh nghiệm. Hai chúng ta nên lập thành một đội, chỉ cần cô theo sát tôi trong các nhiệm vụ, tôi tin rằng chưa tới nửa năm, cô sẽ được tăng thứ bậc lên cấp tỉnh, cùng nhau trừng trị cái ác, giúp đỡ việc thiện!

Tôi từ chối. Bán Hạ đành thở dài, nói muộn thế này rồi, phụ nữ đi một mình trong ngõ tối rất nguy hiểm nên gã sẽ đưa tôi về. Bán Hạ khập khiễng bước ra khỏi ngôi nhà cũ cùng tôi, và vì tò mò, tôi lại ngó vào giao diện trên ứng dụng.

Hệ thống nhắc tôi đặt tên.

Dẫu sao tôi cũng không định nhận nhiệm vụ, suy đi tính lại, nghĩ rằng Bán Hạ và Bạch Truật là tên của dược liệu trong y học cổ truyền Trung Quốc, tôi liền dựa theo, chọn tên một loại dược liệu để đặt cho nó: Bồ công anh.

Vì đời này của tôi như bồ công anh vậy. Hoang dã. Nhỏ bé. Và vô định.

Bán Hạ nhìn vào điện thoại di động của tôi, nói với vẻ cảm thán rằng cái tên đó hơi hèn mọn, rồi kể cho tôi nghe về sự vĩ đại của việc trở thành một “tội nhân”. Bán Hạ mong tôi suy nghĩ thêm về điều đó, gã ta chắc chắn rằng có thể giúp tôi phát huy tối đa tiềm năng của bản thân. Nhưng tôi thực sự không có hứng thú, tôi không thích trừng phạt ai cả, tôi chỉ muốn chăm sóc con mình sao cho thật tử tế.

Ngay khi tôi đặt tên xong, ứng dụng đột nhiên xuất hiện thông báo: [Tội nhân Bồ Công Anh, thông tin của bạn đã được xét duyệt. Dựa trên những gì chúng tôi biết về khả năng của bạn, chúng tôi quyết định xếp hạng bạn là tội nhân tối cao - cấp độ cực thiên!]

[Sẵn sàng mở khóa nhiệm vụ trừng phạt, nhiệm vụ đối đầu và nhiệm vụ bảo vệ!]

[Để chấp nhận thực hiện nhiệm vụ bảo vệ, hãy bật chia sẻ vị trí trên thiết bị di động của bạn!]

Bán Hạ ngây người nhìn vào điện thoại của tôi, không hiểu sao gã lại im lặng. Đột nhiên, điện thoại rung lên kịch liệt, giây tiếp theo một ký tự lớn màu đỏ đã lấp đầy giao diện màn hình!

[Đây là nhiệm vụ bảo vệ khẩn cấp xuất hiện gần tọa độ của bạn, chúng tôi chân thành yêu cầu sự giúp đỡ! Hành động của bạn có thể cứu lấy một sinh mạng vô tội!]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang