Mục lục
GỬI NGƯỜI EM MÃI YÊU
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mình ơi, em thấy nhớ mình!

Thật ra hôm nay khi mình đến thăm em, em nào đâu đã ngủ, em không biết sau khi mở mắt ra thì nên nói chuyện gì với mình. Bởi vì cuộc phẫu thuật nên đầu em đã cạo sạch tóc, mặc dù em không nhìn vào gương, nhưng chắc chắn trông rất xấu đúng không mình?

Em biết mình nằm chợp mắt một lúc bên cạnh giường bệnh của em, bận rộn xử lý việc công ty, lại còn phải phân tâm chăm sóc cho em, nhất định mình rất mệt mỏi, đừng phủ nhận, lúc em đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve nét mặt khuôn mày của mình, vậy mà mình chả có chút phản ứng nào cả.

Nghe người ta nói sau khi làm phẫu thuật hộp sọ, em đã nằm trên giường một khoảng thời gian dài, sau khi tỉnh dậy hình như em quên mất khá nhiều chuyện. Em đã quên mất vị bánh kem chocolate lúc bé em thích ăn nhất, đã quên mất chuyện hồi đi học cấp ba, thầy giáo cứ nhắc đi nhắc lại bảo bọn em phải học thuộc lòng công thức toán, không còn nhớ cả chú mèo hoang tên "Chích Chích" tới nhà bị chúng ta phát hiện ra như thế nào...

Haiz! Mình à đừng có lo lắng, em không quên phần lớn những chuyện liên quan đến mình. Em còn nhớ mùi vị hộp kẹo viên trái cây mình đưa cho em khi còn ở trong lớp, nhớ cái độ cong khi mình nhăn mày nhíu mặt giảng bài cho em, còn nhớ là mình đã đặt tên cho nó cái tên "Chích Chích", nhớ cả vô số khoảnh khắc ngọt ngào và tươi đẹp của chúng ta.

Mình à, em gặp mình là vào giữa hè năm tám tuổi, mình mặc chiếc áo sơ mi trắng cùng với quần yếm xanh lam, cổ thắt cà vạt màu xanh trắng, giống như quý ông bé con.

Mình ngồi nơi chiếc đàn piano đặt ở giữa sảnh công cộng của trung tâm thương mại, lưng ưỡn thẳng vô cùng chỉnh tề, đàn một khúc nhạc êm tai với dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc.

Sau này em mới biết khúc nhạc tên là "Luv Letter."

Hoặc có lẽ do mình đã đánh khúc nhạc quá hay, nếu không đã trải qua lâu như vậy, em hãy còn nhớ mãi khung cảnh đó...

Có rất nhiều người đứng chung quanh mình, giống như hàng trăm nghìn ngôi sao vây quanh. Mình hơi cúi đầu, mái tóc khẽ lòa xòa trước trán, nét mặt nghiêm túc. Ánh đèn rực rỡ của trung tâm thương mại chiếu vào người mình trông hiền hòa một cách đặc biệt.

Em ngồi trên bả vai của bố, nhìn về mình từ phía xa xa, kể từ đó là nhớ mãi tận lâu về sau.

Chắc đây chính là "Kinh hồng nhất phách" (*) mà người ta vẫn hay nói nhỉ.

(*) Chỉ một sự việc, một con người mà người ta chỉ nhìn thoáng nhưng lưu giữ kí ức vô cùng lâu, vô cùng đặc biệt.

Chỉ một ánh nhìn, đã biến thời khắc trở nên xinh đẹp tuyệt mỹ.

Khó có thể quên.

Sau đó em từng nằm suy nghĩ lại trong rất nhiều đêm tối, một cậu thiếu niên ngây thơ thuần khiết thế kia, nếu được gặp thêm một lần thì hay biết mấy...

Ồ, mình đừng nghĩ lung tung, em không phải là "vừa gặp đã yêu" mình đâu! Em chỉ cảm thấy giống như đối với nhưng tác phẩm nghệ thuật tuyệt vời, hy vọng được thưởng thức thêm vài lần mà thôi!

Chẳng qua đó cũng chỉ là hy vọng.

Mình ơi, thật ra từ đó tới nay em chưa từng nghĩ tới sẽ được gặp lại mình. Có thể gặp được lại rồi ở bên mình đó là may mắn, hạnh phúc trải qua ba đời ba kiếp em mới có được.

Ừm, có một câu có thể làm nổi rõ ý... để em suy nghĩ cái nào, đúng, chính là câu "Chắc chắc là do kiếp trước cứu được cả vũ trụ mới có thể có được mình." Trời ạ! Đừng có nói là trải qua mấy lần phẫu thuật hộp sọ, em đã biến thành một cô ngốc rồi chứ!

Lúc gặp lại mình là em sắp lên cấp hai.

Ngày đó em mang ba lô đi vào lớp học, mình ngồi ở hàng ghế cuối cùng trong lớp, các học sinh rạng rỡ vội vàng bắt chuyện cùng học sinh mới, chỉ duy nhất một mình mình ngồi đó im lặng đọc sách.

Ha ha, mình à, lúc đó em liếc nhìn một cái là nhận ra mình ngay, có thể tặng thưởng cho em món quà nào không?

Em cất giấu ấp ủ chút tâm tư đi hướng về mình, đang suy nghĩ nên dùng lý do gì để mở lời thì mình đã rút ra vài tờ khăn giấy, lau dọn ghế và bàn ở ngay bên cạnh, sau đó ngước mắt nhìn em và khẽ gật đầu.

Ồ, thật ra thì em cũng có chút rung động đó ạ! Hừm, mình đừng có mà đắc ý, em chỉ vì mình biểu hiện thái độ nho nhã lễ độ, giống như một quý ông nhỏ tuổi nên từ đó mới ôm ấp cảm nhận tốt đẹp về mình, cái này là tâm lý bình thường của con người!

Nhưng mà, khi đó mình là một cậu nhóc bé tẻo tèo teo, nói chuyện toàn những đạo lý đao to búa lớn, y chang như một ông cụ non vậy, thật sự rất đáng yêu.

Ấn tượng sâu sắc nhất là lúc mình dáng vẻ nghiêm trang đối diện em nói chuyện, giữa người với người có thứ "lực vạn vật hấp dẫn", người mà mình gặp được trong cuộc đời đều vì thứ lực hút này phát tán; lực hút không lớn thì chỉ là những người, những sự vật đi ngang qua nhau, còn lực hút mà lớn, có thể sẽ trở thành người quan trọng nhất trong cuộc đời.

Mình ơi, khi đó mình nhìn em chăm chú, thốt ra từng câu từng chữ vô cùng đặc biệt, ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt vào, có một chùm sáng chiếu rọi trên mái tóc, vài tia chiếu trên vai mình, giống như dát lên người mình một lớp ánh sáng vàng, khiến cho em trong nháy mắt nghĩ tới vị hòa thượng phổ độ chúng sinh.

Ha ha, mình nói mình như thế này thì nói chuyện sao em nghe vào tai được chứ!

Haiz, đừng tức giận, em chỉ nói đùa thôi mà! Thật ra mình rất là đẹp trai! Chồng của em trông chỗ nào cũng đẹp.

Nhưng mà em thật sự tin vào cái câu mình nói là giữa người với người có "lực vạn vật hấp dẫn".

Em cứ luôn cảm thấy, mình à mình là người cực kỳ có sức hút, dáng dấp mình đẹp mắt, đối xử với người khác thì lễ độ, học hành giỏi giang nhiều mặt, ưu tú tới mức người khác không thể nào tìm ra sai sót, có rất nhiều người đều rất thích mình.

Nhưng lực hấp dẫn giữa chúng ta phải là mạnh nhất! Nếu không, làm sao mình có thể đi từ một người xa lạ trở thành cậu thiếu niên của em, rồi cuối cùng lại là chồng của em chứ.

Mình à, cái đẹp nhất của tình yêu tuổi trẻ chính là vẻ ngoài, tất cả những gì em có thể nghĩ đến là đôi lông mày tuấn tú và lời nói dịu dàng của mình, làn gió ấm thổi vào từ cửa sổ khi ngồi bên mình, mang theo mùi nắng vàng và lá cây. Nhưng hình thức ban đầu của tình yêu chẳng qua chỉ là những trò đùa giỡn những tiếng cười khúc khích giữa những người bạn.

Lần đầu tiên mình mời em đến làm khách nhà mình là vào kỳ nghỉ hè năm thứ hai cấp hai. Ngọn gió giữa mùa hè luồn qua khu rừng, có lẽ là nhịp tim bồi hồi, khắc khoải của tuổi trẻ.

Nhà của mình rất to, sạch sẽ và đẹp đẽ, có một cây đàn piano tuyệt đẹp. Chú và dì đối đãi với bọn em rất tốt, lại còn làm cho bọn em món tráng miệng vô cùng ngon lành.

Mình có một chú mèo nho nhỏ tên là "Tí Xíu", lần đầu tiên nó nhìn thấy em là đã nhào vào vòng tay em và khẽ kêu "meo meo" rồi. Thật sự khiến trái tim em tan chảy vì sự đáng yêu.

Mình à, mình đừng buồn nha, mặc dù Tí Xíu đã rời xa rồi, nhưng mà trong cuộc đời ngắn ngủi của nó, mình đã cho nó một tình yêu dịu dàng như vậy, em nghĩ chắc chắn nó cũng đã rất hạnh phúc! Hơn nữa bây giờ chúng ta còn có Chích Chích nè!

Không chỉ giữa con người với nhau mà giữa con người với động vật và mọi thứ trên thế giới đều phải có lực hấp dẫn! Mình ơi, mặc dù em cũng thấy không đành lòng, nhưng mà có thể Tí Xíu nó chỉ là đi đến một nơi có lực hấp dẫn lớn hơn, cho nên mới phải tạm biệt chúng ta!

Mình à, hôm đó em đã rất vui sướng khi đến nhà mình, cho nên sau đó em cũng thường đến nhà mình chơi, nhưng thật ra mình này, em không phải là người khôn khéo, lần nào chúng ta giao tiếp với nhau, tiếp xúc với mình, mỗi một lần tiến sâu hơn vào cuộc sống của mình, nó đều khiến em ý thức được rằng giữa chúng ta có khoảng cách.

Nhưng may mắn thay, mình có đủ sự dịu dàng và tình yêu để cho em can đảm và động lực để bắt kịp với mình.

Mình à, thực ra em hơi lạnh nhạt với mình trong kì thi tuyển sinh cấp ba. Không phải là em không còn thích mình nữa mà là em muốn cố gắng thêm một chút, muốn được tới gần bên mình hơn một chút. Tuy là lúc đó còn chưa hiểu rõ tâm tư của em dành cho mình là gì, nhưng mà chồng à, theo đuổi mình là mục tiêu rõ ràng duy nhất của em lúc đó.

Mình ơi, cuối cùng em cũng thi đậu được học cùng một trường trung học với mình, chỉ là mình quá xuất sắc, luôn là nhân vật quan trọng trong lớp và trường học, còn em thì chỉ là một đứa khó khăn mới đạt chỉ tiêu, thấp thỏm lo âu rất lâu mới đón lấy được một cơ hội như vậy.

Hai người chúng ta ấy mà, một người ở đầu, một người ở cuối, lớp học xa cách nhau, thậm chí còn không ở cùng một tòa nhà học tập.

Khi đó em vừa đau lòng nhưng cũng vừa hạnh phúc. Đau lòng vì lực hút giữa chúng ta cứ thế mà bị chặt đứt, vui mừng hạnh phúc vì chúng ta vẫn còn có thể học cùng một trường với nhau, hoặc có thể vẫn còn đảm nhiệm lưu giữ chút lực hút mong manh giữa mình với em, không phải chỉ là người qua đường vội vã.

Nhưng mà ngày đầu tiên tan học, em đã nhìn thấy, mình đứng dưới tòa nhà em học. Mình à, anh quá sức bắt mắt, có rất nhiều người không kiềm chế được liếc nhìn mình, em ôm ấp một tia vui sướng và chờ đợi được cùng mình chào hỏi lẫn nhau.

Sau đó mình nhìn em rồi nói: "Đi thôi."

Ông xã à, nói thật thì em đã sững sờ cả hồi lâu, mặc dù lúc đó hốt hoảng vội vàng đi cùng với anh, nhưng thật ra lúc đó em phải mất cả nửa ngày trời mới bừng tỉnh -- Thì ra anh đúng là đang chờ em.

Chồng ơi, em thật sự vô cùng vui sướng.

Sau đó, ngày nào mình cũng đứng chờ em dưới lớp học, thỉnh thoảng mình sẽ gửi tin nhắn cho em khi mình có việc không tới kịp.

Chồng à, mặc dù khi đó chúng ta chưa phân định rõ nhưng đã có khá nhiều bạn bè đoán chừng, hỏi thăm xem mình có phải bạn trai em không.

Ôi trời, khi đó em rất muốn trả lời ngay đúng đó, nói mình chính là bạn trai em! Trách mình hết đó chồng ơi, chuyện tỏ tình của mình tới quá muộn màng! Nếu không phải vì hôm đó tình cờ gặp gỡ trong phòng chơi piano, em đoán có lẽ sẽ phải đợi mình thêm vài năm nữa!

Nhắc đến chuyện tỏ tình, mình có nhớ ngày đó không?

Haha, em chỉ thuận miệng hỏi thôi chồng ơi, em biết tất nhiên mình còn nhớ.

Thật ra hôm đó, em được người khác nhờ vả tặng một món đồ giùm cho người bạn học lớp nghệ thuật, chỉ là lúc đó mình không ở đó. Nói ra có thể mình sẽ không tin, ngày hôm đó là lần đầu tiên em nhìn thấy phòng piano của trường, hành lang rất dài, có rất nhiều bản nhạc piano hòa quyện vào nhau rảo quanh bên tai nhưng không bị phóng vút lên cách đột ngột.

Em tìm một phòng trống để chơi piano và ngồi chơi một đoạn "Ngôi sao nhỏ". Thực ra, em chỉ biết đoạn nhạc ngắn này là do một người chị hàng xóm dạy cho khi em còn nhỏ, thậm chí tới nhạc phổ piano em cũng còn xem không hiểu.

Sau khi chơi đàn xong, em phát hiện mình đã đứng sau lưng em tự khi nào. Khi đó em đâu có biết, thỉnh thoảng mình sẽ đến phòng để chơi đàn.

Chồng à, em nói thật đó, lúc đó mình đứng sau lưng em, không nói lời nào mà cứ nhìn em, ánh mắt vừa điềm tĩnh vừa nghiêm túc, khiến cho tim em đập càng lúc càng nhanh hơn.

Mình bước đến gần em rồi ngồi xuống đánh toàn bộ bài "Ngôi sao nhỏ". Khi đầu ngón tay thả nốt cuối cùng trên phím đàn đen trắng, mình đã hỏi em "Nghe có hay không?"

"Hay." Em đã lời như thế. Đột nhiên hình như em nhớ ra lần đầu tiên nhìn thấy mình, mình cũng đang ngồi thẳng lưng giữa đám đông cùng tiếng nhạc chậm rãi bên tai.

Chồng à, em đã quên mất lúc đó em đã nghĩ gì, em thực sự cảm thấy hơi muốn khóc.

Thời gian như được kéo ngược về ngày chúng ta gặp nhau, mình ngồi giữa đám đông, là ngọn đèn rạng rỡ không một tiếng động, bao nhiêu năm qua vẫn chưa từng thay đổi.

Chỉ có một điều khác đó là, nhiều năm trước chúng ta bị biển người ngăn cách còn bây giờ em đang ngồi bên cạnh mình.

Nghĩ đến đây, em không khỏi muốn bật cười.

Em nói, "Lần đầu tiên em gặp mình, thật ra là ở trung tâm thương mại, lúc đó mình đang chơi bài "Luv letter".

Chồng ơi, em hãy còn nhớ vẻ mặt khi đó của mình, mình nghiêng đầu nhìn em với chút gì đó nghi ngờ, khẽ cau mày và không nói lời nào.

Em cảm thấy có thể lúc đó mình đang suy nghĩ là đã từng gặp em khi nào, nhưng em nói mình nghe nè, lúc đó mình còn chưa gặp em đâu, vì lúc đó mình thậm chí còn không nhìn em lấy một lần mà.

Mình im lặng một lúc, sau đó thì lẳng lặng đánh bài "Luv letter".

Chồng ơi, khi đó em không khen là vì em đang ngẩn ngơ, em nghĩ tới chị gái hàng xóm người đã dạy em đánh đoạn nhạc "Ngôi sao nhỏ", chị ấy từng nói với em rằng, cả phím đàn và nốt nhạc đều có sự sống, tâm yên tĩnh thì chúng ta có thể nghe thấy được âm thanh của chúng.

Trước đây em không hiểu, nhưng ngay lúc đó em đột nhiên hiểu ra được.

Chồng à, em đã bí mật đặt cược từ rất lâu rồi, rằng nếu một ngày em đủ tư cách đứng về phía mình, dù có thành công hay không, em cũng sẽ nói cho mình biết lòng em.

Nhưng chồng ơi, từ tiếng đàn của mình, em biết mình đã thành công — trước khi cuộc cá cược bắt đầu.

Kết thúc bài hát, mình khẽ cúi đầu, em cũng không nói chuyện, dường như có âm thanh du dương từ đàn piano vẫn còn văng vẳng trong phòng.

Sau một lúc im lặng, mình mới thì thầm tên em, rồi ngước lên nhìn em và nghiêm túc nói: "Con mèo nhà mình thích cậu lắm."

Mình à, mình rất không thành thật đấy nhé! Em cho mình một vài phút để lấy hết can đảm, kết quả mình vẫn đang đi xung quanh!

Nhưng có vẻ mình sợ em không hiểu nên đã nắm nhẹ lấy tay em! Em vẫn còn nhớ nhiệt độ lòng bàn tay của mình lúc đó, rất nóng, có lẽ là do hồi hộp nên lòng bàn tay vẫn còn hơi ướt. Khi em nhìn lên, tai mình thật sự rất đỏ, nhưng nét mặt vẫn đờ đẫn, ngượng ngùng, ấp úng và dễ thương.

Vì vậy, em mỉm cười và nói: "Mình cũng thích cậu."

Sau này ấy mà, chúng ta cũng giống như tất cả các cặp đôi, từ nắm tay, ôm, cho đến hôn. Bước từng bước một cách tự nhiên và lãng mạn.

Em nhớ một đêm, khi em đang học luyện thi, đột nhiên mình gửi cho em một tin nhắn và yêu cầu em nhìn ra cửa sổ. Em quay đầu lại và thấy mình đang đứng ngoài hành lang. Mình mỉm cười và ra hiệu với em, vụng về và đáng yêu.

Sau giờ học, em không nhịn được chạy về phía mình, mình kéo dây khóa kéo áo khoác xuống, làm động tác như ảo thuật gia, lôi ra một ly trà sữa rồi cười nói: “Vẫn còn nóng này em”.

Trà sữa có vị sô cô la, thơm dịu và ngọt ngào, nó đã lan tỏa trong trí nhớ của em từ rất lâu rồi.

Mình ơi, mình nhận ra mọi thứ sớm hơn em, không có gì ngạc nhiên khi mình là một alpha xuất sắc và mỗi ngày sau khi mình nhận diện được em, em đều suy nghĩ và hy vọng mình có thể trở thành một omega, có như vậy chúng ta mới có thể kết hôn một cách hợp lý, rồi sau đó có những đứa con đáng yêu.

Chẳng qua đến cuối cùng, em lại là một beta.

Nhưng mình không quan tâm, mình vẫn đặt em lên trên hết trái tim mình.

Sau khi tốt nghiệp, mình đưa em về gặp bố mẹ và chính thức giới thiệu em với chú và dì, chỉ là lần này không phải với tư cách bạn bè mà là bạn trai.

Chú và dì ...ừm, đã đến lúc phải gọi là bố mẹ, không ngoài dự đoán khi họ đều không đồng ý. Thật vậy, sẽ chẳng có bậc cha mẹ nào dễ dàng chấp nhận đứa con trai ưu tú của họ lại ở bên một người bình thường, quan trọng hơn đó là một alpha và beta.

Nhưng mình đã không quan tâm đến sự phản đối của bố mẹ và nhất quyết muốn ở bên em, họ rất yêu thương mình, mặc dù họ nói thế nào đi nữa cũng sẽ không bao giờ đồng ý, thậm chí còn chiến tranh lạnh với mình rất lâu, nhưng rồi đến sau cùng, họ vẫn cúi đầu chấp nhận thua trước.

Cuối cùng chúng ta cũng kết hôn và có một chú mèo con tên là "Chích Chích"

Lần này ngoài ý muốn, em đã ở rất gần với thần chết, em rất rất sợ rằng em sẽ rời khỏi thế giới này, rời xa mình đó. Nhưng may mắn thay, cuối cùng em cũng mở mắt ra, ngay khi choàng tỉnh giấc, em đã nhìn thấy thấy mình đang ngồi bên cạnh em.

Lúc đó, trái tim em thực sự ngập tràn một niềm hạnh phúc và cảm xúc không thể giải thích được.

Chồng à, em đã có bao nhiêu may mắn khi có thể lại được một lần nữa nhìn thấy mình? Có thể trong kiếp trước, em đã thực sự làm một việc kinh thiên động địa và những việc lớn để tu phước chăng?

Bác sĩ cho biết ca mổ thành công tốt đẹp, cơ thể em đang hồi phục rất tốt, có lẽ em sẽ sớm được xuất viện!

Sau khi viết nhiều như vậy cùng một lúc, đôi tay băng bó của em thực sự hơi mỏi.

Mình ơi, em mong đến ngày ra viện mình có thể đến đón em sớm, em biết dù không nói thì mình cũng sẽ làm như thế.

Khi đó, em muốn ngồi cạnh và nghe mình chơi lại bài "Luv Letter", không, em sẽ nghe nó thật nhiều, thật nhiều lần.

Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng và du dương, em muốn nói với mình rằng:

Mình à, em mãi mãi yêu anh.

***

Lời Cam: tản văn được dịch để mừng web ra mắt, hy vọng tất cả mọi người khi ghé All In sẽ có cảm giác ấm áp, hạnh phúc như trong câu chuyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang