• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong căn phòng làm việc rộng rãi và sang trọng bậc nhất ở Winter, Phong vừa đọc mấy tờ fax mới được gửi đến vừa cau mày. Muốn dồn bà Phượng vào chân tường nên anh quyết tâm lục lọi lại chuyện quá khứ trước đây củangười đàn bà này. Chỉ không ngờ, đến lúc này, thứ mà anh biết được lạilàm anh lưỡng lự. Anh cảm thấy số phận đúng là rất biết trêu ngươi người khác. Cô gái mà anh nóng lòng muốn tìm ra tung tích không ngờ lại làNhật Lệ, chị gái của Linh. Bố của Linh và mẹ của Cường từng có quan hệtình cảm với nhau, đến bây giờ hai đứa con của hai người lại lấy nhau.Linh hoàn toàn không biết điều đó. Phong không biết nếu anh cho Linhbiết chuyện này, thì cô có đủ dũng cảm để rời bỏ Cường hay không? Đó làkết quả mà anh muốn thấy, nhưng một mặt, anh lưỡng lự vì không muốn côgái này bị tổn thương thêm một lần nào nữa. Từ sau khi tan vỡ chuyệntình cảm với Đại và cưới Cường, Linh không còn cười như trước đây.

Phong không lý giải nổi con tim mình kể từ sau khi gặp Linh. Vì thấy hình ảnh mẹ mình trong cô gái đó nên anh muốn dang tay che chở cho cô, hay anhthực sự bị cô làm cho rung động? Phong không muốn đào sâu vào trái timmình, anh sợ phải đối mặt với những điều mà mình không muốn. Từ lâu nay, trong trái tim anh chỉ có duy nhất một mục đích, mục đích này trở thành bản năng sống, thành mục tiêu phấn đấu, thành bức tường vững chãi đểanh dựa vào, từng bước đi tới đỉnh cao của quyền lực ở tập đoàn Hoàn Mỹ. Nhưng mỗi lần nhìn thấy hình ảnh nhỏ bé cô độc ấy, anh lại muốn bỏ đitất cả, muốn trở thành người che chở cho cô, muốn được một lần nữa khiến cô có thể hạnh phúc.

- Sao, anh bất ngờ ư? – Đại mỹ nhân củaPhong đang ngồi đối diện, ung dung chơi game trên chiếc smart phone màutrắng thấy anh đột nhiên trầm tư thì thích thú hỏi – Nếu tin này mà lênbáo, đảm bảo thiên hạ sẽ có chuyện tha hồ mà buôn. Dù sao, hào quang của Kim Thủ Vương Đặng Huy Lâm quá mức huy hoàng, nhiều người coi ông tanhư một đỉnh cao.

- Người cũng đã mất rồi, em có cần thiết phải bới lại đời tư của họ không? – Phong bất bình hỏi.

Đại mỹ nhân – nữ hoàng truyền thông bị câu nói này của anh làm cho kinhngạc đến nỗi suýt đánh rơi cả chiếc điện thoại trên tay. Phong mà côbiết từ khi nào lại biết nói lời bênh vực người khác thế này?

- Sao? Anh động lòng thương người ta sao? Hay vì anh không muốn thấy cô con gái của ông ta phải rơi lệ?

Phong nhìn cô gái đang cười ma mãnh, trong lòng cũng thấy nhột, chỉ một câuthôi mà cô gái sắc sảo này đã nói trúng tim đen của anh rồi.

- Từ bao giờ em lại quá quan tâm tới đời tư của anh như thế?

- Dù sao thì chúng ta cũng từng là một đôi, mặc dù giờ đây chỉ có quan hệ công việc, nhưng chẳng phải khi cô đơn anh vẫn tìm tới em đó sao?

- Anh nói rồi, tiền chu cấp cho em anh vẫn gửi đều đặn không thiếu mộtđồng nào. Em chỉ cần làm tốt những gì anh bảo là được, còn lại tốt nhấtđừng động vào những điều không liên quan tới em.

Phong lạnh lùngđáp trả, lúc này anh chẳng hề để tâm tới thân hình mê người của cô gáinữa, thay vào đó chỉ còn vẻ đề phòng. Bởi chỉ có anh mới biết, đằng sauvẻ quyến rũ này là một con rắn độc tới mức nào, không cẩn thận sẽ bị nógiết chết.

- Được rồi, không đùa anh nữa. Anh yếu đuối hơn xưa rồi, em mất hứng quá – Cô gái chống tay vào bàn đứng dậy.

* * *

Cường thực hiện chuyến công tác cuối cùng của mình trên cương vị giám đốcđiều hành công ty con của gia đình, còn Linh cũng dành thời gian này đểvề thăm quê, chào người thân. Sau khi từ quê trở về thành phố, cô lạitới chào ông Cương, dành trọn vẹn một ngày ở Đạo Quán để nói chuyện vàthưởng trà cùng ông, hai thầy trò còn cùng nhau vào bếp rất vui vẻ.

Linh biết, sẽ rất lâu nữa cô mới trở lại mảnh đất thân yêu này, vì thế cômuốn tận dụng thời gian để ở bên cạnh những người mà mình yêu quý nhất.Cô muốn dành thời gian nhiều nhất cho Như Ý, nhưng mỗi khi nghĩ tới lờimà Đại đã từng nói, rằng không muốn gặp lại cô thì cô lại chần chừ. Mỗilần cô gọi điện cho bác Ngân đều hỏi thăm tình hình con bé. Bác Ngân vẫn trông Như Ý giúp Đại khi anh bận bán hàng cả ngày. Con bé lười ăn hơnvà không còn được bụ bẫm như trước nữa, nhưng lại có làn da bánh mật vàduyên giống mẹ. Bác Ngân thường mở ti vi mỗi khi chương trình MasterChef phát sóng và chỉ cho con bé đâu là dì Linh. Bây giờ Như Ý đã gọi“dì Linh” rất sõi, chỉ tiếc là cô chưa có cơ hội được nghe.

Khicô còn đang ngần ngại không biết có nên tới thăm Như Ý hay không thì đột nhiên lại nhận được cuộc gọi từ Đại. Anh muốn gặp cô. Sau một hồi dodự, cuối cùng cô cũng đồng ý.

Quán cà phê quen thuộc của haingười vẫn như xưa, chỉ có tâm tình của mỗi người là thay đổi. Mặc dù đãcố tỏ ra thản nhiên, nhưng Linh vẫn không tài nào giấu nổi sự bối rốihiện ra trong mắt. Đại lãnh đạm nhìn cô, gương mặt điển trai phủ thêmmột tầng từng trải nữa khiến anh trông càng già dặn hơn, càng quyến rũhơn.

- Anh gặp em vì muốn cảm ơn em chuyện của Lâm. Nhờ em mà nóđã suy nghĩ thông suốt – Đại đi ngay vào vấn đề chính của cuộc hẹn,nhưng Linh biết, nếu chỉ vì điều đó thì anh đã không hẹn gặp cô.

- Không có gì, đó cũng là việc em muốn làm thôi. Dù sao em cũng đã coi anh ấy là anh rể mình.

Đại lặng yên ngắm nhìn cô khi cô nói. Linh đã béo lên một chút, da dẻ mỡmàng hơn, nụ cười của cô cũng buồn hơn vài phần, nhưng dù sao, nó vẫnlàm anh cảm thấy chếnh choáng hệt như khi cô còn ở bên anh. Chỉ có mấytháng thời gian thôi, vậy mà tất cả thay đổi thật chóng vánh, anh đã qua một đời vợ, còn cô cũng đã có chồng. Cô đi rồi, không biết cuộc đời này anh còn cơ hội nào được ngồi đối diện mà ngắm nhìn cô như thế này haykhông? Thế nhưng Đại lại không có cách nào nói tỏ được lòng mình cho cô. Mọi thứ đã qua đi, anh không muốn cho cô thấy anh đã yếu đuối như thếnào những ngày không có cô. Mặc dù anh nói không muốn gặp lại cô, nhưnganh chưa từng quên cô một giây, một phút nào. Trong thâm tâm anh luônmuốn gặp lại cô, được nhìn thấy cô, thế nhưng lòng tự trọng của người bị phản bội lại không cho anh tìm bất cứ lý do nào để làm thế. Dù cho saukhi Linh rời bỏ anh, Đại cũng chấp nhận lấy Huyền vì cái thai, nhưngcuối cùng anh vẫn là người bị phản bội trước.

- Anh nghe nói em sắp ra nước ngoài? – Đại hỏi.

- Vâng. Em ra nước ngoài định cư luôn – Linh gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cốc sữa chua trước mặt.

- Thế cũng tốt, ở nước ngoài tốt cho sự nghiệp của em hơn – Đại gật đầu.

- Trước khi đi, em muốn tới nhà thăm bác trai và thắp hương cho bác gái, anh đồng ý chứ?

- Được, dù sao bây giờ cũng chỉ có mình ông ở nhà, em tới chơi cho ông đỡ buồn – Đại lại tiếp tục gật đầu nhưng trong lòng thầm thở dài.

Linh lại hỏi cả ý kiến anh chuyện này, có lẽ cô đã để bụng quá sâu câu nóikia của anh. Anh thật sự không muốn làm tổn thương cô đến như vậy, nhưng nếu cô cứ tiếp tục xuất hiện trước mặt anh, anh có thể sẽ không kìmlòng được mà tìm cách đưa cô quay lại bên cạnh mình.

- Em có thể đón Như Ý về nhà chơi một ngày được không?

- Ngày mai em tới chỗ bác Ngân đón hai bác cháu về chơi đi. Không cần mua quà gì cho con bé đâu, trẻ con được chiều qua sẽ sinh hư – Đại đồng ývà dặn dò thêm.

Linh gật đầu mỉm cười, tảng đá lớn đè nặng trong lòng cô rốt cuộc cũng được cởi bỏ.

- Cảm ơn anh.

Đại không nói gì. Cô làm sao có thể biết được vị trí của cô trong lòng anhquan trọng thế nào, dù cô có đề nghị khó khăn đến đâu anh cũng sẵn sàngđáp ứng, đừng nói mấy chuyện cỏn con này. Cô là người anh hận nhất, hậnvì đã rời bỏ anh lúc anh cần cô, hận vì cô lại đi lấy chính người đã làm anh khốn đốn và trở thành tay trắng, hận vì cô đã làm cho anh cảm nhậnđược nỗi đau mà anh chưa từng trải qua trong tình yêu, hận vì cô làm anh tổn thương đến mức phải đóng băng mọi tình cảm của mình lại, từ mộtngười hay cười đùa thành một người đàn ông lạnh lùng và trầm lặng. Nhưng cô cũng là người mà anh yêu nhất, yêu đến mê muội và điên dại, cô làmanh không có cách nào tiếp nhận bất kỳ một cô gái nào khác bước vào cuộc đời mình. Nếu nói lý do lớn nhất dẫn đến cuộc hôn nhân không hạnh phúccủa anh đổ vỡ, thì đó chính là cô. Cô là một định số bất biến trong lòng anh, không ai, không có gì có thể thay thể được.

- Em hạnh phúc chứ?

Khi cô đứng dậy và chuẩn bị bước ra về, anh đột nhiên lên tiếng hỏi. Linhquay lại nhìn anh sửng sốt, nhưng sau đó cô khẽ mỉm cười, đặt một taylên bụng nói:

- Em sắp có con đầu lòng rồi.

Rồi cô bước ra về. Nhìn Linh bước xuống phố từ trên tầng hai của quán cà phê trongchiếc váy trắng tinh khôi, Đại bần thần cả người. Câu cuối cùng của côrót vào tai anh như một tiếng sét đánh vào tầng hy vọng mỏng manh cuốicùng.

- Ừ, em nhất định phải hạnh phúc đấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK