Mục lục
Cô Vợ Bị Bỏ Rơi Của Tổng Tài Hung Dữ Đường Hoa Nguyệt
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 512

Anh tuỳ ý gõ vài lần: “Xong rồi” Đường Hàn Khiết trầm giọng nói Mặc dù nhà Rutgers kín tiếng đến mức không để tiết lộ tin tức gì về đám tang trên toàn thế giới, nhưng có rất nhiều người và rất nhiều khách mời đã nhận được thư mời và coi nó như một loại vốn phô trương trên Internet.

Và chỉ cần có tín hiệu mạng, Đường Hàn Khiết sẽ câu được cá dưới nước.

Sau một lúc, anh chép lại chính xác lời mời đám tang, rồi lấy trong túi áo ra một cây bút và viết tên tiếng Anh của mình vào chỗ trống trên trang tiêu đề của giấy mời.

Các nét bút bằng tiếng Anh hoa tuyệt đẹp và cổ điển thậm chí còn đẹp hơn những gì ghi trên thư mời thật.

Bên trong địa điểm tổ chức tang lễ, ban đầu có chút buồn bã và trầm mặc, giờ đây đã trở thành một buổi đính hôn nhỏ.

Những dải vải trắng tinh khôi và những đồ trang trí đã lặng lẽ được gỡ bỏ, thậm chí còn phát một vài bản nhạc có nhịp điệu.

Một số vị khách hơi say đã bắt đầu nhảy điệu valse.

Elly mỉm cười nhìn đoàn người mình không quen biết, thầm nghĩ, hóa ra vui buồn trên đời này thật sự rất khác nhau.

Tất cả đều rẻ mạt Một lần nữa, Herbert không biết đã đi đến bên cạnh cô từ lúc nào, anh nhẹ nhàng đặt chiếc khăn lụa trong tay đến bên cạnh Elly, và dịu dàng lau mắt cho cô, nhưng những gì anh nói không khớp với biểu hiện của anh: “son môi cô bị lem rồi kìa, Người thừa kế mới của gia đình Rutgers giờ thậm chí còn không quan tâm đến ngoại hình nữa sao?”

ELly đè nén lửa giận trong lòng, giống như kinh tởm lắm, đưa ngón tay mảnh khảnh vuốt ve má anh, cười hỏi: “Ở trước mặt anh, tôi có cân để ý ngoại hình không? Mặt người dạ thú, không phải phạm vi săn bắt của tôi”

Biểu cảm của Herbert bị che khuất ở một góc độ mà không ai khác có thể nhìn thấy, với một nụ cười khinh khỉnh: “mạnh miệng như vậy, để làm gì chứ, hôm nay vẫn không phải ở trong tang lễ của bố mình bán thân cầu vinh, sống dựa vào sắc mặt của người khác sao?”

Những điều anh nói quá đáng đến mức khiến Elly không thể kiềm chế được biểu cảm của mình, xoay người muốn rời đi.

Herbert nắm lấy tay cô và kéo cô trở lại trong vòng tay của mình, từ xa, hai người họ dường như đang tán tỉnh nhau.

Anh uy hiếp nói: “đừng hành động bừa bãi, cười lên một cái. Gã người đàn ông mặc đồ đen đang theo dõi chúng ta mọi lúc…Có lẽ đó là một phóng viên báo lá cải? Cô không muốn hắn xem trò cười của cô chứ?”

Elly sững lại một lúc, cuối cùng đặt tay phải lên vai Herbert, mỉm cười với vẻ gượng gạo.

Cách đó không xa, người đồ đen mà Herbert vừa rồi nói tới nổi gân xanh trên mu bàn tay, khóe mắt như muốn nứt ra, sắp bóp nát ly rượu trong tay.

Đường Hàn Khiết không ngờ rằng, anh ấy ngàn dặm xa xôi không màng tất cả chạy đến đây lại thấy Elly đang tươi cười trong vòng tay của người đàn ông khác, dáng vẻ đầy tình tứ!

Cô ấy… Cô ấy thực sự không cần mình nữa sao?

Không, tuyệt đối không thể nào!

Cổ họng Đường Hàn Khiết dần nghẹn lại, Elly không phải người như vậy, chỉ ngắn ngủi mấy tháng cô ấy không thể nào yêu người đàn ông khác được!

Ngay cả khi đó là sự thật, anh ấy cũng sẽ không bao giờ cho phép điều này xảy ra!

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông dần phủ một lớp u ám, nếu như đã đến đây, bằng mọi giá anh ấy nhất định phải đưa Elly về lại bên mình.

Đường Hàn Khiết suy nghĩ gần như hóa điên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK