Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc mặt Cố Đình Hách trầm xuống, băng qua đường xông tới.

Giang Mạn đang bị chiếm thế hạ phong, dần dần chống đỡ không nổi, khuỵu gối dùng sức đạp về phía Tôn Thiên Hồng, giận dữ quát, "Anh làm gì vậy! Cút ra! Tôi sẽ kiện anh vì tội quấy rối tình dục!"

Hai người tranh đấu khiến cho những vị khách khác trong cửa hàng vây xem, đèn flash sáng chói đến nhức mắt, Giang Mạn giơ tay che mặt.

Cổ áo Giang Mạn bị Tôn Thiên Hồng kéo ra, lộ ra một mảng lớn trắng nõn trên vai, Tôn Thiên Hồng thấy sắc trong lòng, không để ý Giang Mạn giãy dụa cọ lên người cô.

Cố Đình Hách đẩy đám người ra, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, trong nháy mắt nổ tung, từ sau lưng túm lấy cổ áo Tôn Thiên Hồng, một quyền vung lên mặt hắn.

Giang Mạn bây giờ là vợ hợp pháp của anh, tuy rằng không có công bố ra bên ngoài, nhưng hai người lôi kéo bị người ta đưa lên mạng viết báo, tung ra ngoài cũng là ném vào mặt anh. L

"Không được chụp nữa!" Cố Đình Đình chặn những khách còn đang quay video.

Chủ tiệm sau khi hậu giác* (*Nhận thức muộn), tiến lại giải tán đám người vây xem.

Tôn Thiên Hồng bị Cố Đình Hách một quyền đánh ngã xuống đất, sau lưng dập vào góc bàn, lúc này vừa mới bình tĩnh lại, vịn thắt lưng từ trên mặt đất đứng lên.

"Con mẹ nó là ai vậy!" Tôn Thiên Hồng vóc người không cao bằng Cố Đình Hách, thân hình cũng không cường tráng như anh, hơn nữa Cố Đình Hách mím môi, trong mắt tràn đầy lửa giận, Tôn Thiên Hồng lui về phía sau nửa bước, thanh âm nhỏ đi, khí thế trong nháy mắt yếu đi.

Tất cả sự việc xảy ra trong nháy mắt, Giang Mạn nắm lấy quần áo trước ngực, đầu óc trống rỗng trong chớp mắt, nhìn thấy bóng lưng rộng lớn của Cố Đình Hách, mũi chua xót, nhanh chóng sửa sang lại quần áo bị rối loạn.

"Tôi là chồng cô ấy, anh là ai? Sao dám làm thế với cô ấy?"

Tôn Thiên Hồng bị ánh mắt lạnh như băng của Cố Đình Hách nhìn chằm chằm, trong lòng chột dạ, mở miệng nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi!"

Cố Đình Hách để ý Giang Mạn đứng lên nên mất tập trung, Tôn Thiên Hồng vòng qua anh, một đường đụng phải người đi đường bỏ chạy.

Giang Mạn vuốt lại tóc, thấp giọng nói lời cảm ơn Cố Đình Hách.

Người đàn ông trầm mặt, nắm chặt cổ tay cô, mạnh mẽ kéo cô rời khỏi quán cà phê, nhét cô lên xe.

"Chờ tôi ở đây." Cố Đình Hách đẩy cô vào trong xe, ngã vào cửa xe, quay lưng lại gọi điện thoại.

Trong đầu Giang Mạn lộn xộn, Cố Đình Hách sao lại ở đây?

Không phải lại theo dõi cô chứ... May mắn vừa rồi anh xuất hiện kịp thời...

Giang Mạn đang nghĩ ngợi thì Cố Đình Hách căng mặt ngồi lên ghế lái.

Áp suất không khí trong xe rất thấp, Giang Mạn thấy anh không có ý định khởi động xe, mở miệng nói, "Vừa rồi cám ơn anh."

"Đây là những người mà cô gọi là khách hàng? Là công việc của cô?!"

Ngữ khí Cố Đình Hách rất nặng, tràn ngập bất mãn.

Chuyện xảy ra đều có nguyên nhân, Giang Mạn không cãi với anh, "Không phải, đây cũng là lần đầu tiên tôi gặp được loại đàn ông hèn mọn này, ai biết bề ngoài anh ta làm bộ như chó, trên thực tế là loại người này a!"

Giang Mạn đem tình huống của Chu Uyển nói đơn giản với anh, "Tôi chính là muốn giúp Chu Uyển, người ta mới đầu cũng không phải cố ý chen chân vào gia đình người khác, là Tôn Thiên Hồng lừa gạt cô ấy, nói dối nói cái gì anh không có vợ. Vốn tôi hoài nghi hắn là tra nam, pua Chu Uyển còn lừa gạt hai đầu, hôm nay gặp phải việc này, tôi càng thêm xác định. Cũng không biết vợ của hắn có biết chuyện này hay không... Tôi chỉ muốn giúp họ, không phải là kím tiền bẩn như anh nghĩ."

Cố Đình Hách cười nhạo: "Tôi chỉ tin những gì mắt tôi thấy!"

"Nếu như anh đã nhìn thấy, càng nên tin tưởng tôi là nạn nhân kia, tôi bị ép buộc! Quả nhiên đàn ông cũng không có thứ tốt, chỉ biết dùng nửa người dưới suy nghĩ!"

Giang Mạn tức giận, không khác gì công kích.

Cố Đình Hách nằm súng, cũng biết nửa câu đầu của cô nói không sai, không tiếp tục nghị luận chuyện này, "Công việc này không an toàn, tiếp xúc với nhiều người bừa bãi, tôi khuyên cô nên thay đổi càng sớm càng tốt."

Ngẫm lại cũng biết, có nguyện đánh mới có nguyện chịu, bất kể là làm tiểu tam hay là bao nuôi tiểu tam, nhân phẩm đều sẽ có thiếu sót, cũng không phải thứ tốt gì!

"Người đáng thương tất có chỗ đáng hận, cô thương hại bọn họ, chờ bọn họ ngược lại tính kế cô, rồi ai sẽ thương cô!"

Cố Đình Hách ngữ khí nghiêm túc, Giang Mạn nghe lời anh nói vào, nhưng cũng không đồng ý: "Bất kể là ở đâu, làm nghề gì, đều sẽ gặp phải muôn hình muôn vẻ, bao gồm cả bác sĩ và những người bị thương trong các vụ tai nạn rồi ngoài ý muốn tử vong, cho dù tôi đi thực tập ở văn phòng luật, anh có nghĩ là nó sẽ an toàn không? Ngược lại!"

Giang Mạn có chút kích động, "Tháng trước học trưởng của tôi đánh xong kiện tụng đêm đó đã bị người ta trả thù, bị một cây côn đánh vào lưng, bây giờ còn nằm ở bệnh viện dưỡng thương kìa. So sánh với bọn họ chỉ có thể nghe lãnh đạo an bài, cái gì cũng phải tiếp nhận, tôi liền xử lý một ít tranh chấp tình cảm, tương đối mà nói đã an toàn hơn rất nhiều!"

Giang Mạn dừng một chút, "Hơn nữa công việc của tôi đều là ban ngày ra ngoài ban ngày về nhà, lại không đi nơi vắng người, nói một câu khó nghe, vừa rồi cho dù anh không xuất hiện, cũng sẽ có người khác tiến lên giúp tôi. Tôi muốn truy cứu, khách trong cửa hàng đều là nhân chứng, camera giám sát chính là chứng cứ!"

Cố Đình Hách không muốn đánh giá, nha đầu Giang Mạn này đến chết không nghe lời, sớm muộn gì cũng có đụng vào tường phía nam, sẽ có ngày hối hận!

Giang Mạn điều chỉnh cảm xúc rất nhanh, tranh luận với Cố Đình Hách lúc này, đã hoàn toàn bình tĩnh lại.

Bầu không khí của hai người xấu hổ, khi cô cố gắng tìm đề tài thì phát hiện ra manh mối của Cố Đình Hách.

"A?" Giang Mạn nghiêng đầu nhìn Cố Đình Hách: "Tôi mới để ý, hôm nay anh mặc âu phục!"

Cố Đình Hách trong lòng căng thẳng, xong rồi, anh quên mất chuyện này!

Để chuyển đổi giữa Cố tổng công và Cố tổng, anh đã chuẩn bị toàn bộ âu phục trên xe và công trường.

Vừa mới gặp mặt nhà đầu tư, anh vốn định về nhà sớm, thay quần áo chờ Giang Mạn trở về, không ngờ vừa ra khỏi tòa nhà thì gặp phải chuyện này, anh không chút suy nghĩ liền xông qua, qua Giang Mạn nhắc tới mới nhớ!

Cố Đình Hách kiên trì nhìn thẳng vào ánh mắt tìm tòi của Giang Mạn: "Sao, tôi mặc âu phục không được sao?"

"Tôi đâu nói là không được a." Giọng điệu Giang Mạn bất đắc dĩ, "Chính là thấy cảm thán, quả nhiên người đẹp vì lụa, anh ăn mặc một chút rất đẹp trai."

Mặc dù Cố Đình Hách mặc trang phục công nhân cũng không che giấu được vẻ hoang dã và đẹp trai của anh, nhưng lúc này mặc âu phục lại có một loại khí thế và đẹp trai lăng nhiên khác.

Không giống bình thường, quả thật khiến Giang Mạn kinh diễm một phen.

Cố Đình Hách bất ngờ không kịp đề phòng bị khen ngợi, giơ tay sờ sờ mũi.

Giang Mạn nghi hoặc, "Lúc này anh không bận rộn ở công trường sao, sao lại ăn mặc cứng nhắc như vậy chạy tới đây?"

Cố Đình Hách buông lòng lại, một lúc lâu sau mới tìm ra được một cái cớ thích hợp: "Đồng nghiệp kết hôn, tới đây xem một chút."

"Thì ra là như thế." Giang Mạn gật đầu, không còn hoài nghi nữa.

Cố Đình Hách im lặng thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu thắt dây an toàn, lại lên tiếng nhắc nhở Giang Mạn: "Dây an toàn."

Thời gian còn sớm, lúc xe sắp chạy đến tiểu khu, Giang Mạn gọi Cố Đình Hách lại, "Siêu thị ở phía trước dừng lại một chút."

Giang Mạn có thói quen mỗi ngày mua đồ ăn tươi ngon, Cố Đình Hách cũng phát hiện ra điều này, dựa theo yêu cầu của cô mà dừng xe lại.

"Cùng đi chứ?" Giang Mạn cởi dây an toàn ra, quay đầu nhìn anh, "Vì cảm ơn anh hùng cứu mỹ nhân vừa rồi, trưa nay tôi quyết định nấu một bữa cơm lớn, đều nấu những món anh thích, thế nào?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK