Từ sau lúc Tần Hoài Sơ đồng ý với Thẩm Băng Đàn rằng tăng ca có thể có tiền tăng ca là trước khi tan làm mỗi ngày, Thẩm Băng Đàn đều nhận được tin nhắn tối nay không cần tăng ca.
Thẩm Băng Đàn không biết vì sao anh lại keo kiệt như thế, tóm lại là nhớ đến tiền tăng ca mấy ngày, sững người là vì không cất được đồng nào vào túi.
Hôm thứ ba, thậm chí Tần Hoài Sơ còn sắp xếp cho cô lượng công việc có thể hoàn thành trước khi tan làm.
Tài liệu phiên dịch trong tay đã hoàn thành, Thẩm Băng Đàn nhìn xuống thời gian ở dưới góc phải máy tính, vừa lúc là 5:49 chiều.
Cách lúc tan làm 6 giờ còn 11 phút.
Tiền tăng ca tối nay, chắc chắn lại bị hẫng rồi.
Tần Hoài Sơ không thích tài liệu bản điện tử, Thẩm Băng Đàn chỉnh tài liệu phiên dịch xong thì in ra, mang đến cho tổng giám đốc xử lý.
Tần Hoài Sơ mặc áo sơ mi đen ngồi trước bàn làm việc, anh đang cầm điện thoại gọi điện thoại, người hơi nghiêng, lộ ra nửa khuôn mặt có đường nét sắc sảo.
Nhìn thấy Thẩm Băng Đàn cầm tài liệu đi vào, ngón tay anh gõ gõ góc bàn làm việc, ra hiệu cho cô để xuống.
Thẩm Băng Đàn đi lên trước, để tài liệu phiên dịch cho ngay ngắn rồi chuẩn bị rời đi."
Chờ chút." Tần Hoài Sơ gọi cô lại, sau đó tiếp tục nói chuyện công việc với người trong điện thoại.
Không biết anh còn muốn dặn dò gì, Thẩm Băng Đàn chỉ có thể ngoan ngoãn lán lại, đợi ở một bên.
Rất nhanh sau đó Tần Hoài Sơ đã kết thúc cuộc gọi, cất điện thoại, lơ đãng ngẩng đầu nhìn qua: "
Tối nay, cần cô tăng ca."
Nghe được hai chữ tăng ca, lúc này hai con mắt của Thẩm Băng Đàn lập tức sáng lên.
Cô cảm thấy có vô số tờ tiền từ trên đỉnh đầu rơi xuống, nện vào đầu cô khiến cả người cô đều choáng váng, cảm giác không chân thật lắm."
Tăng ca?" Thẩm Băng Đàn hỏi lại lần nữa với vẻ không chắc chắn.
Tần Hoài Sơ rất có kiên nhẫn mà lặp lại: "
Tăng ca."
Thẩm Băng Đàn cố nén sự kích động muốn xông lên nắm chặt cổ áo anh, bảo anh chớ đổi ý, mau sắp xếp công việc đi.
Yên lặng nuốt nước bọt: "Được, xin hỏi còn văn kiện hoặc tài liệu nào cần phiên dịch?"
Tần Hoài Sơ: "
Buổi tối hôm nay có buổi xã giao, cô đi với tôi."
Thẩm Băng Đàn khẽ giật mình hai giây, có vẻ như chưa kịp lấy lại tinh thần.
Hóa ra tối nay không phải là việc phiên dịch.
Nhưng dù sao cũng có thể kiếm được tiền tăng ca, xã giao thì xã giao thôi, dù sao hình như cô cũng không có quyền từ chối: "Được."
Tần Hoài Sơ liếc mắt nhìn đồng hồ: "
Sắp đến giờ rồi, xe ở ngay dưới tầng, đi thôi."
Anh đứng lên, đi ra ngoài trước.
Thẩm Băng Đàn chạy bước nhỏ đuổi theo, trông có vẻ có phần không theo kịp: "
Tổng giám đốc Tần, bây giờ đi luôn ư, cần tôi chuẩn bị gì không, hoặc là mang gì không?"
Tần Hoài Sơ dừng ở trước thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, ấn mở: "
Chuẩn bị tâm trạng cho kỹ, mang bản thân cô là được."
Thẩm Băng Đàn: ". . ."
Cửa thang máy mở ra, anh đi vào.
Có lúc Tần Hoài Sơ sẽ dùng thang máy bình thường cùng mọi người, nhưng hiện tại đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, Tần Hoài Sơ không lên tiếng thì Thẩm Băng Đàn cũng không có gan sử dụng.
Cô đang định đi thang máy bình thường thì bên trong truyền ra tiếng thúc giục của Tần Hoài Sơ: "
Còn không vào?"
Thấy Thẩm Băng Đàn ngớ ra, anh lại bổ sung thêm: "
Tan làm là giờ cao điểm, bên kia đông, cô muốn khiến tôi đến muộn à?"
Thẩm Băng Đàn nhanh chóng chạy vào, kiên quyết không kéo chân sau.
Nghĩ đến công việc phải đối mặt tối nay, cô liếm môi, sau đó do dự mà hỏi: "
Tổng giám đốc Tần, tôi không có kinh nghiệm tham gia xã giao với lãnh đạo, xin hỏi đêm nay có gì cần chú ý không?"
Con mắt của Tần Hoài Sơ liếc cô một cái: "
Theo sát tôi, nói chuyện ít thôi."
Hóa ra chỉ đơn giản như vậy?
Thẩm Băng Đàn yên tâm hơn chút: "Được, tôi sẽ ngoan."
Vừa nói xong những lời này, bản thân Thẩm Băng Đàn cũng có hơi sửng sốt.
Vừa nãy cô mất não à, sao lại trả lời như vậy?
Nghe không giống như nhân viên với ông chủ, mà giống như là. . .
Khóe môi của Tần Hoài Sơ khẽ cong lên một chút với biên độ khó có thể nhận ra, không nặng không nhẹ mà trả lời: "Ừm."
Cửa công ty, lái xe đã chạy xe đến. Trợ lý Tề cũng đang đợi. Nhìn thấy Tần Hoài Sơ, trợ lý Tề đi lên mở cửa sau của xe ra. Tần Hoài Sơ ngồi vào một cách tự nhiên, đồng thời dịch vào trong để ra một vị trí.
Nhận ra được động tác nhỏ của ông chủ, trợ lý Tề hiểu ý mà nói với Thẩm Băng Đàn ở đằng sau: "
Cô cũng ngồi đằng sau đi, sẽ thoải mái hơn."
Thẩm Băng Đàn kinh sợ đến nỗi hai con mắt bỗng dưng mở to.
Bảo cô ngồi cạnh Tần Hoài Sơ? ! Như thế không ổn lắm nhỉ!
Cô quét mắt nhìn vị trí ghế phụ một vòng.
Từ trước đến giờ trợ lý Tề như hình với bóng với ông chủ, xã giao tối nay chắc chắn anh cũng phải đi.
Có lẽ chính bản thân trợ lý Tề muốn ngồi ghế phụ, cho nên bảo cô ngồi cạnh ông chủ?
Thế thì sao mà được chứ!
Cho dù là bàn về chức vị thì cũng nên là trợ lý Tề ngồi đằng sau với ông chủ.
Thẩm Băng Đàn nghĩ như vậy, chủ động đi qua mở cửa chỗ ghế phụ: "
Tôi ngồi ở đây là được rồi."
Lại sợ trợ lý Tề từ chối nên cô trực tiếp chui vào luôn.
Trợ lý Tề nhìn Thẩm Băng Đàn đã thắt dây an toàn ngồi đằng trước, rồi lại nhìn ông chủ với luồng khí áp có vẻ thấp đang nghiêm mặt ngồi đằng sau.
Thật may vì tối nay mình không cần ngồi vào trong chiếc xe như hầm băng này.
Anh nhìn lái xe bằng ánh mắt vô cùng đồng tình sau đó thì đóng cửa xe lại.
Thấy trợ lý Tề không lên xe, trong lòng Thẩm Băng Đàn chợt lộp bộp một cái.
Không thể nào, tối nay chỉ có cô và Tần Hoài Sơ đi xã giao?
Vậy vừa nãy trợ lý Tề làm gì mà bảo cô ngồi đằng sau?
Thấy cô là con gái nên quan tâm hơn?
Trong xe ngoài lái xe ra thì chỉ có cô và Tần Hoài Sơ, bầu không khí rất không được tự nhiên.
Thẩm Băng Đàn hơi nghiêng đầu, dư quang liếc nhìn về sau một cái.Đúng lúc Tần Hoài Sơ cũng nhìn qua, cặp mắt kia đen như mực, vô cùng tĩnh mịch làm đông cứng cả cô.
Thẩm Băng Đàn vô thức né đi, lưng thẳng tắp, ngồi thật nghiêm.
Tần Hoài Sơ vẫn còn nhìn chằm chằm vào đường nét bên mặt tinh xảo trắng nõn của cô.
Chốc lát sau, anh nhích về sau rồi dựa vào ghế, cởi một cúc áo trên cùng của chiếc sơ mi, cuối cùng mới nhàn nhạt lên tiếng: "Đi thôi."
Lái xe: "
Vâng."
Một cỗ máy móc điều khiển không có tình cảm.——Lái xe dừng xe ở ven đường, Thẩm Băng Đàn xuống xe đầu tiên. Lại đi vòng qua một bên khác, giúp Tần Hoài Sơ mở cửa xe.
Cô đứng ở gần đó mà nhìn bốn phía xung quanh, có hơi kinh ngạc: "
Tổng giám đốc Tần, hôm nay chúng ta xã giao ở đâu, hình như chỗ này toàn là trung tâm thương mại."
Tần Hoài Sơ hất cằm, ý bảo đến cửa hàng quần áo đằng trước: "Đi vào chọn một bộ."
Miệng nhỏ của Thẩm Băng Đàn khẽ nhếch lên, nhìn cửa hàng đằng trước rồi lại cúi đầu ngó ngó quần áo trên người mình: "
Tôi như này không được à?"
Bộ cô mặc là trang phục nghiêm chỉnh của chỗ làm, áo vest màu xanh khói dài ngang người và chiếc váy ôm, là trang phục thống nhất do Quân Nghị phát cho nhân viên.
Quân Nghị cũng không yêu cầu nhân viên nhất định phải mặc quần áo của công ty phát.
Nhưng Thẩm Băng Đàn cảm thấy tính chất rồi cả kiểu dáng của bộ quần áo này không tệ, hiệu quả mặc trên người cũng được, cho nên bình thường đi làm toàn mặc như vậy.
Bớt đi không ít tiền tự mua quần áo đấy. Với lại, chẳng phải việc xã giao nên mặc quần áo như này à?
Tần Hoài Sơ cụp mắt: "
Hôm nay cô là bạn gái đi cùng, không phải trợ lý."
Thẩm Băng Đàn: "? ? ?" Cô là bạn gái???
Vừa nãy Tần Hoài Sơ đâu có nói!
Vậy đêm nay, cũng không đến mức phải mặc lễ phục đâu nhỉ? Quần áo của cửa hàng này đều rất đắt đấy! ! !
Mặt Thẩm Băng Đàn viết đầy kháng cự "
Tôi không có tiền, tôi không muốn"."
Công ty thanh toán." Tần Hoài Sơ vẫn đi vào trong: "
Cô không vui thì tan làm đi, không có tiền tăng ca."
Cũng đã nói đến đây rồi, Thẩm Băng Đàn còn có gì không vui? Nhanh chóng vui vẻ theo sau.
Tài xế lái xe vào chỗ đậu xe tạm thời cạnh đó, xuống xe đợi ở bên xe. Anh ta tiện tay lấy điện thoại ra, vậy mà mấy phút trước trợ lý Tề lại gửi tin nhắn cho anh ta: [ Người anh em, trên đường đi vẫn ổn chứ? ]Lái xe đang có một bụng nỗi khổ chất chứa muốn tố: [ Vừa nãy trên đường tôi có dừng gấp một lần, bị chửi cho thảm thôi rồi, trước kia ông chủ đâu như thế. ][ Theo trực giác của tôi, hôm nay tâm trạng của ông chủ không tốt lắm. ][Anh Tề, anh hỏi như vậy, có phải là biết có chuyện gì xảy ra đúng không? ]Ba tin nhắn liên tiếp được gửi đi, trợ lý Tề trực tiếp gọi điện thoại cho anh ta: "
Muốn làm cho tâm trạng của ông chủ tốt thì cũng không phải là không có cách, anh Tề dạy cho cậu một chiêu. . ."
Trong cửa hàng phục trang, Thẩm Băng Đàn đang cầm lễ phục và giày cao gót do cửa hàng trưởng tự đề cử đi mặc thử.
Tần Hoài Sơ đang ngồi trên sa lon khu nghỉ ngơi.
Cửa phòng thử đồ mở ra, ánh mắt của Tần Hoài Sơ cũng dời qua theo. Cô mặc một chiếc váy dài trễ vai màu xanh ánh sao, làn váy là kiểu ombre[1], phía trên tô điểm thêm kim cương lấp lánh, sáng chói như sao, lại như những giọt sương sớm óng ánh, lúc đi lại sẽ đong đưa trông sáng chói lại lập lòe.
Ombre: là sự pha trộn giữa màu này với màu khác, thường chuyển các sắc thái từ đậm sang nhạt và sắc thái từ nhạt sang đậm.
Phần eo bó sát, cô luyện múa từ nhỏ nên vốn vòng eo đã rất nhỏ, bây giờ lễ phục lại càng làm nổi bật vòng eo như không nổi một nắm tay của cô, bộc lộ rõ tư thái nhanh nhẹn uyển chuyển.Ánh mắt của Tần Hoài Sơ cũng theo đó mà dời lên trên, nhìn vào gương mặt không nhiễm trần tục, sạch sẽ tinh xảo kia.
Hầu kết từ từ trượt lên trượt xuống mấy lần, mắt hơi tối lại: "
Lấy chiếc này đi."
Anh đứng dậy, rút một tấm thẻ trong ví tiền ra.
Vào thu nên trời vô cùng lạnh, lúc ở trong cửa hàng đi ra, bả vai của Thẩm Băng Đàn hơi co rúm lại.
Trong lúc đột ngột ấy, có một chiếc áo vest được khoác lên vai cô, ngăn cái se lạnh trong đêm thu lại.
Cô nghiêng đầu mà nhìn qua.
Tần Hoài Sơ với khuôn mặt lạnh nhạt vượt qua cô, ngồi lên xe trước Thẩm Băng Đàn túm váy đi lên.
Mở cửa ghế phụ ra, phát hiện trên ghế phụ đặt rất nhiều quà tặng, đầy đến nỗi không có chỗ cô có thể ngồi.
Thẩm Băng Đàn hơi sửng sốt một chút, nhìn Tần Hoài Sơ ở đằng sau.
Lái xe vội quay đầu giải thích với Tần Hoài Sơ: "
Tổng giám đốc Tần, trợ lý Tề gọi điện thoại dặn dò tôi, nói ông cụ Lục mới xuất viện, bệnh nặng mới khỏi, ngài làm phận con cháu thì nhất định phải mang chút quà qua, nêm bảo tôi mua chút quà.""
Tôi không cẩn thận mua hơi nhiều, cốp xe không nhét được, những thứ này chỉ có thể đặt ở đằng trước. . ."
Lái xe có vẻ muốn nói lại thôi, hình như có chút khó khăn.
Lông mày của Tần Hoài Sơ giãn ra, tùy ý mở miệng: "
Vẫn là trợ lý Tề cân nhắc chu toàn, tôi quên mất chuyện quà cáp. Đã như thế thì cô ngồi đằng sau đi."
Hóa ra tối nay không phải xã giao bên thương vụ à?
Bảo sao trợ lý Tề lại không đi.
Cũng không thể chất những quà tặng này đến cạnh Tần Hoài Sơ, bây giờ Thẩm Băng Đàn cũng không còn cách nào khác, đành phải ngoan ngoãn qua đó, ngồi vào ghế sau.
Cũng may là không gian ghế sau rộng rãi, sau khi ngồi xuống cô còn dán chặt vào cửa xe, ngược lại cũng không đến mức không được tự nhiên lắm.
Tần Hoài Sơ nhìn chỗ trống giữa hai người một chút, cũng không nói gì, ra hiệu cho lái xe xuất phát.--Đèn trước cửa biệt thự nhà họ Lục sáng như ban ngày, xe sang trọng tập trung đầy nơi đây, khách mời nối liền không dứt.
Sau khi xe dừng lại, lúc Thẩm Băng Đàn đang sửa sang lại váy chuẩn bị xuống xe thì Tần Hoài Sơ lên tiếng: "
Chờ một chút."
Cô quay đầu, thấy Tần Hoài Sơ xuống từ bên cửa kia, cực kỳ ga lăng mà vòng qua bên này giúp cô mở cửa xe.
Thẩm Băng Đàn cắn môi dưới, từ từ bước ra, nói lời cảm ơn với Tần Hoài Sơ.
Cánh tay của Tần Hoài Sơ đưa về phía cô.
Thẩm Băng Đàn nhìn xung quanh có không ít bạn nữ đều khoác cánh tay bên nam đi vào thì lúc này mới yên lặng khoác lên cánh tay của Tần Hoài Sơ, làm tốt công việc của một bạn nữ nên làm.
Lúc ở trường học, nhân duyên của Tần Hoài Sơ rất được, bây giờ bước vào thương trường rồi thì hình như cũng vẫn giống như vậy.
Vừa mới bước vào nhà họ Lục là đã có không ít người chào đón rồi chủ động bắt chuyện với anh, trò chuyện lấy lòng.
Anh khẽ gật đầu, đáp lại với thái độ không mặn không nhạt, sau đó cùng đi đến sảnh tiệc với Thẩm Băng Đàn.Ông cụ Lục vừa bệnh nặng mới khỏi giờ còn phải ngồi trên xe lăn, lúc này đang bị không ít người vây quanh trò chuyện.
Nhìn thấy Tần Hoài Sơ đến thì vội vàng cười chào hỏi: "
Hoài Sơ đến à, ông đang nhắc đến cháu đấy."
Tần Hoài Sơ chào hỏi ông Lục, sau đó giới thiệu Thẩm Băng Đàn ở bên cạnh: "Ông ơi, đây là Thẩm Băng Đàn."
Sau đó nói cho Thẩm Băng Đàn: "Đây là ông Lục, hai nhà Lục Tần là thế giao, về mặt làm ăn cũng lui đến nhiều, tôi được coi như là được ông Lục nhìn mà lớn lên."
Thẩm Băng Đàn vội ngoan ngoãn khéo léo gọi một tiếng: "
Chào ông Lục."
Nhìn thấy cô gái đứng bên cạnh Tần Hoài Sơ, ý cười trên mặt ông cụ Lục cứng đờ.Ông vẫn rất thích thằng nhóc Tần Hoài Sơ này, vốn muốn giới thiệu cháu gái của mình cho anh, nhưng bây giờ người ta đã dẫn cô gái khác đến, ý trong đó rất rõ ràng.Ông cụ Lục dứt khoát bỏ qua, cười cười khen ngợi: "
Khí chất của cô gái nhỏ không tệ, dáng dấp cũng đẹp, như từ trong tranh ra vậy, thằng nhóc Hoài Sơ này rất có phúc đấy. Lúc nào có chuyện tốt, nhớ kỹ phải nói với ông."
Nghe ông cụ Lục nói như vậy, Thẩm Băng Đàn biết ngay là ông đã hiểu lầm.Đang muốn giải thích thì Tần Hoài Sơ đã cười nói tiếp: "Đó là tất nhiên rồi, có chuyện tốt cháu là sẽ nói cho ông đầu tiên."
Trò chuyện mấy câu nữa, Tần Hoài Sơ dẫn Thẩm Băng Đàn đi chỗ khác.
Nghĩ đến hình ảnh vừa nãy, Thẩm Băng Đàn hỏi: "
Có lẽ ông cụ đã hiểu lầm, sao anh không giải thích?""
Hiểu lầm gì?"
Vẻ mặt của Thẩm Băng Đàn có hơi giật mình, nhỏ giọng nói: "
Thì là, hiểu lầm tôi và anh là người yêu của nhau.""
Có à?" Tần Hoài Sơ liếc nhìn cô một cái, khóe môi bỗng nhếch lên thành một đường cong: "Ông cụ nói hai chúng ta thành đôi thì nói chuyện tốt này cho ông ấy biết, sao lại hiểu lầm thành hiện tại chúng ta đã là người yêu rồi?"
Thẩm Băng Đàn bị hỏi vậy thì có chút nghẹn lời, mãi mới tự lẩm bẩm: "
Hóa ra, 'có chuyện tốt' mà ông Lục nói có ý là yêu nhau ư?""
Không phải thì sao, cô cho rằng có ý gì?" Tần Hoài Sơ hơi nghiêng người, khuôn mặt đẹp trai kia sát lại gần bên tai cô, lúc nói chuyện có hơi nóng phả ra, giọng nói trầm trầm lại gợi cảm: "
Thẩm Băng Đàn, em muốn kết hôn với tôi à?"
Danh Sách Chương: