Mùi hương ngào ngạt không ngừng đánh thẳng vào Trần Lãng, cậu ta chịu đựng đau nhức trên trán, cảm thấy sức chịu đựng của mình trong khoảng thời gian này mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Vén tay áo lên, đập vào mắt là một mảng đỏ trên bờ vai trắng nõn nhìn mà muốn hết hồn.
Không có mùi thuốc.
“Sao lại không xịt thuốc?” Sắc mặt Trần Lãng trở nên khó coi, hỏi cậu.
Tống Thần còn đang tự đấu tranh với chính mình, vẻ mặt như sắp khóc đến nơi, tủi thân.
Mấy lần trước chỉ có một mình cậu, xem áo khoác thành chăn, ôm áo khoác vùi mặt vào, dù mất mặt như nào thì cũng chỉ có mình cậu biết.
Nhưng bây giờ có thêm Trần Lãng ở đây nên cậu không dám không biết xấu hổ như vậy, đáng giận nhất chính là, không thể đem cậu ta đuổi ra ngoài.
Trần Lãng đi đến ghế sofa nhặt bình thuốc lên, Tống Thần ở đằng sau nắm chặt vạt áo đi theo từng bước, như một cái đuôi nhỏ.
Trần Lãng đành chịu, “Ngồi xuống.”
Tống Thần ngoan ngoãn ngồi xuống, cùng cậu ta thương lượng, “Cậu có thể cởi quần áo ra không?”
Trần Lãng mở nắp bình ra lắc lắc, không thèm để ý. Tống Thần ngồi trên sofa nuốt nước miếng, cổ họng đau rát, sự chờ mong trong mắt gần như trào ra, “Xong rồi đi ra ngoài.”
Trần Lãng liếc mắt, “Tôi chỉ mặc một cái áo, không có áo khoác, cậu xác định để cho tôi cởi ra rồi cứ thế mà đi ra ngoài?”
Ánh mắt của cậu ta lạnh buốt, dường như chỉ cần Tống Thần gật đầu nói phải, cậu ta sẽ đem Tống Thần ném ra cửa.
Tống Thần càng tủi thân hơn.
Khó chịu đến mức ngồi cũng không yên, nằm xụi lơ trên sofa, dùng hai mắt ươn ướt lên án Trần Lãng.
Thuốc giải di động hình người của cậu!
Trên lưng Trần Lãng rịn một tầng mồ hôi mỏng, nhưng cậu ta không để ý, cầm bình thuốc nhẹ xịt, bị Tống Thần giật lấy ném đi.
“Quá hôi, tôi không muốn xịt.”
“Vậy đổi sang thuốc mỡ.”
“Mùi thuốc mỡ cũng không thơm.”
Trần Lãng nhìn cậu, “Cậu muốn cái gì mà không chịu xịt thuốc?”
Tất nhiên là muốn mùi trên người cậu á!
Nhưng Tống Thần nói không thành lời, lần sau càng khó chịu hơn lần trước, trước kia có Trần Lãng ở bên cạnh thôi cũng ổn hơn nhiều, hiện tại có vẻ ngày càng nghiệm trọng hơn.
Chỉ ở bên cạnh thôi cũng chưa đủ.
Muốn ôm.
Trước mắt là một làn sương mù mông lung, khuôn mặt trắng nõn, tai, thậm chí là cổ đều nhuộm thành một màu đỏ rực, cậu nhớ lúc nhỏ mình lên cơn sốt cũng mơ mơ màng màng như này.
Mệt mỏi xích lại bên cạnh Trần Lãng nhưng không dám tới quá gần, sợ mình nhào tới, liều mạng nắm vạt áo cậu ta không chịu thả ra.
Trông cực kì tội nghiệp.
“Muốn cậu…”
Giọng nói mềm mại đầy nức nở, Trần Lãng nhíu mày, ngay sau đó nghe được nửa câu sau, “Quần áo của cậu…”
Trần Lãng: “…”
Này quá đáng không chỉ một chút đâu!
Trần Lãng vô cùng nhức đầu xoa xoa mày, chính cậu ta cũng không chịu nổi, mùi sữa trên người Tống Thần giống như móc câu đem suy nghĩ không thể nói với người khác được dẫn ra ngoài.
Cậu ta thở hổn hển hai hơi, cau mày, trên mặt lộ rõ vẻ cáu kỉnh.
Người bên cạnh còn không chịu ngồi yên.
Tay Trần Lãng đặt lên gáy Tống Thần, xoa nhẹ hai cái, “Ngồi yên.”
Phần gáy nhạy cảm chết đi được, Tống Thần trước đó cũng không dám chạm vào, đừng nói là để Trần Lãng dùng tay sờ.
Cả người cậu trở nên mềm nhũn, không tự chủ được run rẩy.
Tống Thần nghiến răng dùng sức tự nhéo mình thật mạnh, lấy lại chút tỉnh táo, sau đó bắt đầu chửi ầm lên.
“Cái đồ Trần Lãng ngốc! Dẫn tôi đến chỗ này, hại tôi bị sách nện trúng, bây giờ cho tôi bộ đồ thì sao! Nhanh đưa cho tôi!”
Hung thủ chính là hung thủ, đáng thương cũng thật là đáng thương. (?)
Giọng mềm như vậy mà mắt còn mở lớn trừng người ta, nước mắt cũng chực trào ra.
Hung dữ chỉ trong giây lát, cả người Tống Thần lại ỉu xìu trở lại.
Trần Lãng hoàn toàn không còn cách nào, cúi đầu bấm điện thoại gửi tin nhắn, do dự vài giây thì kéo Tống Thần lại gần, cứng đờ người vỗ vỗ lưng.
“Được rồi, tôi bảo người ta mang quần áo tới, lát nữa đem quần áo trên người cởi ra đưa cho cậu.”
Hơi thở quen thuộc ngay trước mắt, Tống Thần như đang đi trong con hẻm nhỏ ẩm ướt sau cơn mưa, thoải mái ghê gớm.
Giống như mèo con mới sinh dựa sát lại gần cổ không ngừng hít lấy mùi hương, Trần Lãng bị những sợi tóc mềm mại cọ xát trên người đến khó chịu, lưng ướt đẫm một mảng lớn.
Miệng cậu vô thức thì thầm, “Là cậu tự ôm, không cho phép…kêu tôi mua trà sữa.”
Trần Lãng: “Ngậm miệng.”
Ngay sau đó có tiếng gõ cửa, “Cậu trẻ, cháu mang quần áo đến.”
Trần Lãng tốn sức đem Tống Thần nằm sấp trên người mình đẩy ra, bước nhanh tới cửa cầm lấy quần áo, vừa quay đầu đã thấy Tống Thần ngồi trên mặt đất.
Vô cùng đáng thương nhìn mình.
Trong mắt chứa hai chữ: Cặn bã.
Trần Lãng quay lưng, nhấc vạt áo lên lưu loát cởi quần áo ra, thân thể cường tráng cân xứng lộ ra ngoài không khí, khẽ run.
Vị ngọt trong không khí đột ngột tăng lên, Trần Lãng mặc vào bộ đồ khác, quay đầu đem bộ cũ đưa cho Tống Thần.
Tống Thần nóng lòng cầm lấy, sau lại không nhúc nhích nữa, thay vào đó cậu nhìn chằm chằm Trần Lãng, Trần Lãng nhặt bình thuốc lên vứt bên cạnh cậu.
“Chút nữa nhớ tự rịt thuốc.”
Nói xong xoay người rời đi.
Cánh cửa dần dần khép lại, qua khe hở Trần Lãng nhìn thấy Tống Thần ôm chặt đồ của mình, cả khuôn mặt vùi sâu vào mặt trái* quần áo, mặt đó vừa bị mồ hôi của cậu ta làm cho ướt nhẹp.
Mí mắt Trần Lãng cụp xuống, quay người đi vào phòng tắm, bên trong truyền đến tiếng nước chảy ào ào.
Lúc ra ngoài đã là nửa tiếng sau, chỗ bị sập vừa rồi đã được sửa sang xong, sách được xếp ngay ngắn trên mặt đất.
Mồ hôi trên người Tống Thần chảy ròng ròng, chỉ muốn trở về tắm rửa. Cậu tìm được một cái túi trong phòng nghỉ đem quần áo Quần Lãng bỏ vào, vừa đi ra đã thấy Trần Lãng đang nhìn chằm chằm vào máy tính ở quầy lễ tân, thấy cậu đến, cũng đứng lên, “Về thôi.”
Thu xếp đồ đạc, hai người im lặng đi đến nhà ga, Tống Thần trong lòng thấp thỏm suốt đoạn đường, thỉnh thoảng lại nhìn trộm Trần Lãng.
Tại sao cậu ấy không tò mò chút nào?
Lần trước còn có thể lừa là nhặt quần áo dùm, lần này còn thiếu mỗi việc tự tay cởi quần áo người ta, Trần Lãng sao không tò mò gì hết thế.
Khi tỉnh táo lại, Tóng Thần cảm thấy xấu hổ chết mọe, không thể tin được cậu lại dám bảo Trần Lãng cởi đồ đưa cho mình.
Lưu manh quá trời quá đất.
Nhớ lại thì thấy mình lúc trong phòng nghỉ quá giống ác bá quá.
Càng bất ngờ hơn, Trần Lãng cởi đồ ra thật.
Xem ra Trần Lãng cũng không đáng ghét như vậy.
“Cái kia…” Tống Thần nhỏ giọng, nói: “Vừa rồi, cảm ơn.”
Vừa dứt lời, nghe thấy Trần Lãng cười nhạo, “Không phải nói là sẽ không mua trà sữa cho tôi à, đột nhiên có lòng tốt hả?”
Chà, rút lại suy nghĩ vừa rồi.
Trần Lãng vẫn đáng ghét như cũ.
Tống Thần:”Ai mua trà sữa cho cậu? Ngày nào cũng uống mà không chê ngọt.”
Trần Lãng cười, đổi chủ đề, “Trở về kiểu gì?”
“Chú Vương đang trên đường đến.”
Trần Lãng gật đầu, không nói gì. Tống Thần chịu không nổi nữa, “Cậu thật sự không muốn hỏi gì à?”
“Có mà.” Trần Lãng lười biếng đáp, nghiêng đầu chớp chớp mắt nhìn cậu, hỏi: “Có phải cậu có cách nhìn mới về tôi không?
Tống Thần suýt chút nữa nghẹn chết: “…”
Xe chú Vương đúng lúc chạy tới, lúc Tống Thần chuẩn bị rời đi, Trần Lãng gọi cậu lại, chỉ chỉ cái túi cậu cầm trong tay, “Cậu không trả đồ cho tôi à?”
“Bẩn, khi nào sạch sẽ trả cho cậu.”
Trần Lãng tặc lưỡi, “Cậu tính làm gì với nó vậy?”
Tống Thần ném túi vào, “Không có gì, không cẩn thận rơi vào thùng rác mà thôi.”
Nói xong ngồi vào trong xe, dùng sức đóng sầm cửa lại.
Trần Lãng đứng yên nhìn xe đi xa, ý cười trên mặt rút lại, cậu quay trở lại hiệu sách tiếp tục xem camera, điều chỉnh mấy góc mới phát hiện ra lúc đó vẫn còn có người đi phía sau người máy.
Buổi tối cậu ở lại ăn cơm với cha con Bạch Thanh Dương, Bạch Thanh Dương hỏi cậu vài câu tình hình gần đây, Trần Minh Vũ còn có sai người tới không.
Trần Lãng lắc đầu, nói ngắn gọn.
Sau bữa ăn, cậu nhìn Bạch Hiểu Đình làm bài tập, “Tính sai, viết lại.”
Bạch Hiểu Đình đau khổ thở hổn hển viết lại, vẻ mặt chua xót cầu xin cậu, “Cậu trẻ trả quyển sách kia cho cháu đi, xin cậu, cái này tốn không ít công sức mới nhờ người ta mua được, cháu còn chưa xem được một nửa luôn ấy.”
Trần Lãng ngẩn ra, nói: “Lúc đọc sách không thấy cháu phí công như vậy, tay của con trai cũng chưa nắm qua mà xem tiểu thuyết H, cháu muốn một bước lên trời à?”
*H văn, để là H luôn nha?
“Đó không phải truyện H, thiết lập của nó vốn như vậy, kỳ phát tình tới thì ba ba ba có gì sai đâu.” Bạch Hiểu Đình không đồng ý nói: “Cậu không thể chỉ vì đời sống sinh hoạt quá phong phú mà cắt câu lấy nghĩa bảo nó là truyện H!”
“Dùng thành ngữ cũng không tồi, cháu đi mà giải thích với bố mình.”
Bạch Hiểu Đình sợ rồi, “Đừng mà cậu trẻ yêu quý của cháu, quyển này coi như hiếu kính cho ngài, chúc ngài sinh hoạt muôn màu muôn vẻ, sống lâu trăm tuổi.”
Lúc về trời đã tối, Khương Vũ ở trên lầu nhìn thấy cậu, vì thế ra ngoài hành lang, chờ Trần Lãng đi lên hỏi: “Đã trở về, bà đã ăn cơm ở nhà tôi rồi.”
Trần Lãng nói cảm ơn.
Khương Vũ nhìn đồ trong tay cậu, không nhịn được hỏi: “Cậu đi hiệu sách với ai vậy? Em gái tôi nói Bạch Hiểu Đình nhìn thấy cậu cùng một người…rất đẹp trai đi với nhau.”
“Em ấy nói cái gì với cậu?”
“Không có gì.” Khương Vũ biết cậu không thích bị bàn tán, coi như xong, dù sao cũng không nhìn thấy, “Các cậu biết họ là mấy đứa nhỏ, nhìn thấy con trai không tệ tim liền đập, lén chụp ảnh mờ đăng hỏi có phải lớp chúng ta không, hơi giống Tống Thần, nhưng mà nghĩ lại cũng không có khả năng, cậu sao lại hòa…”
“Là cậu ấy.”
Khương Vũ hơi khó hiểu, “Hai cậu làm gì? Đi hiệu sách hẹn đánh nhau? Không phải, tôi tại sao lại cảm thấy cậu cùng Tống Thần gần đây... Quan hệ không đúng lắm nha. Lần trước cậu ôm cậu ấy đi phòng y tế, hôm sau mua trà sữa cho cậu, lần này lại cùng đi hiệu sách, cậu ấy nắm được nhược điểm của cậu à?”
Trần Lãng đổi tàu cầm đồ, vừa đi vừa nói chuyện: “Không có, tôi chỉ cảm thấy cậu ta có vẻ cần tôi.”
Khương Vũ đứng tại chỗ cạn lời.
Rốt cuộc là do Tống Thần có vấn đề, hay là cậu điên rồi.
Về đến nhà thì phòng khách đã mở sẵn đèn, TV sáng lên, bà ngoại Trần Lãng đang xem, nghe thấy tiếng cửa mở thì ấn dừng TV, đứng dậy về phòng ngủ.
Thuận tay tắt điện phòng khách.
Trần Lãng mặt không cảm xúc bật đèn lên, đem trái cây và thuốc bổ Bạch Thanh Dương bảo cậu đem về lấy.
Đi đến trước cửa phòng bà ngoại gõ, “Chị họ mua trái cây cùng đồ bổ, cháu để ở phòng khách.”
Trong phòng không một tiếng động phát ra, Trần Lãng về phòng của mình, rửa mặt xong, mở ra cuốn giải thích hoàn toàn về cuộc thi mới mua viết vài nét
Bên ngoài lại vang lên tiếng TV, ê ê a a hát tuồng, khiến Trần Lãng tâm phiền ý loạn, cậu khép sách lại, khớp xương ngón tay đẹp mắt đặt ở trên bàn chậm rãi gõ.
Nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng buổi chiều.
Vị ngọt dính nị bắt đầu tràn ra, còn có khuôn mặt thất thần đầy vẻ si mê của Tống Thần.
Trần Lãng nghĩ, cậu ta thật sự rất cần mình.
Mở cuốn sách thu từ trong tay Bạch Hiểu Đình ra, Trần Lãng cụp mắt, khuôn mặt lạnh lùng dưới ánh đèn trở nên dịu hơn vài phần.
Tầm mắt thâm trầm dừng tại một hàng chữ ngay đầu truyện:
Trên thế giới này người chia làm sáu loại giới tính...
- ---------------------------------
Danh Sách Chương: