“Honey!” Lãnh Hy Tuyết lúc này đã tắm xong, ả chỉ khoác mỗi một chiếc khăn tắm đi ra. Cơ thể trắng đến mức lóa mắt vô cùng hấp dẫn…
Ả choàng tay qua cổ Nicolas Á Phong, bất ngờ xuất hiện từ phía sau gọi hắn, vốn định tạo bất ngờ nhưng thính lực Nicolas Á Phong vốn rất tốt, hắn đã nghe thấy tiếng ả từ lâu.
Cũng chính vì Lãnh Hy Tuyết kêu nên hắn mới thoát khỏi hồi ức về một trăm cành hoa hồng kia. Nicolas Á Phong cười khẽ, quay lại ôm Lãnh Hy Tuyết.
Bình thường bọn họ gặp nhau chỉ có hành sự, lần này cũng không ngoại lệ. Đối với Nicolas Á Phong, Lãnh Hy Tuyết có một sự hấp dẫn chí mạng, cứ như ả đã bỏ bùa mê thuốc lú gì cho hắn khiến hắn cứ mê mẩn không dứt ra được.
Lần này cũng không ngoại lệ, đang lúc hai người chuẩn bị hôn nhau, cởi đồ thì chuông cửa lại kêu lên in ỏi. Chỉ chốc lát sau, cánh cửa chắc chắn của nhà Lãnh Hy Tuyết đã bị đạp đổ.
Sắc mặt Nicolas Á Phong tối sầm lại: “Là ai?”
“Mẹ của mày!”
Tố Miên dẫn theo một vài dị năng giả cường đại xông vào. Vừa nhìn thấy đôi trai gái quần áo xộc xệch, bà liền tức giận đi đến tát cho thằng con trai mình một cái.
“Á Phong, mẹ dạy con làm người như thế sao?!” Tố Miên vốn là một người phụ nữ vô cùng hiền lành, một quý phu nhân hiền lương thục đức có tiếng ở Đế Quốc, bà ăn nói đi đứng đều vô cùng nhỏ nhẹ dịu dàng. Vậy mà vì sự khốn nạn của con trai mình, bà không thể giữ được dáng vẻ đoan trang ấy nữa.
Bà chỉ đạo các dị năng giả bắt lấy Lãnh Hy Tuyết, ép ả ta phải quỳ xuống: “Cha mẹ cô không dạy cho cô tôn ti? Thấy nguyên soái phu nhân còn không biết hành lễ?”
“Mẹ!”
“Con đứng yên ở đó!”
Tố Miên không những là nguyên soái phu nhân, bà còn là công chúa được hoàng đế Alexander cưng chiều nhất. Mà Lãnh Hy Tuyết bất quá chỉ là con của một gia đình quý tộc. Quý tộc gặp hoàng tộc đương nhiên phải hành lễ.
Bà đã sớm biết con trai mình gian díu với ả đàn bà này rồi gây cho con dâu mình biết bao đau khổ. Hôm nay bà đến để đòi lại công đạo cho Phương Tịch Lam.
Không phải bà vô lý, nhưng Tố Miên có thể cảm nhận được Lãnh Hy Tuyết có gì đó rất kỳ lạ…
Lãnh Hy Tuyết quần áo vẫn còn xộc xệch, mái tóc đen của ả xõa xuống, đôi mắt đen vô hồn nhìn Tố Miên, cứ như phù thủy muốn bắt lấy linh hồn của con người, vô cùng đáng sợ.
Ả cam chịu cất giọng: “Thần nữ Lãnh Hy Tuyết xin tham kiến đệ ngũ công chúa Alexander, tham kiến nguyên soái phu nhân.”
Lãnh Hy Tuyết vừa nói xong, còn chưa để bất kỳ ai trong phòng phản ứng, Tố Miên đã xông đến tát cho ả ta mấy cái.
“Đường đường là quý tộc Đế Quốc mà hành xử còn không bằng ăn mày ngoài đường! So sánh cô với ăn mày thì lại tội người ta quá! Nhưng cô quả thật đáng ghét! Bao nhiêu đàn ông trên đời không yêu mà lại cướp chồng của một người phụ nữ đã có vợ? Cô hại gia đình người ta tan nát như vậy đã vừa lòng chưa!? Hơn nữa cô còn là bạn thân của Tiểu Lam, thật quá hổ thẹn!”
Tuy sống trong nhung lụa từ nhỏ nhưng sức mạnh của Tố Miên không hề yếu, từng cú tát tung ra đều dùng hết lực khiến hai bên má của Lãnh Hy Tuyết sưng vù lên.
Thế nhưng Lãnh Hy Tuyết cũng không hiền lành, bị tát ác như vậy mà ả ta vẫn ngoan cường nói: “Không hối hận! Ai bảo con dâu bà không giữ được chồng? Anh ấy yêu tôi thì chúng tôi quen nhau, bây giờ Phương Tịch Lam và anh Á Phong cũng đã ly hôn rồi, sao chúng tôi lại không được công khai quen nhau cơ chứ?”
“Vô liêm sỉ!” Tố Miên giải phóng dị năng hệ thủy, định tạo một bong bóng nước nhấn chìm Lãnh Hy Tuyết trong đó.
“Mẹ!” Nicolas Á Phong không nhìn được nữa, cầm tay bà cản lại: “Mẹ làm gì vậy?!”
Tố Miên quay sang thẳng tay tát cho con trai mình mấy phát. Bà chỉ là dị năng giả cấp B, nhưng Nicolas Á Phong đương nhiên không dám đánh lại mẹ mình, vì vậy nên hắn chỉ có thể đứng đó để bà đánh.
“Mẹ thất vọng về con!” Tố Miên đánh hắn đến mức tay đau, lòng cũng đau, cuối cùng không nhịn được nữa mà rơi nước mắt.
“Tại sao con lại máu lạnh vô tình như thế?! Tiểu Lam… xác của con bé con không đến nhận, con định biến con bé thành một người không gia đình sao? Đến những di vật cuối cùng con bé mang theo bên người con cũng không muốn nhìn. Bây giờ vừa ý con rồi!” Tố Miên kêu các dị năng giả đưa cho mình một cái bình sứ tuyệt đẹp, bà ôm nó như ôm bảo vật trân quý, miệng nghẹn ngào nói: “Tro cốt của con bé, mẹ đem về rồi… Tiểu Lam yêu con như vậy… con chạm vào chiếc bình một cái đi! Coi như cho con bé được đi về thiên đàng.”
Nicolas Á Phong đứng sững người ra nhìn chiếc hủ mà mẹ hắn ôm trong người.
Dường như những xung đột lúc nãy đều bị hắn bỏ ngoài đầu hết. Bây giờ hắn chỉ có một suy nghĩ… trong đó là tro cốt của vợ cũ hắn.
Vậy ra không phải Phương Tịch Lam đứng sau lưng bày trò muốn thu hút sự chú ý của hắn? Cô chết thật?!
“Mẹ không lừa con? Mẹ và cô ta lại hợp với nhau bày trò đúng không? Mục đích là để con mềm lòng?” Hắn lạnh mặt: “Nếu vậy thì xin lỗi mẹ, mời mẹ về cho, con không thích tham dự vào trò đùa nhạt nhẽo này!”
Tố Miên cảm thấy cả người mình cứng đờ, một luồng khí lạnh lẽo len lỏi trong mọi ngóc ngách của cơ thể. Bà bất lực đến mức rơi nước mắt, bà sợ hãi sự lạnh lùng của con trai. Tố Miên đưa bản tin thời sự cho hắn xem.
“Bệnh viện, hãng hàng không đều xác nhận, thời sự cũng đã đưa tin, đến cả tro cốt cũng được mẹ đem về rồi vậy mà con vẫn nghĩ rằng đây là một trò đùa ư?”
Nicolas Á Phong im lặng không nói.
Tố Miên kinh hoàng nhìn con trai mình: “Thật không ngờ mẹ lại nuôi dạy ra một đứa con trai máu lạnh vô tình như vậy!”
“Mẹ, người chết cũng đã chết. Cô ta chết thì liên quan gì đến con? Dù sao chúng con cũng đã ly hôn.”
“Được! Tạm thời con đừng đến gặp mẹ! Nếu con không muốn mẹ từ mặt con thì ba ngày sau về dinh thự của gia tộc Nicolas dự đám tang Tiểu Lam. Phương gia đã bị diệt vong, con bé không nơi nương tựa, mẹ sẽ là người đứng ra tổ chức đám tang cho con bé.” Tố Miên bất lực nói: “Nếu con không đến… từ nay về sau đừng gọi ta là mẹ!”
Dứt lời bà dẫn người của mình đi. Lòng đau quặn thắt vì Nicolas Á Phong quá máu lạnh vô tình, cũng xót xa cho đứa con dâu xấu số của mình.
Không gian bỗng rơi vào tĩnh lặng, thật lâu sau khi Tố Miên rời đi, Lãnh Hy Tuyết lại đứng lên quấn lấy Nicolas Á Phong: “Anh… chúng ta tiếp tục…”
Thế nhưng hắn lại gạt tay ả ra, khoác áo vào rồi nói: “Xin lỗi, hôm nay anh không muốn làm. Em nghỉ ngơi đi, anh về trước.” Nói rồi hắn đi thẳng ra cửa không ngoảnh lại. Bước chân có chút nặng nề, gương mặt lạnh băng nhưng lại ẩn chứa muôn vàn tâm tư.
Đợi Nicolas Á Phong đi xa, Lãnh Hy Tuyết không ngừng la hét, ả đập đồ trong nhà: “AAAA, Tố Miên, Phương Tịch Lam!!! Đồ chết tiệt! Các người phải chết! Tố Miên, bà phải chết!”
Ả đi lại một góc trong nhà, ấn nút bí mật được ẩn sau kệ sách. Sau đó vách tường khẽ nứt ra, một đường hầm bí mật mở ra, dưới đó là bậc thang dài vô tận.
Lãnh Hy Tuyết đi xuống đó, kệ sách cũng khép lại che giấu căn hầm bí mật.
Trong căn hầm nhỏ tối tăm chứa đầy những lọ thuốc đủ loại màu sắc, các con vật dùng làm thuốc kỳ lạ và các loại sách cổ xưa.
Ả lấy một quyền sách cũ nhất ra, trong sách có rất nhiều bí thuật được truyền lại qua các đời: Điều chế thuốc khiến dị năng giả mất đi sức chiến đấu, điều khiển tâm trí, thôi miên, thay đổi ký ức,... và cả cách điều chế các loại thuốc độc chết người.
Lãnh Hy Tuyết dừng lại ở trang điều chế thuốc độc, sau đó bắt đầu pha chế các lọ thuốc đủ màu sắc kia.
Cuối cùng, ả điều chế ra một lọ thuốc màu đen vô cùng gớm ghiếc. Lãnh Hy Tuyết nở nụ cười thâm độc.
“Tố Miên, nỗi nhục hôm nay ta sẽ trả đủ cho bà!”
Danh Sách Chương: