Ánh hào quang của bọn họ khiến người ta chói mắt. Có lẽ mặc kệ Đơn Triết Hạo xuất hiện ở đâu, trên cơ thể anh vĩnh viễn vẫn tồn tại mùi vị riêng biệt không lẫn lộn với bất kỳ ai khác.
Giản Nhụy Ái ngước mắt nhìn nhìn hai người bọn họ ở chung một chỗ. Dù chua xót và đau đớn nhưng cô cũng cảm thấy bọn họ vô cùng xứng đôi. Cánh tay xinh đẹp của Lạc Tình Tình khoác nhẹ lên cánh tay mạnh mẽ của Đơn Triết Hạo, hai người nhìn như một đôi tiên đồng ngọc nữ trong tranh vẽ. Nhìn hai người vô cùng xứng đôi và thân mật khiến trái tim co rút vì đau đớn, thân thể run rẩy từng chập.
Đơn Triết Hạo xuất hiện không thua vì một đại minh tinh xuất hiện. Toàn thân áo đen cũng không che đậy được sự hiên ngang mạnh mẽ của anh, đôi mắt lạnh lẽo nhìn không thấy đáy.
Đúng vậy, Đơn Triết Hạo chính là loại người như thế. Trời sinh đã có phẩm chất Quân Vương, luôn khí thế khi đứng trước thiên hạ. Ngũ quan anh tuấn giống như điêu khắc, làm cho người ta có cảm giác bị áp bức.
Giản Nhụy Ái nhìn ánh mắt sáng quắc của Đơn Triết Hạo. Mặc dù cô rất muốn lên tiếng hỏi những chuyện trên báo là thật hay giả nhưng cô không có dũng khí để chất vấn, chỉ mang vẻ mặt không có tiền đồ mà cúi đầu.
Trên mặt Đơn Triết Hạo không có bất kỳ cảm xúc nào, đôi mắt thâm thúy quét nhìn bọn họ, ánh mắt lại gắt gao nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái tựa như bắt được ánh mắt của vợ yêu bị bắt quả tang khi vụng trộm bên ngoài.
Nếu như Giản Nhụy Ái ở cùng với người đàn ông khác anh cũng sẽ không thấy khó chịu như thế, bởi những người đàn ông kia đều không phải là đối thủ của anh. Nhưng hiện tại cô đang ở cùng với Cụ Duệ Tường, đây là bạn bè từ nhỏ của anh nên anh có chút kinh ngạc.
Lạc Tình Tình lên tiếng phá vỡ không khí dangđộng đặc giữa bọn họ. "Duệ Tường. Nhụy Ái. Chào hai người. Các người. . . . . . chẳng lẽ hai người đang tìm hiểu nhau sao?."
Một câu nói của cô ta liền gây chú ý của Đơn Triết Hạo. Anh gắt gao nhìn chằm chằm Giản Nhụy Ái, sắc mặt lạnh lẽo, mím môi không nói lời nào.
Giản Nhụy Ái chợt ngẩng đầu, cô ngơ ngác nhìn Lạc Tình Tình rồi lại nhìn đến ánh mắt lạnh lẽo của Đơn Triết Hạo vội vàng hạ thấp tầm mắt, đôi tay lúng túng, trong lòng hốt hoảng.
Cụ Duệ Tường đứng lên, kéo Giản Nhụy Ái qua. Đem cô ôm vào lòng ."Đúng vậy, vì Hạo không cần một cô gái tốt như thế này. Nhưng tôi lại rất cần. Hạo, anh đã tìm lại hạnh phúc của mình rồi, sẽ không để ý chứ."
Ánh mắt Đơn Triết Hạo nhìn Cụ Duệ Tường, kéo Lạc Tình Tình ngồi đối diện với bọn họ.
Ngay sau đó, bốn người ngồi đối mặt nhau. Không khí càng lúc càng lúng túng.
Giản Nhụy Ái vội vàng cúi đầu, không dám ngẩng đầu lên. Cô thừa nhận mình hẹp hòi, không thể không câu chấp với Lạc Tình Tình.
"Hạo. Không phải anh thích ăn thông sao, em đã lựa ra rồi, anh ăn phần này đi." Lạc Tình Tình như thể không nhìn thấy không khí quái dị, như thể mọi chuyện đều bình thường.
Giản Nhụy Ái ngẩng đầu bắt gặp ánh mắt bá đạo của Đơn Triết Hạo, rồi lại lập tức cúi đầu nhìn phần ăn của mình. Một cỗ uất ức từ trong mình sinh ra khiến cô phải tự khích lệ mình không được khóc, khóc là quá không ý chí rồi.
Đơn Triết Hạo nhìn rõ từng hành động nhỏ của Giản Nhụy Ái, nhìn vẻ mặt bi thương của cô. Anh phải dùng rất nhiều lực khống chế để không ôm cô vào ngực, trấn an cô.
Mấy ngày nay cô cực khổ rất nhiều, nếu không phải có quá nhiều chuyện phát sinh. Anh đã sớm ra tay bắt Giản Nhụy Ái quay về bên cạnh anh rồi.
Cụ Duệ Tường nhìn Giản Nhụy Ái xong lại nhìn Đơn Triết Hạo. Anh nhìn ra ánh mắt đau lòng của Đơn Triết Hạo khi nhìn Giản Nhụy Ái. Nhưng vì sao lại chấp nhận quay về bên cạnh Lạc Tình Tình, anh có chút khó hiểu
Anh đưa miếng thịt bò cắt ra rồi đổi lấy miếng thịt bò trên dĩa Giản Nhụy Ái: "Không cần đếm cừu nữa. Anh đã cắt thịt bò cho em rồi. Mau ăn đi, không phải em kêu đói bụng sao. Ngoan."
Đơn Triết Hạo nhìn bàn tay của Cụ Duệ Tường đang vuốt ve sống lưng của Giản Nhụy Ái. Bàn tay anh nắm chặt, phát ra tiếng kêu cọt kẹt ở dưới bàn. Hận không được lôi Giản Nhụy Ái về bên mình ngay lập tức.
Giản Nhụy Ái đưa đôi mắt mờ mịt nhìn ánh mắt nồng đậm của Cụ Duệ Tường, thấy anh nở nụ cười nhạt, nhìn miếng bí-tết anh đã cắt sẵn. Trong lòng sinh ra một cỗ ấm áp, mỉm cười một tiếng, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Cám ơn anh."
Một màng ấm áp như thế đi vào mắt Đơn Triết Hạo lại vô cùng chói mắt, anh cầm lên ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
Lạc Tình Tình vội ngăn: "Hạo. đừng uống rượu nhanh như vậy. Cẩn thận say."
"Ngày mai là Chủ nhật, chúng ta đi du lịch thôi." Đơn Triết Hạo không để ý tới lời nói của Lạc Tình Tình, mí mắt liếc nhìn Giản Nhụy Ái, giọng nói không cao mấy, nhưng là cố ý để ai cũng có thể nghe thấy.
Chỉ là bốn người, Giản Nhụy Ái không hiểu ra được ý tứ trong lời nói, cắn đôi tay. "Em không muốn đi. Em. . . . . ."
Nhận được sự tức giận trong ánh mắt của Đơn Triết Hạo, lập tức ngừng lại không nói tiếp đượ nữa. Cô không muốn đi, cô không muốn nhìn anh tình cảm với cô gái khác nhưng cô đang ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, không biết phải tìm lý do gì để từ chối.
"Giản Nhụy Ái. Cùng đi chứ. Trong lúc bất chợt anh cảm thấy du lịch cũng thú vị dành cho chuyện tình cảm. Phải rồi anh mới mua một ngôi biệt thự ven biển. Nơi đó hoàn cảnh tốt lắm." Cụ Duệ Tường mỉm cười nói qua.
Lạc Tình Tình phụ họa nói: "Đúng vậy, tất cả mọi người đều muốn đi du lịch, nhưng sẽ sinh hoạt độc lập thôi. Hơn nữa, cô không sợ Cụ Duệ Tường đẹp trai như thế này bị người ta câu đi chứ."
"Chúng tôi chỉ là bạn bè." Giản Nhụy Ái không biết vì sao lại muốn giải thích. Giống như rất sợ Đơn Triết Hạo hiểu lầm vậy.
Đơn Triết Hạo không nhìn tới Giản Nhụy Ái, lạnh lẽo nói: "Ai ở chung với ai chẳng liên quan đến tôi. Cô đừng giải thích với tôi." Tức giận nói ra lại khiến cho anh rất hối hận. Lời đã nói ra cũng không thu trở về được.
Không khí càng thêm trở nên lúng túng, hốc mắt Giản Nhụy Áiđã ngân ngấn nước mắt, lời nói của Đơn Triết Hạo đã thực sự làm tổn thương cô.
Đúng vậy, cô không phải là người yêu của Đơn Triết Hạo. Có tài đức gì khiến người bận rộn như Đơn Triết Hạo để ở trong lòng.
Một màn ấm áp kia, họ nào xem cô ra gì.
"Được rồi. Không cần cau mày. Cười một cái đi." Cụ Duê Tường cố làm như không có gì, nâng gương mặt cô lên đối diện với mình, nói ở bên tai cô: "Không muốn thua bọn họ, thì hướng về tôi cười một cái."
Lỗ tai Giản Nhụy Ái có chút ngứa ngứa, cô biết là Cụ Duệ Tường đang giúp mình. Ngoài miệng kéo ra một nụ cười, lại nghe Cụ Duệ Tường nói: "Nụ cười của em thật đẹp."
Những lời này khiến Giản Nhụy Ái ngượng ngùng xẩu hổ, đẩy Cụ Duệ Tường ra. "Anh nói dối quá."
Động tác của bọn họ như thể không có ai ở xung quanh, không đặt người khác vào trong đáy mắt. Giống như liếc mắt đưa tình, là đôi vợ chồng nhỏ hạnh phúc.
Lạc Tình Tình nghĩ dùng cách này không thể phá hư tình cảm của bọn họ. Không nghĩ đến Giản Nhụy Ái lại làm thế, khiến cô ta tự lấy gậy đập lưng mình.
Trong lòng tràn đầy ghen ghét, hả hê thêm dầu thêm mỡ nói: "Không nghĩ đến tình cảm của các người tốt như vậy. Thật làm cho người ta hâm mộ, anh thấy phải không Hạo?"
Đơn Triết Hạo không nói gì, lại bưng ly rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch. Trong lòng tức giận đùng đùng như nham thạch núi lửa đang chờ bộc phát.
Cụ Duệ Tường mặc kệ ánh mắt ăn thịt người cuả Đơn Triết Hạo. "Nhụy Ái, đồng ý anh, mai đi du lịch nhé."
Giản Nhụy Ái hơi cút kinh ngạc nhìn hơi lạnh tản ra khỏi người Đơn Triết Hạo, sững sờ mấy giây rồi quay nhìn Cụ Duệ Tường gật đầu một cái.
Đơn Triết Hạo không nghĩ đến cô gái này lại nghe lời của Cụ Duệ Tường. Trong lòng khó chịu, đứng lên lôi Lạc Tình Tình, lạnh lùng nói: "Đi. Chúng ta đi về."
Lạc Tình Tình rất nghe lời mà đứng lên, cười chào bọn họ một cái rồi mới xoay người đi cùng Đơn triết Hạo.
Khi ra đến cửa, cô nghiêng đầu hài lòng nhìn Giản Nhụy Ái. Hình như là đang cùng Giản Nhụy Ái thị uy.
Giản Nhụy Ái nhìn Đơn Triết Hạo giận đến mặt mày trắng bệch, cô chỉ không hiểu vì sao anh tức giận mà thôi, Đơn Triết Hạo vứt bỏ mình, không hề kiêng dè mà quấn lấy bạn gái trước mặt cô. Thế thì anh tức giận cái gì nữa.
Nghiêng đầu không hiểu nhìn Cụ Duệ Tường lại chỉ thấy anh cúi đầu, nghiêm túc ăn thức ăn. Cô mím môi, thấy miếng thịt bò ngon lành lại trở nên vô cùng khó nuốt.
Cô vội vàng. Không biết ngày mai sẽ có chuyện gì chờ đợi mình. Là hài vui, là động đất hay là chiến tranh kháng Nhật. . . . . .