Từ sau khi về nhà mẹ, Dịch Huyên chú ý quan tâm con trai hơn hẳn, thường sẽ lướt mạng xem cách để giáo dục trẻ nhỏ.
Hôm nay vừa ăn cơm tối xong, cô ngồi trên sofa nghịch điện thoại, thấy một cái hotsearch có tiêu đề là "Vì sao nên cổ vũ trẻ em chơi trò gia đình?"
Đại khái nội dung là ở mỗi quốc gia thì trẻ em đều thích chơi trò gia đình, có ý nghĩa rất quan trọng đối với phát triển tâm lý của tụi nhỏ. Còn có thể tăng khả năng giao tiếp, học được các quy tắc giao tiếp xã hội, hoặc là thay đổi góc nhìn, trải nghiệm thế giới, học tập kinh doanh, hợp tác, cạnh tranh, lên kế hoạch,...
Nói ngắn lại, là nên cổ vũ tụi nhỏ chơi trò gia đình.
"Em của hồi nhỏ tiên tri giỏi thật, cứ chơi trò gia đình suốt." Dịch Huyên rất tự hào nói với Ninh Khang.
Ninh Khang nhìn cô, cười mỉm, đem người ôm vào trong lòng, hôn một cái Đúng vậy, anh chơi trò gia đình với em nhiều quá, đến nỗi biến thành chồng em thật luôn."
Dịch Huyên bị anh hôn đến nỗi sưng cả miệng, trừng mắt nhìn anh, "Em cảm thấy Nhất Nhất hẳn là chưa chơi qua trò này.
Thời của Dịch Huyên và Ninh Khang rất khác với tụi nhỏ bây giờ. Hồi xưa trẻ con suốt ngày rong chơi, ba mẹ thì vì bận việc nhà, bận làm việc nên chỉ mỗi lúc ăn cơm mới chạy đi tìm người thôi.
Mà tụi nhỏ bây giờ thì càng ngày càng giống như bảo bối, ba mẹ bao bọc kĩ đến nỗi cứ nghĩ rằng sơ sểnh một tí là con mình sẽ bị bắt cóc vậy.
Trước khi Nhất Nhất học mẫu giáo, bạn trong tiểu khu không nhiều lắm, chỉ chơi với mỗi Tiểu Thạch. Ninh Khang tuy rằng ghét bỏ con mình, nhưng cũng rất thích mua cho bé đủ loại đồ chơi, hai đứa nhóc chơi với nhau toàn là dùng đồ chơi thôi, còn chưa bao giờ đóng vai gia đình.
"Vậy tìm ai được nhỉ, hay là Tiểu Thạch." Ninh Khang hỏi.
Dịch Huyên biết mình chẳng thể tin được chồng, nên liền gọi Nhất Nhất đang chăm chú chơi ghép hình lại, "Nhất Nhất, mama có trò này nè con muốn chơi không?"
Nhất Nhất nghe được tiếng mama liền chạy vào lòng Dịch Huyên.
Thật vất vả mới đem con trai ném qua một bên, ở với vợ được vài phút bóng đèn lại sáng rồi. Ninh Khang cảm thấy thật hối hận, không nên cùng vợ thảo luận cái trò gia đình này.
"Chúng ta chơi đóng vai gia đình", nói xong Dịch Huyên đưa cái gối sofa cho Nhất Nhất "Nhất Nhất, bé xem như cái gối này là con bé, phải chăm sóc cho nó hiểu chưa?"
Nhất Nhất trước nay đều rất nghe lời Dịch Huyên, nên dù cái gối bông khá là vô cảm lạnh lùng, nhưng vẫn rất ngoan đem nó ôm vào trong lòng, còn hát ru cho nó ngủ nữa.
Dịch Huyên không nghĩ rằng Nhất Nhất lại chơi trò này đến nghiện rồi, đến lúc ngủ còn không quên đem con trai mình bế lên, để vào bên cạnh gối ngủ, cười tủm tỉm "Bảo bối, cùng papa đi ngủ nhé!"
Dịch Huyên nhìn con trai mình đáng iu như thế, không khỏi nói "Nhất Nhất, nếu như về sau bé làm anh trai, sẽ là một người anh siêu cấp tốt luôn."
Nhất Nhất nghe thấy Dịch Huyên nói như vậy liền hỏi "Mama, vậy là mama phải sinh cho con em gái hả?'
Dịch Huyên nhìn khuôn mặt khát vọng của con trai, không biết từ chối kiểu gì, nhưng từ sau tiếng Ninh Khang vọng lại "Bé muốn có em gái ư?"
"Rất muốn ạ!" Nhất Nhất gật đầu liên tục.
Ninh Khang đột nhiên lộ ra nụ cười của bậc cha hiền, duỗi tay sờ đầu con trai, nghiêm túc nói, "Nhất Nhất, sinh em bé là một chuyện tuỳ duyên?"
"Tuỳ duyên là gì hả papa?" Nhất Nhất không hiểu.
"Tuỳ duyên chính là có thể có, có thể không. Với chuyện sinh em gái này, papa mama không thể đảm bảo là làm được."
Nhất Nhất nghe vậy liền ỉu xỉu, nhưng lập tức Ninh Khang lại nói, "Bé yên tâm, papa mama sẽ nỗ lực sinh cho bé một em gái. Nhưng trước đó, bé phải học được cách làm anh trai, để khi em gái đến với thế giới này, bé mới có thể chăm sóc em gái."
Nhất Nhất hiếu kì nhìn Ninh Khang, "Papa, làm sao có thể làm anh trai tốt?"
Ninh Khang giả vờ trầm ngâm một lát, nói "Đầu tiên là phải học được cách độc lập, mà độc lập trước hết là phải tự mình ngủ."
"Không được ngủ nhiều minh sao ạ?" Nhất Nhất buồn bã.
"'Đương nhiên không được. Bé xem giường nhà chúng ta 3 người đã có chút chật, nếu như em gái tới, em gái còn nhỏ nên cần phải ngủ cùng papa mama, bé phải tự mình ngủ ở phòng trẻ em." Ninh Khang nói chuyện rõ ràng, sau đó lại còn không có cưỡng ép Nhất Nhất "Bé phải suy nghĩ kĩ càng, nghĩ kĩ rồi mới nói cho papa mama xem có muốn có em gái không?"
Cứ như vậy, Nhất Nhất mang theo rối rắm chìm vào giấc ngủ.
Chờ bé ngủ rồi, Dịch Huyên mới hỏi Ninh Khang "Không phải anh bảo không sinh đứa thứ hai sao?
Thật ra cô muốn có nhiều con một chút, nam nữ đều được, dù sao gia đình cũng không có gánh nặng kinh tế. Nhưng Ninh Khang lại kiên quyết nói không cần, không muốn cô chịu cực khổ. Cho nên dù hai bên gia đình thường giục sinh, nhưng anh đều cự tuyệt.
Dịch Huyên ban đầu còn có chút thất vọng, nhưng mỗi lần hỏi anh Ninh Khang đều kéo cô đi làm chuyện "xấu".
Mãi rồi cô cũng không để ý nữa, sau đó lại thấy Nhất Nhất vừa hiểu chuyện vừa đáng yêu, cô cũng hơi tiếc nếu như không thể toàn tâm toàn ý chăm sóc bé.
"Đương nhiên không sinh nữa rồi." Ninh Khang nửa điểm đều không do dự.
Dịch Huyên liếc anh, "Thì ra anh nói chuyện một hồi đều là lừa Nhất Nhất, tại sao anh lại ghét bỏ bé như vậy, để con ngủ phòng trẻ em hả!!"
Dịch Huyên hơi tức.
Ninh Khang liền nhanh chóng ôm cô vào lòng, "Bà xã, anh biết em đau lòng Nhất Nhất, nhưng em ngày nào cũng tìm xem cách giáo dục con, cũng biết đây là thời điểm thích hợp nhất để chia phòng ngủ. Nếu như lớn hơn nữa thì sẽ càng khó."
Cô biết, nhưng vẫn hơi buồn, liền hỏi, "Em không nỡ, còn có cách nào khác không?"
Ninh Khang thấy Dịch Huyên chưa hoàn toàn chấp nhận, liền nói, "Nhất Nhất bây giờ cũng bắt đầu có ý thức rồi, nếu như lúc chúng ta sinh hoạt vợ chồng bị bé nhìn thấy, rất có khả năng sẽ tạo chướng ngại tâm lý cho bé."
Cuối cùng liền thuyết phục thành công Dịch Huyên, "Được, nếu Nhất Nhất nguyện ý thì chúng ta cũng nên phân chia phòng ngủ."
Được vợ cho phép như vậy, Ninh Khang đã sớm mừng rỡ, nhưng phải làm bộ làm tịch, "Em yên tâm, từ từ là được."
Dịch Huyên giận sôi máu, hừ lạnh một tiếng, "Được rồi, anh đừng chiếm được tiện nghi mà khoe mẽ. Đêm nay em muốn ngủ với Nhất Nhất, anh qua một bên đi."
Ninh Khang: "..."
Từ sau khi Tiểu Thạch bị bạn bè bắt nạt, Ninh Hạ Thiên mỗi ngày đều đi đón bé tan học, người khác có thể biết bé không cha, như không thể để cho mọi người nói rằng mẹ bé không yêu bé.
Hôm nay cô đến sớm hơn giờ tan học, Tiểu Thạch thấy mẹ tới đón thì vui lắm, còn đợi bà ngoại tới đón Nhất Nhất rồi vui vẻ nói lời tạm biệt rời đi.
"Mẹ, mẹ có thể tan tầm sớm sao."
"Đúng vậy, chị CC hôm nay lam giúp mẹ, mẹ tới đón con tan học."
"Chị CC tốt quá."
"Được, sao này thấy chị con phải cảm ơn đó."
Thế nhưng đi được mấy bước lại gặp oan gia.
Tiểu Gạo Nếp nắm tay mẹ, đợi tài xế riêng tới đón.
Lần trước hai đứa bé xảy ra xung đột, không giải quyết được gì, mẹ Tiểu Gạo Nếp vẫn là tức giận, "Mẹ đơn thân lợi hại thật đó, có thể nuôi mình với cả con, lại còn đúng giờ đón con tan học, bội phục bội phục."
Khen cái gì, 10 phần hết 9.9 phần là cười đểu rồi.
Ninh Hạ Thiên không nói gì, chỉ quay đầu đi, nhưng đằng sau lại truyền đến tiếng gọi "Hạ Thiên."
Ninh Hạ Thiên quay qua, chỉ thấy Văn Nghiên ăn mặc suit nghiêm chỉnh đi về phía mình.
Từ khi anh nói câu "Anh muốn có em và con của chúng ta.", cô vẫn lâu rồi không có gặp lại anh. Bây giờ liền có chút hoảng hốt, không biết là thật hay ảo giác.
Anh tiến lại gần, cúi đầu nói với cô "Anh vừa xuống máy bay." Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Văn Nghiên đã bế Tiểu Thạch lên, nói "Ba mua đồ chơi cho con rồi đó."
Tiểu Thạch nhìn ông chú đẹp trai trước mặt, cũng không cự tuyệt cái ôm của người ta. Ninh Hạ Thiên phản ứng lại được cũng vội đi cùng lên xe.
Mẹ của Tiểu Gạo Nếp hoảng sợ nhìn ba người bước lên một chiếc xe xa xỉ, "Tiểu Gạo Nếp,... không phải con nói là Tiểu Thạch không có ba sao?"
Tiểu Gạo Nếp cũng đơ luôn "Tiểu Thạch nói ba của nhỏ đã đi đến nơi rất xa, sau đó mọi người đều nói nhỏ không có ba."
Mẹ của Tiểu Gạo Nếp:...
Bởi vì phía sau còn có mẹ của Tiểu Gạo Nếp nhìn chằm chằm, bên người lại có Tiểu Thạch, Ninh Hạ Thiên cũng không biết nói sao với Văn Nghiên, chỉ có thể để anh đưa hai mẹ con về nhà.
Tiểu Thạch dù không bài xích Văn Nghiên nhưng quy lại anh cũng là người xa lạ với bé. Bé ngoan ngoãn ngồi ghế sau, được một lúc thì trước mặt xuất hiện bộ búp bê Barbie.
Hai mắt bé sáng lên, hỏi "Chú tặng con sao?"
Văn Nghiên cười "Đúng vậy, con thích không?"
Tiểu Thạch gật đầu, nhưng bất giác quay đầu về phía mẹ.
Thấy được ánh mắt ao ước của con, Ninh Hạ Thiên cũng không nói lời từ chối, nhẹ nhàng nhắc bé "Con mau cảm ơn đi."
"Cảm ơn chú ạ."
Văn Nghiên nghe được chữ chú thì rất chạnh lòng, nhưng có một số việc không thể gấp, thế nên sờ lên tóc Tiểu Thạch, nói "Không cần cảm ơn."
Văn Nghiên đưa hai người về nhà liền rời đi không chút dây dưa.
"Mẹ, chú đó là bạn trai mẹ sao?" Tiểu Thạch hỏi.
Ninh Hạ Thiên đỡ trán, không biết sao con nhóc biết được chữ "bạn trai", liền lắc đầu, "Không phải, chú chỉ là bạn mẹ thôi."
Nhưng cô vẫn dò hỏi "Con có thích chú không."
Tiểu Thạch nghiêm túc gật đầu.
Ninh Hạ Thiên có chút ngạc nhiên, bởi vì sinh ra trong gia đình đơn thân, Tiểu Thạch không thích tiếp xúc với người lạ, chẳng lẽ thật sự có máu mủ tình thâm sao?
"Con thích chú vì chú tặng con búp bê hả?'
"Đúng vậy! Hơn nữa chú đó cao lớn lắm, khi ở cạnh chú, không ai có thể bắt nạt mẹ con mình nữa."
Ninh Hạ Thiên nghe như vậy, tim liền nhói lên, cảm thấy có chút không thở được.
Danh Sách Chương: