• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người trầm mặc đi hết đoạn đường còn lại. Vào đến viện, Lý Sâm nhìn y một cái, nhớ tới Tề Vân Nhược còn đang chép kinh, không kiềm được mà nói: "Đến lúc đứa bé ra đời, viện này sẽ không còn đủ lớn, qua vài ngày nữa ta tìm một nơi thích hợp rồi đưa ngươi sang."

Tề Vân Nhược gật đầu.

Sau đó hai nội thị dẫn Tề Vân Nhược trở về, số người còn lại nườm nượp đi tới nhà chính của Tề Nghê Quần.

Trên mặt Tề Nghê Quần mang theo nụ cười dịu dàng, bởi vì được làm mẹ, bản thân càng trở nên nhẹ nhàng mềm mỏng. Nàng tự mình rót trà giải rượu cho Lý Sâm, Lý Sâm nói: "Vương phi mau ngồi xuống, việc này để hạ nhân làm được rồi."

Tề Nghê Quần đáp: "Thiếp nghe nói phụ nữ có thai không nên ngồi nhàn mãi, thời gian tới nên đi lại, hoạt động tay chân nhiều hơn nữa."

Lý Sâm mỉm cười, từ chối cho ý kiến.

Triệu phu nhân đối với việc con gái mang thai vừa vui sướng lại vừa lo lắng, trước đây thì không nói, nhưng khoảng gần một năm sắp tới Tề Nghê Quần không tiện chung phòng với Lý Sâm, vừa hay hai mẹ con biết được chuyện Lý Sâm gọi Tề Vân Nhược ra gặp cha anh, Triệu phu nhân hừ lạnh: "Không ngờ cái loài ti tiện ấy còn có chút bản lĩnh."

Tề Nghê Quần xoa bụng, hơi do dự: "Vậy mẫu thân nhìn xem, con gái có nên làm theo ý muốn của Vương gia không?"

Triệu phu nhân nói: "Quần nhi, con chủ động nói ra với việc Vương gia ám chỉ không giống nhau. Hiện tại con có con, lo lắng là hiển nhiên. Loài ti tiện kia có thể qua mặt con, được Vương gia coi trọng, còn có thể áp đi yêu thích của Vương gia đối với con, càng ngày càng có trọng lượng trong lòng Vương gia. Con gái, con nhất định phải kiềm chế bản tính nó, sau đó chớ ngại tự dìu dắt lần nữa, nó còn không nhớ ân đức của con ư."

Tề Nghê Quần suy nghĩ: "Con thấy Doanh thị thiếp cũng được, Lý thứ phi thì con cũng sẽ nói giúp trước mặt Vương gia. Nếu theo phe con, con cần cho nhiều lợi ích hơn."

Triệu phu nhân cười nói: "Chính là đạo lý này."

Lý Sâm vốn muốn nghỉ lại đây, trò chuyện với Vương phi cũng được, đây là đứa con đầu lòng của chính thất của hắn, tất nhiên hắn dành kỳ vọng rất lớn. Tề Nghê Quần nhìn hắn uống trà, lại cười: "Mấy bữa nay thiếp quan sát thấy Doanh thị thiếp là một người cẩn thận có năng lực, có nàng ấy biết lạnh biết nóng* ở cạnh Vương gia, thiếp mới an tâm." (*: 知冷知热: thành ngữ hán ngữ ví dụ cho viêc chăm sóc chu đáo, cẩn thận)

Lý Sâm không tỏ thái độ, thản nhiên đáp: "Doanh Thu đúng là vậy."

Tề Nghê Quần làm như không nghe ra ngữ khí lạnh nhạt của hắn, khẽ thở dài một tiếng: "Tự thiếp mang Yên nhi tới nơi này mới biết được làm mẹ không dễ. Lý thứ phi thường xuyên làm đồ thêu thùa tặng sang, đúng là tấm lòng mẹ hiền."

Lý Sâm buông chén trà: "Không còn sớm nữa, Vương phi nghỉ sớm đi, bổn vương về đây."

"Thiếp tiễn Vương gia." Tề Nghê Quần vội đứng dậy.

"Vương phi dừng bước." Lý Sâm đáp lạnh nhạt.

Tề Nghê Quần siết khăn tay, thì thào: "Tại ta quá nóng vội sao?"

Người hầu hạ bên cạnh nàng là Lưu Nguyệt, Lưu Nguyệt dém chăn cho Tề Nghê Quần, trả lời ôn hoà: "Vương phi suy nghĩ nhiều rồi, ngài chỉ làm hết bổn phận của mình thôi."

Tề Nghê Quần có chút bất an, từ từ nằm xuống, mệt mỏi thở dài một hơi.

Lưu Nguyệt thổi đèn, nhẹ tay nhẹ chân bước ra.

Lý Sâm rời viện Đông Mai, đi thẳng một mạch về chủ viện của mình.

...... Lần này Vương phi đã vượt quá khuôn phép. Lý Sâm chưa bao giờ muốn mình trở thành một khối thịt mỡ, hắn không muốn trở thành công cụ cho người khác tranh quyền đoạt lợi, cũng không muốn chìm nổi trong chiếc lưới được thêu dệt bởi âm mưu.

Lý Sâm đến trước Mặc Liên viện, cước bộ khựng lại giây lát, nói: "Tới gặp Vi phi."

Vi phi đang đọc sách dưới đèn, thấy Lý Sâm, tâm trạng trở nên vui vẻ. Nàng xuống tháp, đi qua làm cái phúc lễ, Lý Sâm đỡ cánh tay nàng, nhìn sách đang mở dang dở trên bàn.

Vi phi nói: "Nghe tin Vương phi nương nương có thai, thiếp đang muốn chuẩn bị quà mừng nhưng lại không biết Vương phi thích gì."

Lý Sâm cầm quyển《 Lão Trang 》 của nàng lên xem, trả lời không mấy bận tâm: "Vải vóc, vật liệu may mặc, phái nữ đều yêu thích những thứ này."

Vi phi cười: "Những món này của thiếp làm sao có thể so với Vương phi."

Lý Sâm lắc đầu: "Cũng vừa lúc làm quần áo mùa hè, bảo Túc Cát mở kho, lấy thừa ra cho nàng vài cuộn vải sáng màu đem tặng."

Vi phi lại nở nụ cười, vẻ mặt vui vẻ hoạt bát: "Thế ngày mai thiếp sẽ lấy mà không ngại đâu đấy."

"Ừ."

Sau khi vào hạ, nhị tiểu thư phủ Tử Dương Bá chuẩn bị xuất giá, quà mừng tân nương* ngày ấy vì Tề Nghê Quần mang thai nên không về phủ mà để Tống ma ma đi đưa. Nàng là chị cả đã xuất giá, lại là Vương phi tôn quý, dẫu bây giờ không thân thiết với thứ muội nhưng cũng tặng cho không ít trân bảo, trong đó có một cuộn gấm Tô Châu hai mặt đỏ tươi(1) từng là cống phẩm, được Hoàng hậu ban thưởng. Tử Dương Bá thiên vị Liễu di nương, cho đứa con gái thứ hai chừng tám mươi hòm của hồi môn, khiến Bạch di nương nhìn đỏ cả mắt. Triệu phu nhân có phần không vui nhưng không tỏ ra tức giận, sau nhiều lần cân nhắc còn cho thứ nữ không ít này nọ, làm cho Tử Dương Bá bất ngờ, cảm kích trong lòng. (*添妆: quà cưới tặng cô dâu.)

Tề Nghê Quần không đến hỏi chuyện Tề Vân Nhược sao chép kinh thư đến đâu, Tề Vân Nhược chờ qua một đoạn thời gian, lại ra ngoài tìm Quý Hoàn chơi.

Năm đầu tiên Tề Nghê Quần gia nhập hoàng thất, nàng xem trọng sinh nhật mẹ chồng hơn chuyện thứ muội xuất giá rất nhiều, thêm cả mang thai, rồi việc quản gia, nàng thật sự lười để ý tới Tề Vân Nhược.

Khi Tề Vân Nhược vào Tú Lâm viện, Quý Hoàn đang viết một bức thư, hắn thuận miệng hỏi: "Muội muội đệ thành thân, đệ không tặng gì sao?"

Tề Vân Nhược chẳng hề biết chuyện này, sững ra rồi hỏi: "Muội muội nào ạ?"

Quý Hoàn nhận ra câu hỏi này có phần không thoả đáng, lắc đầu che giấu. Tề Vân Nhược nghĩ ra thì 'à' một tiếng, đáp: "Đệ nhớ rồi, cô ta sắp lấy ai?"

"Trình Lăng Quân - con trai trưởng của thượng thư Hộ bộ Trình Văn Kiệt, được cho là một thanh niên anh tài tuấn tú." Phụ thân người tiểu thiếp kia của Tử Dương Bá làm việc ở Hộ bộ, hiện nay Lý Sâm cũng đang đảm đương chức vụ giám quản* ở Hộ bộ, cứ như vậy, Hộ bộ đều trong tay Vương gia. (监管*: giám sát quản lý)

Tề Vân Nhược không có ấn tượng tốt nào với Tề Đan Hà, hồi ở trong phủ huynh muội Tề Vân Sam xem thường y, Tề Vân Anh trầm mặc kiệm lời, trái lại Tề Đan Hà lẫn Tề Như Tuyết luôn nhìn y với cặp mắt lạnh lùng, tràn đầy căm ghét.

Tề Vân Nhược suy nghĩ, ngờ vực: "Cổ thành thân, đệ phải tặng quà sao?"

Quý Hoàn mỉm cười: "Cũng không hẳn, đệ không muốn thì khỏi."

Tề Vân Nhược lại nói: "Đệ cũng chẳng có thứ gì để mà cho."

Quý Hoàn xoa xoa đầu y, dịu giọng: "Thiếu cái gì cứ nói với ta là được."

"Cũng không thiếu gì cả."

Quý Hoàn bảo: "Hôm nay ăn ở chỗ ta đi, đệ thích món gì?"

Tề Vân Nhược chớp mắt mấy cái: "Muốn củ cải chua ngọt giòn giòn."

Quý Hoàn bật cười, gọi làm rất nhiều món, cũng đặc biệt dặn phải có một đĩa củ cải. Đầu bếp vương phủ chế biến cọng củ cải chua ngọt ngon miệng, không quá cay, Quý Hoàn nếm qua cũng hiểu vì sao được ưa thích.

Tề Vân Nhược lại uống một bình rượu hoa quế, lâng lâng mà ngã vào lòng Quý Hoàn, Quý Hoàn bèn dìu y vào trong phòng ngủ mình để nghỉ ngơi. Tề Vân Nhược cũng không say, chẳng qua hơi choáng đầu, rất muốn ngủ. Quý Hoàn nhớ tới lần trước Tề Vân Nhược uống rượu, xiêu xiêu vẹo vẹo đi ra ngoài, cũng không biết mình không tìm thấy đường về.

Quý Hoàn đọc sách trong thư phòng, không để ý đến thời gian trôi qua mau, Tề Vân Nhược vẫn chưa dậy, sắp tới giờ cơm tối Lý Sâm lại đến.

Quý Hoàn sửng sốt, vô thức nhìn về phía phòng ngủ.

Lý Sâm ngồi đối diện Quý Hoàn, nới lỏng thắt lưng. Vương phi cần tặng quà mừng tân nương, mà quan hệ giữa hắn với thượng thư Hộ bộ lại tế nhị, lễ vật gửi đi cần đích thân hắn cân nhắc. Mấy ngày gần đây tộc Khương phương Bắc không được bình lặng, với cả Tân Nguyên quốc thoạt nhìn vẫn an phận, những điều này khiến hắn có phần hoài nghi ý định để tam đệ vào Binh bộ của phụ hoàng.

Phụ thân Quý phi là từ tiểu quan bát phẩm từng bước một trở thành thị lang tam phẩm hiện tại. Thượng thư Binh bộ năm đó là Tả Dịch từng bị thương, ông ta trung thành với phụ hoàng, phụ hoàng ban cho ông chức vị Thượng thư, nhưng vết thương cũ tái phát sẽ không để ông ta ngồi yên trên vị trí đó được lâu. Người tiếp theo nhận chức Thượng thư Binh bộ nếu không phải là Quý Hàn Tùng thì là Triệu Vĩ Đô - tả thị lang Binh bộ, hai người đều có ưu khuyết điểm riêng. Quý Hàn Tùng là văn nhân, mặc dù trong quá khứ từng có quan văn ngồi ở vị trí đó nhằm tạo ra cân bằng với đoàn thể võ tướng đang dần lớn mạnh, nhưng đương kim Thiên tử cũng không phải người bảo thủ, ông thích hướng tới hòa hợp. Ưu điểm của Quý Hàn Tùng ở chỗ danh tiếng làm quan tốt, đánh giá thành tích hằng năm đều xuất sắc, năm rồi Thánh thượng cũng có nhiều lời khen ngợi.

Còn Triệu Vĩ Đô hiện giờ vẫn là uy vũ tướng quân tam phẩm, nhưng tính tình người này lại nóng nảy, từng tranh chấp với người trong triều đến nỗi dùng cả quyền cước, vậy mà mấy tháng sau không nghe thấy các quan buộc tội hắn.

Triệu Vĩ Đô chưa bao giờ qua lại thân thiết với vị hoàng tử nào. Chẳng qua Lý Sâm vẫn hy vọng tiến thêm một bước với Quý Hàn Tùng, chỉ là nếu như Quý Hàn Tùng chấp chưởng Binh bộ thì cũng cần phải cân nhắc tới địa vị của Quý phi ở trong phủ.

Lý Sâm đã đặt từng người vào vị trí thích hợp, bàn tay lặng lẽ trở lật bọn họ, bố trí thỏa đáng.

Phụ hoàng sinh con trưởng khi hơn hai mươi, mà ông hiện tại đã gần nửa đời người.

Quý Hoàn không quấy rầy Lý Sâm suy tư, bình thường bọn họ ở cạnh nhau chính là như thế này. Lý Sâm cần, Quý Hoàn sẽ mở miệng nêu ra ý kiến của mình, đôi khi Lý Sâm đối xử với mình còn thân hơn với những phụ tá kia, bởi có một số chuyện hắn sẽ nói với mình. Cũng có khi Quý Hoàn chỉ cần làm một người bạn, lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn.

"...... Quý ca ca." Tề Vân Nhược che miệng ngáp một cái, đi ra với cặp mắt mơ màng buồn ngủ, hỏi: "Giờ nào rồi? Lưu Tô có tới tìm đệ không?"

Lý Sâm thoát khỏi trầm tư, theo bản năng nhìn qua.

Mất một lúc Tề Vân Nhược mới nhận ra trong đây không chỉ có hai người là y với Quý Hoàn.

Quý Hoàn cười, nói: "Hôm nay Tiểu Tề lại uống hơi nhiều rượu hoa quế, ngủ ở chỗ ta thẳng đến bây giờ."

Lý Sâm gật đầu: "Đêm nay dùng đồ dễ tiêu một chút." Ngụ ý là muốn giữ Tề Vân Nhược lại dùng bữa. Quý Hoàn nói: "Tối nay Tiểu Tề không được uống thêm đâu."

Phòng bếp đưa lên một bát cháo gạo đen, thêm vào một thìa đường trắng, Tề Vân Nhược ăn không vô những thứ khác, hớp chén cháo đặc là đã no rồi.

Lý Sâm nói: "Ăn ít quá."

Quý Hoàn: "Có lẽ giữa trưa ăn nhiều, Tiểu Tề ăn thêm củ cải muối đi."

Lý Sâm cười: "Thì ra ngươi thật sự ưa món này."

"Vâng, ngon lắm."

Ánh mắt Quý Hoàn chuyển động, hắn nhìn Tề Vân Nhược, trên danh nghĩa người này thuộc về Vương gia, mười lăm tuổi, không lớn cũng không nhỏ, em gái đã xuất giá, chị thì sắp sinh con.

Lý Sâm hỏi: "Ngươi chép kinh xong rồi à?"

Tề Vân Nhược lắc đầu: "Chưa, nhưng không muốn làm nữa, không ai quản, mai này thỉnh thoảng chép tiếp."

Lý Sâm bảo: "Nếu như không thích thì để đó đi."

Tề Vân Nhược ăn cọng củ cải của mình, không nói gì nữa.

Quý Hoàn đối ẩm với Lý Sâm, nhìn hắn mà mỉm cười, trong mắt thể hiện sự nghiền ngẫm. Lý Sâm cười khổ, nói với Tề Vân Nhược: "Lần trước nói với ngươi chuyện chuyển ra ngoài, ngươi thích ở nơi thế nào?"

Tề Vân Nhược suy nghĩ: "Thế nào cũng được."

Lý Sâm ghi nhớ trong lòng.

Qua mấy ngày sau, hắn tìm Tề Nghê Quần nói tới việc này.

Tề Nghê Quần nhanh chóng suy nghĩ trong lòng, mỉm cười đáp: "Cũng không nhất thiết phải dọn ra ngay bây giờ, chọn viện, định ngày tốt, để thiếp chuẩn bị."

Lý sâm nói: "Vất vả Vương phi."

Tề Nghê Quần đáp: "Vương gia thích tam đệ, là phúc của đệ ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK