"Hắn muốn ta giết ngươi. Giết ngươi, hắn liền truyền ngôi vị Hoàng đế cho ta."
Sở Trạm nói với Diệp Tư Vũ như thế, Diệp Tư Vũ cũng không nghi ngờ lời nàng nói. Lúc nói xong câu đó, Sở Trạm rốt cục thả lỏng vòng tay đang ôm Diệp Tư Vũ, chỉ là hiện tại Diệp Tư Vũ đang ngây ngẩn cả người, nàng ngơ ngác đứng đó, quên cả giãy dụa.
Một lúc lâu, ngay lúc lòng Sở Trạm tràn đầy lo lắng gần như nổ tung, Diệp Tư Vũ cuối cùng phục hồi tinh thần. Sở Trạm lần thứ hai nhìn về phía Diệp Tư Vũ, đến hiện tại Diệp Tư Vũ mới biết vì sao lại có cảm giác kỳ quái khi thấy Sở Trạm vừa rồi. Sở Trạm thích nhìn nàng mặc bạch y, nhưng bản thân hầu như chưa từng mặc, thế nhưng hôm nay nàng lại mặc một bộ trường bào màu trắng.
Thở dài, Diệp Tư Vũ nhìn Sở Trạm thật sâu hỏi, "Đáng giá sao? Vì ta, ngươi đeo trên lưng tội danh giết cha sát quân, điều này đáng giá sao?"
Sở Trạm cắn răng, tuy rằng hai ngày nay lòng của nàng quả thực không hề dễ chịu, nhưng ánh mắt của nàng nhìn vào Diệp Tư Vũ vẫn kiên định như buổi ban đầu, "Đáng giá! Vì sao không đáng? Bắt đầu từ mười năm trước, ngươi là người quan trọng nhất của ta, làm chuyện gì vì ngươi đều đáng giá, cho dù muốn mạng của ta, cho dù vì thế mà ta vạn kiếp bất phục, không thể trở lại."
Từng câu từng chữ nói ra chắc như đinh đóng cột, đồng thời cũng rơi vào lòng Diệp Tư Vũ. Nàng đột nhiên nghĩ bản thân hận Sở Trạm không được, tuy sự căm hận của nàng vốn dĩ không kiên định cũng không hoàn toàn là hận, nhưng lúc nghe được một câu như thế, một người có ý chí chẳng sắt đá như nàng thực sự không thể tiếp tục thờ ơ.
Trầm mặc một lúc lâu, Diệp Tư Vũ ngẫng đầu nhìn Sở Trạm, nói, "Mấy ngày nay ta đều chép kinh Phật, cũng không biết rõ những chuyện đã xảy ra trong cung, bất quá nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi, dường như cũng không bị chuyện này liên lụy."
Lúc này Sở Trạm cúi đầu, cũng không trả lời thoải mái, ngược lại chần chờ một chút mới nói, "Phụ hoàng đã sớm viết xong chiếu chỉ, hắn muốn ta đến giết ngươi, chỉ cần ngươi chết, hắn sẽ công bố thánh chỉ, cho ta một cái Thái tử vị danh chính ngôn thuận. Sau đó...sau đó hắn chết, thánh chỉ kia đã được Lưu Xương lấy ra xem như di chiếu."
Diệp Tư Vũ kinh ngạc, lập tức nhíu mày, nghi hoặc nói, "Bệ hạ tính toán cẩn thận, cho đến bây giờ chưa hề có sai sót, sẽ không tạo ra một kết cục hoang đường. Lưu Xương là người lớn lên cùng bệ hạ, hơn nữa hắn đến chết cũng sẽ trung thành với bệ hạ, hắn sẽ không đột nhiên vô duyên vô cớ nói giúp ngươi, chiếu cố ngươi. Đặc biệt dưới tình huống ngươi giết bệ hạ."
Từ sau khi Sở Hoàng chết trong đầu Sở Trạm đều loạn lên, nàng biết chuyện lần này có nhiều điểm nghi hoặc, phát triển cũng quá kỳ quái, nhưng nàng vẫn chưa từng ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận. Hôm nay nàng tìm đến Diệp Tư Vũ, ngoại trừ phát tiết ra, còn có muốn nghe ý kiến của Diệp Tư Vũ.
Lúc này Diệp Tư Vũ nói ra nghi vấn trong lòng của Sở trạm, nàng liền nhịn không được tiếp tục hỏi, "Vậy mẫu hậu nghĩ như thế nào?"
Diệp Tư Vũ thở dài, giãy ra khỏi lòng ngực Sở Trạm, đi qua đi lại trong phòng vài bận, nàng lại ngồi xuống trước án thư. Suy nghĩ một chút, nói thẳng với Sở Trạm, "Tất cả những việc này nhìn như trùng hợp, nhưng ta nghĩ mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của bệ hạ, sau khi ngươi trở về...cẩn thận quan sát Lưu Xương một chút đi." Vừa nói xong nàng dường như nghĩ đến gì đó giật mình hỏi, "Ngươi nói ngươi giết bệ hạ, vậy ngươi có bị ám vệ ngăn cản hay không?"
Lần này sắc mặt Sở Trạm nháy mắt chuyển trắng. Trong lúc lúc giết Sở Hoàng lòng nàng chỉ có bất an cùng cảm giác kỳ quái, lúc đó quá mức hỗn loạn, cho nên nàng cũng không tiếp tục suy nghĩ thêm, đến hiện tại Diệp Tư Vũ hỏi tới mới nhớ. Đúng vậy, trọng trách của ám vệ là bảo hộ sự an toàn của Hoàng đế từ một nơi bí mật gần đó, bọn họ ở bên cạnh từng giờ từng khắc, làm sao có thể mở to hai mắt thờ ơ nhìn mình giết tiên đế chứ?
Diệp Tư Vũ nhìn khuôn mặt trắng bệch của Sở Trạm, muốn nói gì đó nhưng lại thôi. Trong lòng tuy rằng đã biết được kết quả từ sắc mặt Sở Trạm, nhưng không thể không nói, trong khoảng thời gian này xảy ra đủ thứ chuyện thật khiến nàng lao lực quá độ. Đồng thời, thù giết cha không đội trời chung, nàng hiện tại còn chưa thể hoàn toàn buông xuống, một tầng ngăn cách dưới đáy lòng vẫn còn đó.
***********************************************
Đến tối, Sở Trạm cũng không rời khỏi. Dù sao đi nữa, hiện tại nàng là người có địa vị tối cao nhất hoàng cung, cho nên nàng cũng không kiêng dè quá nhiều, mà qua một hồi nói chuyện, thái độ Diệp Tư Vũ đối với nàng cũng không quyết tuyệt như lần trước, nàng liền được một tấc muốn tiến một thước đòi ở lại.
Phân phó ngươi mang đồ ăn đến U Ảnh các, Sở Trạm đi lòng vòng trong phòng hồi lâu cũng không tìm được bàn ăn, án thư mà Diệp Tư Vũ dùng để chép kinh dường như cũng do Lý Bảo Khánh sửa lại mới có. Rơi vào đường cùng nàng liền ra ngoài đi xung quanh, cuối cùng tìm được một cái bàn đá đơn sơ trong tiểu viện có thể miễn cưỡng dùng để bày biện cơm nước, bất quá vì bàn đá quá nhỏ, cho nên số lượng món ăn cũng phải giảm hơn phân nửa.
Lần trước đến quá vội vàng, đầu óc Sở trạm chỉ nghĩ đến việc cầu xin mẫu hậu tha thứ, lúc đến cũng không quan tâm đến những chi tiết này. Đừng nói bàn ăn cơm, mấy ngày nay mẫu hậu ăn cái gì dùng cái gì, kỳ thực nàng cũng không biết, thế nhưng hôm nay vừa nhìn liền rõ ngay lập tức.
Vô luận là triều đại nào, lãnh cung vĩnh viễn đều là nơi để giam giữ trong hoàng cung. Thức ăn cho phi tử ở lãnh cung đều làm cơm thừa canh cặn, tốt hơn thì cũng chỉ có cơm lạnh canh lạnh, cho nên Ngự Thiện phòng cũng cách nơi này rất xa.
Mắt thấy thời gian dùng bữa tối đã sắp qua, cơm nước còn chưa được mang đến, Sở Trạm đi qua đi lại vài vòng. Trên thực tế không thể trị tội cung nhân hay ngự trù, lại nhớ đến tình huống của Diệp Tư Vũ hai tháng qua.
Trong phòng, Diệp Tư Vũ lại bắt đầu chép kinh, không thèm để ý đến Sở Trạm vẫn còn chưa rời đi. Sở Trạm đi tới đi lui bên ngoài một lúc liền đi tìm Lý Bảo Khánh hòi, "Lý công công, ngươi nói thật cho ta biết, mỗi ngày mẫu hậu sống ở đây ra sao? Đừng nói những chuyện khác, Ngự Thiện phòng cách đây xa như vậy, hôm nay ta tới, bữa tối còn bị mang đến trễ thế này, bình thường ngươi và mẫu hậu không phải là đói bụng sao?"
Hiển nhiên, Lý Bảo Khánh biết được nhiều việc hơn người một lòng chép kinh là Diệp Tư Vũ. Hôm qua hắn đã biết được tin từ thị vệ canh gác U Ảnh các, tiên đế băng hà, để lại di chiếu lập Sở Trạm làm tân hoàng. Vì vậy nghe hỏi cũng không giấu diếm, thẳng thắng nói, "Điện... Bệ hạ, phi tử bị biếm vào lãnh cung từ xưa đến nay đều là kéo dài hơi tàn, các nàng không đến nỗi thiếu ăn thiếu mặc, nhưng bình thường chỉ có thể ăn cơm thừa canh cặn qua ngày, bình thường Hoàng hậu nương nương dùng cũng là chút cơm lạnh canh lạnh, cho nên khoảng cách từ đây đến Ngự Thiện phòng có xa hay không cũng không quan trọng. Nhưng hôm nay bệ hạ đến, cơm nước tinh xảo không nói, một đường đưa cơm nay cũng cần đặc biệt giữ ấm, đưa đến trễ chút cũng không có gì đáng trách."
Vừa nghe như thế, Sở Trạm liền đau lòng cho Diệp Tư Vũ. Bằng gia thế và thân phận của nàng, hai mươi mấy năm qua chỉ sợ chưa từng trải qua những việc này. Sở Trạm đương nhiên biết cơm lạnh canh lạnh cũng có thể ăn, trong mắt thường dân đó không là vấn đề gì lớn, nhưng vẫn đau lòng thay Diệp Tư Vũ, càng muốn cứu nàng ra khỏi nơi này ngay lập tức.
Lại hỏi Lý Bảo Khánh một ít chuyện liên quan đến Diệp Tư Vũ gần đây, Sở Trạm càng nghe càng không thể bình tĩnh. Từ lần đầu gặp mặt, Sở Trạm đã nghĩ mẫu hậu nhà nàng tựa như tiên tử, chỉ nên sống cuộc sống tốt đẹp nhất, thế nhưng hiện tại, tiên tử vào lãnh cung, bị đày xuống phàm trần. Cho dù chính nàng cũng không có bất mãn gì nhưng Sở Trạm vẫn không thể nào chịu được.
Suy nghĩ một chút, Sở Trạm lại vào phòng, thấy Diệp Tư Vũ ngồi ở án thư bên cửa sổ, hơi nhíu mày, một tay cầm thư một tay cầm bút, cẩn thận chép kinh, hình dáng văn nhã yên tĩnh ấy làm nàng không đành lòng quấy rối, đồng thời khiến lời định nói nuốt ngược vào bụng.
Bước nhẹ đến phía sau Diệp Tư Vũ, nàng không phát giác vẫn tiếp tục chép kinh, Sở Trạm len lén trộm nhìn. Nàng từ xưa đến nay chưa từng nghiên cứu kinh Phật, cũng không quá hiểu chúng, cho nên lực chú ý của Sở Trạm toàn bộ đều đặt vào con chữ của Diệp Tư Vũ.
Nữ tử tài ba tiếng tăm lừng lẫy được ca tụng là kỳ nữ mười năm trước, chữ viết là cỡ nào xinh đẹp. Năm đó Sở Trạm đã từng đi theo Diệp Tư Vũ luyện tự một thời gian dài, nhưng chữ viết của cả hai ngoài mặt có nét giống, thế nhưng khí khái lại khác hoàn toàn. Chữ viết của Sở Trạm luôn luôn mạnh mẽ có lực, mang theo một loại sắc bén, còn chữ viết của Diệp Tư Vũ giống chính nàng, mang theo một loại dịu dàng xinh đẹp đặc thù. Chữ viết như người, nhìn chữ viết của Diệp Tư Vũ, cũng có thể khiến Sở Trạm ái mộ.
Sở Trạm đứng phía sau Diệp Tư Vũ nhìn thật lâu, mấy năm nay bận rộn, đã rất lâu rồi không có tâm tình an tĩnh nhìn Diệp Tư Vũ viết chữ như vậy. Cho dù nàng hôm nay cũng không phải vì hứng trí mới viết chữ, mà vì người nhà chép kinh cầu phúc, Sở Trạm cũng đều thấy xinh đẹp tuyệt vời.
Diệp Tư Vũ chép xong một đoạn kinh văn thì buông bút xuống, tầm mắt phía sau quá mức nóng rực, nàng có muốn mặc kệ cũng không thể. Tâm không an tĩnh thì sao chép kinh được? Nàng liền đơn giản buông kinh thư và bút lông xuống, quay đầu chống lại ánh mắt Sở Trạm hòi, "Còn có chuyện gì sao?" Lời nói ra mang nồng đầm ý tứ đuổi khách.
Xấu hổ ho nhẹ hai tiếng, mặt Sở Trạm hơi phiếm hồng. Bối rối đảo mắt một lúc, nàng rốt cục nhới tới ý định trước khi vào. Vì vậy thu hồi hoảng loạn trong lòng, thay bằng một bộ dáng nghiêm túc nói, "Mẫu hậu, lãnh cung này cực khổ, không phải nơi để mẫu hậu ở, theo ta rời khỏi đi."
Sở Trạm thành khẩn nói, nàng thậm chí vô thức vươn tay về phía Diệp Tư Vũ, chỉ cần Diệp Tư Vũ gật đầu một cái, đảm bảo nàng sẽ không màng tất cả mang người rời đi. Dù hiện tại nàng chưa đăng cơ, dù hiện tại xương cốt tiên đế chưa lạnh, dù cho sẽ có rất nhiều phiền phức cùng trở ngại xuất hiện, nàng vẫn kiên định như lúc ban đầu.
Diệp Tư Vũ nhíu mày nhìn bàn tay đang đưa ra của Sở Trạm, lại nhìn gương mặt vô cùng mong mỏi của nàng, sau đó không do dư quay đầu nhìn đi nơi khác, càng không đưa tay nắm lấy tay nàng như nàng mong ước. Ý tứ cự tuyệt không cần nói cũng biết.
Biểu tình hy vọng trên mặt cứng lại, tay đang đưa ra khẽ run, cuối cùng đành nắm chặt thành quyền, sau đó chậm rãi thả xuống. Trước Diệp Tư Vũ, nàng đã quen được một tấc muốn tiến một thước, do đó nàng cho rằng thái độ của Diệp Tư Vũ đã mềm mỏng lại, nàng ấy sẽ chấp nhận thỉnh cầu của mình.
Sở Trạm đương nhiên cho rằng như vậy, vì vậy vô cùng hy vọng. Thế nhưng ngoài dự liệu, Diệp Tư Vũ cự tuyệt, không nói gì, triệt để cự tuyệt, khiến nàng vừa xấu hổ vừa mất mác.
Muốn mở miệng hỏi tại sao, nhưng nháy mắt Sở Trạm nghĩ đến bản thân không có tư cách hỏi đến. Vì vậy bầu không khí giữa hai người một lần nữa trở nên im lặng, vô cùng yên tĩnh, mãi cho đến khi Lý Bảo Khánh đột nhiên xuất hiện, báo rằng bữa tối đã được đưa đến.
Thời điểm đó đã đến lúc thắp đèn, sắc trời sớm đã tối đen. Trong U Ảnh các không có bàn ăn, cho nên Sở Trạm cho người bày đồ ăn thức uống trên bàn đá ngoài viện, đương nhiên có rất nhiều món không có chổ để, không thể làm gì khác đành chọn ra mấy món ngon bày ra bàn.
Sở Trạm cho tất cả lui, tự mình thỉnh Diệp Tư Vũ ngồi xuống. Biểu cảm của Diệp Tư Vũ vẫn thờ ơ như cũ, không có gì đặc biệt, ngược lại cũng không cự tuyệt dùng bữa cùng Sở Trạm, rốt cuộc thoả mãn một chút mong muốn của Sở Trạm.
Ăn không nói ngủ không nói, hai người yên lặng ăn cơm tối, cuối cùng vẫn là một mình Sở Trạm trở về. Lần thỉnh cầu này dường như kết thúc trong vô vọng, nhưng những lời Diệp Tư Vũ nói trước đó, Sở Trạm cũng cần phải suy nghĩ kỹ lại.
Danh Sách Chương: