Editor: Trâm Trần
Ảo giác, nhất định là ảo giác
Lạc Tích Tuyết ở trong lòng không ngừng nhắc nhở mình
Ánh đèn đỉnh đầu phi thường chói mắt, nhưng theo đó là một mảnh hắc ám, nhanh chóng bao phủ cô
Thời điểm Lạc Tích Tuyết tỉnh lại mới biết mình đã ra khỏi phòng cấp cứu, vết thương đã được khâu lại, nhưng chung quanh không có ai
Cô từ trên giường bệnh ngồi dậy, vuốt trán, trong đầu một mảnh mờ mịt
Mới vừa rồi cô nhìn thấy cái gì? Hắn —— không thể nào, nhất định là ảo giác
"Cô y tá, con gái của tôi đâu? Làm phiền cô đem con gái của tôi tới phòng này giúp tôi được không?" Lạc Tích Tuyết chịu đựng đau đớn đi xuống giường, nhìn thấy cô y tá đang đẩy cửa đi vào liền hỏi
"Con gái của cô không phải do một người quen của cô đưa đi rồi sao?" Cô y tá buồn bực hỏi
"Người quen của tôi?" Lạc Tích Tuyết ngẩn người, nhớ tới việc gì đó liền gọi điện thoại cho Lãnh Khinh Cuồng, đoán chừng là hắn đã đón Băng Băng đi
Nhưng vừa nghĩ lại cảm thấy không đúng, Lãnh Khinh Cuồng đón Băng Băng đi không thể nào không nói vớicô, cũng sẽ không để cô một mình ở trong bệnh viện
Đang suy nghĩ, chợt một người mang giày tây đẩy cửa phòng đi vào: "Lạc tiểu thư, tôi là trợ lý của tiên sinh Chiêm Mỗ Tư tên Lý Hiển, muốn cùng cô nói chuyện một chút con gái của cô"
Cái gì? Chiêm Mỗ Tư'?
Lạc Tích Tuyết cả người cứng đờ, giống như bị cái gì đánh trúng, nhất thời một câu cũng nói không nên lời
Lý Hiển nói cho cô biết, con gái của cô Băng Băng đã bị Chiêm Mỗ Tư mang đi, muốn gặp con gái, cô nhất định phải tự mình đi tìm Chiêm Mỗ Tư
Sắc mặt trắng bệch Lạc Tích Tuyết, cảm thấy tim cũng như muốn ngừng đập
Cô không phải là không có nghĩ tới sẽ gặp lại Lạc Thiên Uy, chỉ là không có nghĩ đến bọn họ sẽ gặp nhau với phương thức như thế này
Hắn cướp đi con gái của cô, phái người trợ lý tới nói với cô, hắn muốn thấy cô, hắn đến tột cùng muốn làm cái gì?
Lạc Tích Tuyết cả người như muốn hỏng mất, suýt chút nữa đứng không vững
"Lạc tiểu thư, cô không sao chứ?" Cô y tá thấy sắc mặt cô khó coi, không khỏi lo lắng hỏi
"Không sao, tôi không sao" Lạc Tích Tuyết dùng hết toàn lực lắc đầu một cái
Khuôn mặt nhỏ nhắn, vô lực nhắm mắt lại, nhỏ giọng nói: "Lý tiên sinh, làm phiền anh dẫn tôi đi gặp lão bản của các người"
Ngồi vào trong xe riêng, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt không có một tia huyết sắc, giống như tùy thời có thể bị ngất đi
Sự xuất hiện của hắn quá đột ngột, cô một chút cũng không có chuẩn bị, hắn cứ như vậy một lần nữa tham gia cuộc sống của cô, còn mang con gái của cô đi
Lạc Thiên Uy, anh rốt cuộc muốn thế nào đây? Anh muốn làm gì con gái tôi? Lạc Tích Tuyết ở đáy lòng vô lực gào thét
Một hồi kinh hãi, cô hoàn toàn tỉnh táo lại, Băng Băng là máu mủ của cô, là sinh mệnh của cô, cô tuyệt đối không để cho nó gặp chuyện gì
Đây là một căn biệt thự vô cùng hào hoa, tọa lạc tại giữa sườn núi, thời điểm cô đến căn biệt thực này đã là lúc chạng vạng
Cô nhắn một tin nhắn cho Lãnh Khinh Cuồn để hắn không phải lo lắng
Lạc Tích Tuyết lấy hết dũng khí đi vào phòng khách căn biệt thự, ý thức của cô có chút mơ hồ, lo lắng, hồi hộp, mỗi một giây đều làm cho cô cảm thấy khổ sở vô cùng
Hắn trở lại, hắn lại muốn đánh vỡ cuộc sống yên tĩnh của cô lần nữa sao
Người giúp việc dẫn cô đến lầu hai của một gian phòng bên ngoài, ý bảo cô đi vào
Lạc Tích Tuyết hít sâu một hơi, vì con gái của cô, dù có là hố lửa cô cũng sẵn sang nhảy xuống
Vừa mới chuẩn bị gõ cửa thì bên trong đã có người mở cửa đi ra, nhưng không phải là người đàn ông làm cô cảm thấy sợ hãi mà đó là Uy Mục
"Phu nhân, đã lâu không gặp!" Uy Mục vẫn như vậy ôn hòa cung kính chào hỏi cô, thậm chí ngay cả cách xưng hô cũng không có thay đổi
Lạc Tích Tuyết muốn nở nụ cười với hắn như từ trước tới nay không có chuyện gì xảy ra nhưng cô cười không nổi, chỉ có thể gượng cười mà hỏi: "Chiêm Mỗ Tư ở đâu? Anh ta đem con gái của tôi đi đâu rồi?"
Uy Mục chỉ chỉ sau lưng phòng ngủ, mỉm cười nói: "Lão bản ở bên trong!"
Lạc Tích Tuyết nhanh chóng vọt vào, Uy Mục nhìn vẻ mặt hoang mang sợ hãi của Lạc Tích Tuyết thì lắc đầu cười cười, liền đẩy cửa đi ra ngoài
Lão bản rốt cuộc tìm được phu nhân, hi vọng lão bản lần này đừng buông tay nữa
Cửa phòng ngủ mở he hé , bước chân của Lạc Tích Tuyết vô cùng gấp gáp, giày cao gót giẫm trên sàn nhà phát ra tiếng vang, cô không chút cố kỵ vươn tay đẩy cửa vào nhưng cảnh tượng bên trong làm cô cảm thấy không tin vào mắt mình
Chỉ thấy một lớn một nhỏ hai người ngồi trên mặt thảm long trắng, tay cầm máy chơi game, đang tập trung hạ gục đối phương
Bọn họ chơi rất chuyên chú, nghiêm túc, thậm chí ngay cả cô đẩy cửa vào cũng không có phát hiện
Tư thái lười biếng giống nhau, khuôn mặt hưng phấn tươi cười, mặc dù Băng Băng dáng dấp giống cô, nhưng hình dáng bây giờ có phần giống với Lạc Thiên Uy
Máu mủ tình thâm, vô luận như thế nào cũng không ngăn được khoảng cách này
"Chú thật là lợi hại! Chúng ta qua cửa rồi!"
Thanh âm vui vẻ của Tiểu Băng Băng truyền đến, long Lạc Tích Tuyết cũng đồng thời lộp bộp trầm xuống
"Mẹ! !" Tiểu Băng Băng Nhãn theo cảm giác quay đầu lại nhìn thấy Lạc Tích Tuyết, lập tức vui vẻ chạy qua
Lạc Tích Tuyết bế con gái lên, khẩn trương giúp bé kiểm tra toàn thân: "Con có bị thương ở đâu không?"
"Đã hết đau!" Tiểu Băng Băng chớp chớp đôi mắt to sáng ngời
"Lần sau không được chạy loạn, nghe không?" Lạc Tích Tuyết chỉ lo dạy dỗ con gái, không có chú ý tới một bóng dáng cao lớn đang đi về phía cô
"Dạ" Tiểu Băng Băng phồng má phấn lên gật đầu một cái, chợt nhớ tới cái gì, cô bé kéo Lạc Thiên Uy đến bên người Lạc Tích Tuyết: "Mẹ, chú này đã cứu con, chú còn chơi điện tử với con, chú rất lợi hại a, chúng ta thuận lợi qua cửa khác rồi?"
Lạc Tích Tuyết ngẩng đầu nhìn thấy Lạc Thiên Uy, trong lúc nhất thời sửng sốt, hàng trăm tư vị xông lên đầu, cô cơ hồ ngẩn người tại chỗ
Con gái đang nói cái gì, cô đã nghe không rõ rồi, chỉ cảm thấy người đàn ông ở trước mắt cho cô rung động quá mạnh mẽ
Hắn cứ như vậy không hề báo động đứng trước mặt cô, cô một chút chuẩn bị cũng không có
Hơn hai năm không gặp, hắn vẫn phong trần tuấn lãng như vậy, lãnh mị mê người, một đôi mắt tĩnh mịch, gương mặt cương nghị có lực, trước sau như một tư thái lãnh khốc, làm cho hắn giống như một vương giả
Nhớ nhung giống như độc dược, mặc dù không làm cho con người ta có vết thương trí mạng nhưng nó để lại vết thương dần dần ngấm sâu, muốn sống cũng cảm thấy khó khăn
Lạc Tích Tuyết chỉ cảm thấy tâm một hồi đau đớn, đè nén kích động cùng rung động của nội tâm, cô buộc bản than phải tỉnh táo lại
"Cám ơn anh đã cứu con gái của tôi!" Cô dùng giọng nói bình tĩnh nhất cảm ơn anh, vẻ mặt xa cách lại lạnh lùng, giống như bọn họ thật chỉ là hai người xa lạ không có chút quan hệ nào