Buổi sáng hôm sau, Mã Tu dậy rất sớm.
Hôm nay là thứ bảy.
Bởi vậy ban ngày hắn không cần phải đến trường công lập Tây Phất Nhĩ dạy học.
Vừa lúc, hắn có thể tiết kiệm thời gian để hoàn thành các chỉ tiêu nhiệm vụ cuối cùng.
Hắn khiêng mấy túi cây giống từ trong nhà kính ra ngoài rồi vội vàng lên đường.Đúng là Bội Cơ làm việc rất tỉ mỉ và cẩn thận.
Ngoại trừ đống đồ cần thiết cho công tác trồng cây, cô ấy còn đặc biệt chuẩn bị hộp cơm và bình nước đặt trên cái giá ngay bên cạnh túi cây giống— Loại hành động này có nghĩa là cô ấy không chỉ đoán được hôm nay Mã Tu sẽ chơi lớn một phen, còn đoán được rằng kiểu gì hắn cũng sẽ quên mang theo hộp cơm trong bếp.
Loại tính cách này đúng là kỳ tích đối với một sinh vật bất tử có cấp bậc không cao như cô ấy.Đôi khi, Mã Tu còn có cảm giác, hắn hoàn toàn có thể ủy thác cho Bội Cơ đi trồng cây thay mình, chắc chắn cô ấy sẽ làm mọi thứ vô cùng chỉn chu.
Nhưng đương nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của hắn thôi.
Tuy trấn Cổn Thạch không phải một nơi xa xôi hẻo lánh, hoàn toàn không có lấy bất cứ dấu vết nào của ma thuật, Tử Linh Pháp Sư cũng không bị căm ghét đến trình độ người người cùng hô đánh như ở thế giới Ngả Ân Đa (Aindo), nhưng một bộ khô lâu đi dạo trên đường chắc chắn sẽ thu hút thật nhiều những ánh nhìn kỳ lạ của mọi người.Đó là chưa kể đến chuyện bản thân Bội Cơ chính là một con ngưu đầu nhân hiếm thấy đã bị chuyển hoá thành khô lâu sau khi chết đi.
“Khô lâu trồng cây” - loại chuyện quái dị, không thể nào tin nổi này nhất định sẽ rước lấy đủ những lời chỉ trích chê bai, dị nghị nếu nó thực sự xuất hiện tại một địa phương nhỏ như trấn Cổn Thạch này.
Chỉ nghĩ thôi hắn cũng cảm thấy rất phiền toái rồi.….
Phía Bắc rừng cây cao su.
Mã Tu đang vững vàng đi tuần tra tại vùng đất phía trước.
Hắn đang chọn một vị trí thích hợp cho những cây non.
Từ trước đến nay, trồng cây chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng —- Nó bao gồm một loại những công đoạn nhỏ bên trong như:
Chọn giống,Thúc mầm,Phân bổ đất nền,Trồng cố định trong nhà kính,Lựa chọn hố đất trồng cây,Cấy ghép và bảo dưỡng,….
Một loạt các bước này đã được Mã Tu thuộc lòng và thành thạo trong suốt ba năm qua.
Lý thuyết là như vậy, nhưng khi bắt tay vào thực tế lại luôn phát sinh rất nhiều rắc rối đủ kiểu cần phải giải quyết.
Nói ví dụ như hiện tại, rõ ràng là Mã Tu đã chuẩn bị xong xuôi cây giống và công cụ gieo trồng, nhưng hắn lại chậm chạp mãi vẫn không thể bắt tay vào công việc được vì lựa chọn địa điểm trồng cây thực sự quá khó khăn.
“Đúng là trấn Cổn Thạch này không phải một nơi tốt để trồng cây.”
Hãy nhìn làn khói đen bốc lên cuồn cuộn ở phía Tây kia.
Mã Tu đã cảm khái như thế đó.
Thung lũng Kẻ Đào Vàng này nổi tiếng với đủ loại kiểu dáng hầm ngầm dưới đất, và địa hình ở nơi này kể cả trên bề mặt lẫn dưới lòng đất đều bị nhân loại và nhóm cẩu đầu nhân lui lui tới tới bào mòn đến mấy lần rồi, khiến cho hầu hết các khu vực đều không thích hợp cho thực vật sinh trưởng và phát triển.
Nếu không thể gieo trồng được thực vật vì ô nhiễm, cũng coi như xong, nhưng càng đáng sợ hơn chính là vết sẹo lớn ở phương Bắc!
Mã Tu đứng trên một điểm cao tại gò đất nhìn thật xa về phía Bắc.
“Lại tới gần thêm một chút nữa rồi.”
Hắn mang theo vẻ mặt phức tạp nhìn về phía vết sẹo lớn màu đen đang không ngừng lam tràn ở phương Bắc.…
“Đó là vết sẹo của người chết.”….Đó là một vết thương đã bị mặt đất che phủ sau một hồi thiên tai xảy ra từ thật nhiều năm về trước.
Nó bắt đầu từ vịnh Bảo Thạch ở phía Đông, đi ngang qua Thuý Ngọc Thương Đình và rừng Vĩnh Ca, cuối cùng đã kéo dài đến tận lãnh địa công tước và thung lũng Kẻ Đào Vàng thuộc vương quốc của nhân loại.
Những nơi nằm gần vết sẹo của người chết, sinh cơ đều bị diệt sạch.
Ngay cả nhóm tử linh sinh vật cũng khó có thể sinh tồn được.
Bởi vì nơi đó ẩn chứa lực lượng tuyệt diệt thuần túy nhất và thô bạo nhất.
Người bình thường tuyệt đối không thể chống lại được.….
“Thế giới này có rất nhiều điểm tương đồng với thế giới trò chơi kia, nhưng đương nhiên, nó cũng mang theo khá nhiều điểm khác biệt. Trong thế giới trò chơi không có vết sẹo của người chết, cũng chưa từng nghe nói đến trấn Cổn Thạch cùng Thuý Ngọc Thương Đình —- có thể cả hai thuộc cùng một vũ trụ, nhưng không cùng một vị diện?”…Mã Tu thu hồi ánh mắt, rồi đi bộ xuống triền núi.
Sau lưng hắn là rừng cây cao su đang từ từ thành hình, trước mắt hắn là một mảnh đất đai hoang vu và cằn cỗi, còn phía sau rừng cây cao su là trấn Cổn Thạch với từng khối kiến trúc chóp đỏ ngói vàng.
Ba khu vực này được phân biệt vô cùng rõ ràng.
Danh Sách Chương: