• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Này, đừng làm em sợ.”

Sức nặng cả cơ thể của Vương Lăng Phong đè lên người cậu, nặng đến mức khó thở. Thiên Nhật cố gắng chống đỡ, khó khăn lắm mới đỡ được người ngồi xuống ghế dài.

Cơ thể Vương Lăng Phong run lên từng hồi, mồ hôi lạnh túa ra khắp trán, hơi thở nặng nề phả vào cổ cậu.

“Lăng Phong, anh sao vậy? Chỗ nào không khỏe?” Thiên Nhật lo lắng ôm lấy anh, dù cậu đã thực hiện đủ mọi biện pháp để trấn an anh nhưng không có tác dụng. Giống như anh đang chìm vào trong thế giới của riêng mình, một thế giới đầy bóng tối, một thế giới khiến anh sợ hãi.

Vương Lăng Phong liều mạng ôm lấy cậu, anh dùng lực mạnh đến nỗi eo của cậu gần như đứt ra làm hai. Thế nhưng cậu lại chẳng hề cảm thấy đau đớn, toàn bộ tâm trí cậu đều đổ dồn vào trạng thái bất ổn của anh.

Chẳng biết từ khi nào, trong vô thức, cậu đã đem toàn bộ tâm can của mình, đặt lên người anh. Ngay cả khi cơ thể bị anh bóp chặt đến nghẹt thở, cậu cũng chẳng quan tâm.

Nỗi đau thể xác, vĩnh viễn không thể bằng nỗi đau trong lòng.

Rốt cuộc quá khứ phải trải qua đau đớn đến mức nào mới khiến một con người mạnh mẽ như anh ấy biến thành dáng vẻ như thế này?

Người kia thật may mắn!

Có thể nhận được tình cảm lớn lao đó của anh. Còn cậu, cậu đơn giản chỉ là một người thế thân, một người may mắn vì sở hữu được ngoại hình giống người đó mà có thể nhận được sự đối xử đặc biệt.

Nhưng mà, Thiên Nhật! Cậu đừng lo, cho dù tôi chưa từng gặp cậu ngoài đời, nhưng tôi hứa với cậu sẽ dùng cả tính mạng của mình, bảo vệ tốt cho anh ấy.

“Thiên Nhật, không đi, đừng đi, đợi anh.” Vương Lăng Phong mơ hồ kéo áo cậu, giống như đang ôm lấy cọng cỏ cứu mạng.

Thiên Nhật lập tức nhỏ giọng an ủi: “Đừng sợ, em ở đây, em ở đây rồi, sẽ không rời khỏi anh.”

Dù có phải đóng giả làm người khác, cậu cũng không muốn khiến anh đau buồn. Nếu thật sự phải có người chịu tổn thương, cậu thà để người đó là cậu.

Từ khi sinh ra, đây là người đầu tiên đối xử tốt với cậu vô điều kiện, cậu cũng muốn anh nhận được sự đối xử tốt nhất.

Hơn hai mươi phút trôi qua, sức lực của người trong lòng cuối cùng cũng nhỏ lại. Chẳng biết từ khi nào, hơi thở nặng nề của anh đã trở nên đều đặn.

“Ngủ rồi?”

Thiên Nhật tốn sức chín trâu ba hổ mới kéo được người về đến phòng ngủ. Ném người lên giường, cậu lập tức ngồi sụp xuống sàn nhà thở dốc.

Ăn gì mà nặng thế không biết. May là thể lực của cậu tốt, nếu không anh ấy chắc chắn phải ngủ trên ghế dài rồi.

“Vậy mà cũng có thể ngủ được, mệt chết ông đây rồi.”

“Ư… đừng, đừng đi… không được rời khỏi anh.” Vương Lăng Phong đến ngủ cũng không được yên ổn. Mi tâm nhíu lại thành chữ Xuyên, bàn tay nắm chặt khăn trải giường, dùng lực mạnh đến nỗi khiến khớp xương trắng bệch.

Thiên Nhật lại vội vàng leo lên giường, ôm anh vào lòng, dùng động tác như đang vỗ về trẻ nhỏ: “Không sao, không sao, em ở đây.”

“Thiên, Thiên Nhật…”

“Em ở đây, Thiên Nhật ở đây.”

Vương Lăng Phong vòng tay ôm cậu chặt cứng, mồ hôi lạnh thấm ướt cả quần áo. Thiên Nhật dịu dàng ấn ấn lên mi tâm đang cau có của anh.

Lăn lộn nửa ngày, cuối cùng cậu cũng thay được quần áo mới cho anh.

Thiên Nhật đặt tay lên ngực trái, vỗ về trái tim đang đập loạn trong ngực mình. Cậu vỗ vỗ hai má nóng bừng.

Không được ham mê sắc dục, không được ham mê sắc dục.

Nhưng mà, dáng người của anh ấy ngon thật sự.

Khụ khụ, không thể nhân lúc người ta yếu đuối mà chiếm tiện nghi được.

Thiên Nhật lắc mạnh đầu, cố gắng loại bỏ ham muốn thân thể của người ta, đem quần áo của Vương Lăng Phong dính đầy mồ hôi bỏ vào trong máy giặt. Nửa đêm, nhìn Vương Lăng Phong ngoan ngoãn ngủ trên giường, cậu lập tức thành thật trèo lên, nằm xuống bên cạnh anh.

Cậu chỉ ngủ cùng thôi, sẽ không làm gì cả. Hê hê.

Dù gì thì giường cũng lăn rồi, chỉ ngủ cùng một chút chắc không có vấn đề gì đâu.

Vương Lăng Phong tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, ngủ mê mệt cả ngày khiến bụng anh cảm thấy không được tốt. Anh nhíu mày, muốn ngồi dậy, lại phát hiện có một cánh tay đang vắt ngang eo mình.

“Ưm… ngoan em ở đây, ngủ đi.” Thiên Nhật vô thức vỗ vỗ lên người anh trong khi đó hai mắt cậu vẫn nhắm nghiền. Nhìn dáng vẻ này, rõ ràng rất mệt mỏi, là do hôm qua cậu không ngủ đủ giấc ư?

Vương Lăng Phong ý thức được chuyện xảy ra ngày hôm qua, đau lòng đặt lên trán cậu một nụ hôn nhẹ: “Em vất vả rồi.”

Nghĩ kỹ lại thì, những gì hôm qua cậu nói cũng rất đúng. Việc để cậu ấy lại đây một mình khả năng cao còn nguy hiểm hơn đưa cậu ấy đi cùng. Thủ đoạn của Văn Mộc, không phải là anh không biết.

Giống như năm đó, thời điểm anh từ biên cương trở về, chờ đón anh chỉ là một tấm bia đá lạnh như băng. Anh quyết không thể để chuyện này xảy ra thêm lần nữa, anh phải tự mình bảo vệ em ấy thật tốt.

Thiên Nhật cảm nhận hai má hơi nhột, mơ màng tỉnh lại. Đối diện với đôi mắt đen tuyền, cậu khẽ dụi mắt: “Lăng Phong, anh tỉnh rồi?”

Anh dịu dàng gật đầu: “Ừ, nếu em mệt thì ngủ tiếp đi.”

Thiên Nhật ngoan ngoãn gật đầu, tiếp tục vùi đầu vào gối ngủ thiếp đi. Có vẻ như cậu thật sự rất mệt.

Vương Lăng Phong đau lòng cho cậu, nhưng anh không có thời gian ở lại chăm sóc cậu. Bên kia vẫn còn có việc anh cần giải quyết. Vì hủy hôn ước, anh chỉ có thể nhận nhiệm vụ này, cho dù nó có nguy hiểm đến đâu đi chăng nữa.

Thiên Nhật là bởi vì bị cơn đói làm tỉnh. Cậu mơ mơ hồ hồ bước xuống giường, ba bước gộp thành một đi tới phòng bếp. Người làm thời vụ đã không thấy đâu, trong bếp cũng không có đồ ăn thừa, cậu chỉ có thể miễn cưỡng nấu cho mình một bát mì gói.

Từ khi tới nơi này, cậu đã lâu rồi chưa ăn lại mì gói. Nhìn những sợi mì vàng ươm chảy ra từ trong bao bì, bao nhiêu tủi nhục của những năm về trước lại hiện lên.

Bởi vì đã từng sống trong địa ngục, cậu lại càng chân quý những gì mình có trong hiện tại.

“Sẽ bảo vệ anh thật tốt.”

Bảo vệ nồi cơm thật tốt.

Vương Lăng Phong trở về trên tay cầm theo một cái túi lớn. Thấy cậu đang nằm trên ghế phơi nắng, anh liền đi tới.

“Em tỉnh rồi à?”

“Đã dậy từ lâu rồi, anh vừa đi đâu thế?”

“Lấy quần áo cho em, đây là quân y chuyên dụng, vừa là đồ chống đạn vừa có thể làm phao cứu sinh. Em mặc thử xem có vừa không, nếu không vừa anh sẽ đi đổi giúp em.”

Mắt của cậu lập tức phát sáng: “Anh đồng ý cho em đi cùng rồi sao?”

“Ừ, em nói rất có lý, chỉ có để em ở bên cạnh, anh mới có thể bảo vệ em chu toàn.”

“Em đúng là có ý này đó! Anh thật tốt.” Thiên Nhật chẳng chút ngại ngùng, chủ động lao tới ôm lấy cổ anh, còn hôn lên môi anh một cái.

Vương Lăng Phong đen mặt, đè cánh tay không thành thật của cậu lại: “Ngoan, thử đồ đi, đừng chọc anh.”

Khả năng hồi phục của cậu thật sự rất tốt, mới hôm qua bị anh hành lên xuống mà nay đã có thể chạy nhảy như không có chuyện gì xảy ra rồi.

Ngày lên đường làm nhiệm vụ, Thiên Nhật đã được Vương Lăng Phong tự mình huấn luyện một khóa thực chiến cấp tốc. Cho dù những món đòn này không thể giúp cậu trở thành một người lính thành thục thì cũng có thể giúp cậu tự bảo vệ mình.

“Sau khi xuống phi thuyền, em không được rời khỏi anh nửa bước, đã nhớ chưa?”

“Nhớ rồi, em nhớ rồi mà. Anh nói lần này đã là lần thứ mười rồi đấy. Anh không sợ mọi người đánh giá à?”

“Hừ, ai dám đánh giá?” Vương Lăng Phong liếc mắt nhìn Phó Tự Xuyên ở phía xa.

Phó Tự Xuyên: “...”

Cậu ta chỉ là vô tình đi ngang qua đây thôi, cậu ta không hề có ý định nghe lén. Ai bảo phi thuyền này nhỏ như vậy, hai người muốn tình cảm thì trở về phòng mà tình cảm, ở chỗ này lôi kéo làm gì rồi lại đổ hết tội cho cậu ta?

“Tôi tới chỗ Bạch Lộ xem tình hình thế nào.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK