Trong phòng phát sóng trực tiếp của chính phủ trong nước, ngay khi trận đấu bắt đầu, số lượng người xem lập tức tăng vọt.
“Đã 380 triệu khán giả rồi, và con số này còn đang tiếp tục tăng lên. Thật nhiều người quá!”
Hứa Hồng kinh ngạc, thán phục nóira.
“Hai bên đang lựa chọn trang bị vũ khí.”
Ở trên sân khấu, người dẫn chương trình Lưu Hâm bắt đầu giải thích: “Ngô Trại là á quân ‘Quyền Vương’ thế giới, tốc độ di chuyển né tránh và trọng quyền của hắn cũng nổi tiếng mạnh mẽ. Hắn đã lựa chọn song khiên! Ở bên kia, đến lượt “Đại Thần Lực” Cao Sùng và “Huyết Phủ” Vương Tiếu chia nhau lựa chọn trang bị vũ khí.”
“Cao Sùng chọn áo giáp cỡ lớn, nặng ít nhất 300kg.”
Huấn luyện viên trưởng Hoàng Vĩnh kinh ngạc thốt lên: “Cho dù trong thế giới ảo, cơ thể mọi người đều được tiến hóa, nhưng mặc áo giáp cỡ lớn nặng 300kg như vậy thì vẫn phải gánh chịu một áp lực không hề nhỏ.”
“Cao Sùng đã trở thành quán quân vô định trong cuộc thi Võ thuật thế giới lần thứ 22! Hắn nổi tiếng với sức mạnh vô hạn ở thế giới hiện thực. Còn ở thế giới ảo, thân thể của hắn còn cường tráng hơn, hẳn là đã tu luyện [Cự Hùng Tiến Hóa Pháp], đó là phương pháp tiến hóa tập trung vào về sức mạnh, khiến sức chiến đấu của hắn có thể đạt đến trình độ đáng sợ.”
Tần Nhất Văn sợ hãi, kinh ngạc thốt lên: “Cùng với tài nghệ thương pháp, Cao Sùng là một người chơi có sức uy hiếp rất lớn.”
‘Huyết Phủ” Vương Tiếu, hắn xuất hiện lần đầu tiên trong cuộc thi Võ Thuật thế giới lần thứ 12, và giành vị trí thứ hai ở lần tổ chức thứ 15.”
Hoàng Vĩnh nói tiếp.
“Vị tuyển thủ cuối cùng, lão tiền bối ‘Liễu Tiến Phong’ 97 tuổi, ông ấy lựa chọn một thanh kiếm? Đây là tuyển thủ duy nhất trong mười người lựa chọn trang bị là một thanh kiếm. “Nữ chiến thần” Tôn Ngọc Đình thì lại phối hợp khiên và kiếm. Trong những vũ khí lạnh chiến đấu cận chiến, nếu chỉ chọn một thanh kiếm có hơi bất lợi.”
Lưu Hâm kinh ngạc nói: “Được rồi, bây giờ năm người của mỗi đội đã chọn xong vũ khí trang bị . Hai huấn luyện viên, các vị kỳ vọng vào bên nào hơn?”
“Đội bên trái”
Hoàng Vĩnh nói: “Nữ Chiến Thần” Tôn Ngọc Đình, “Huyết Phủ” Vương Tiếu, hai người bọn họ hỗ trợ nhau, đều là một tay dùng khiên, một tay dùng vũ khí công kích, rất thích hợp tấn công chính diện. Còn có “Đại Thần Lực” Cao Sùng tiên phong công kích! Tuy lão tiền bối Liễu Tiến Phong cùng với “Miêu Đao Nữ Hiệp” Liêm Sương, đều am hiểu tốc độ, nhưng về mặt ám sát còn yếu… Bất quá, tôi thực sự coi trọng Cao Sùng!”
“Tôi thì muốn đặt cược vào đội bên phải, bởi vì đội này có “Thần Tiễn Thủ” Vương Di, đây chính là người chơi duy nhất sử dụng cung tên trong số mười người.”
Tần Nhất Văn nói: “ “Quyền Vương” Ngô Trại, “Ma Thương” Hứa Cảnh Minh đều sử dụng song khiên. Chúng ta cũng từng chứng kiến Hứa Cảnh Minh sử dụng song khiên ở các sàn đấu võ đạo thế giới.”
“Hứa Cảnh Minh được sư phụ Liễu Hải truyền lại kỹ thuật song khiên khi còn là thành viên của Đội tuyển quốc gia, hắn thật sự rất có thiên phú trong lĩnh vực này. Trong cuộc thi Võ thuật thế giới lần trước, hắn đã dùng song thuẫn đánh bại đối thủ,
thực lực rất đáng gờm.”
Hoàng Vĩnh cũng nói.
“Hai người dùng khiên bảo vệ cung thủ, như thế cung thủ có thể phát huy hết khả năng”.
Tần Nhất Văn nói: “Trận chiến này, ta kỳ vọng vào đội bên phải”
……
“Cháu trai lớn của ông, cố lên!”
Cụ Hứa nhiệt tình hô to.
“Bọn họ luôn khen tên Cao Sùng kia, không ai nói gì về Cảnh Minh cả.”
Mẹ Hứa lại nói.
“Trong mười người này, có lẽ Cao Sùng là người chơi mạnh nhất.”
Ba Hứa cũng là người trong cuộc, hắn bình luận: “Lối đánh thi đấu của hắn trước nay thật sự rất đẹp, những người khác thi đấu cần đủ loại chiêu trò khi tranh tài, chỉ có hắn mạnh mẽ xông thẳng tới, căn bản không mang ý định né tránh! Chỉ dựa vào sức mạnh đáng sợ như vậy mà trở thành đệ nhất thế giới. Khi Cao Sùng giải nghệ, sư phụ Liễu Hải từng đánh giá qua, trong giới võ thuật Trumg Hoa, bàn về thương đạo... Cao Sùng chính là đệ nhất!”
“Đừng có mà đề cao hay tăng uy phong cho người khác!”
Cụ Hứa trừng mắt: “Còn chưa bắt đầu mà đã sợ? Trong thi đấu, quan trọng nhất một chữ. Làm!”
Hứa Hồng lập tức cười bồi tội: “Ba nói rất đúng. Chân của Cảnh Minh cũng đã lành, hắn ít nhất cũng có thể đánh tay đôi với Cao Sùng.”
“Ừm.”
Cụ Hứa nhìn vào không gian chiến đấu: “Người khiến ta tò mò nhất chính là vị lão ca Liễu Tiến Phong 97 tuổi kia, ngay từ ngày đầu tiên đã lên cấp Thần.”
Lê Miểu Miểu hỏi: “Chú, chú có biết lão tiền bối Liễu Tiến Phong này không?”
“Chú cũng coi như đã đi khắp nơi trên thế giới, cũng đến thăm nhiều trường phái trong nước, nhưng chưa từng nghe ai nhắc đến người này.”
Hứa Hồng nói: “Có điều là họ Liễu… quê quán sư phụ của Cảnh Minh ‘Liễu Hải’ ở huyện Hà Bắc. Tại đó có gia tộc họ Liễu mà ai ai cũng tập võ, cho nên có rất nhiều cao thủ võ thuật mang họ Liễu.”
“Bắt đầu rồi!”
Lê Miểu Miểu nhìn về phía không gian chiến đấu.
“Trận đối kháng cấp Thần đầu tiên của Trung Quốc chính thức bắt đầu.”
Người dẫn chương trình Lưu Hâm lên giọng: “Bản đồ đối chiến lần này là thị trấn mưa phùn.”