• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tang Vô Yên luôn cảm thấy từ "

Nhất Kim" trông rất quen thuộc, nhưng cô không thể nhớ mình đã nhìn thấy nó ở đâu,cũng không nghĩ nhiều, tắm một cái liền đi ngủ.

Thật tiếc khi Tang Vô Yên đã bị đánh thức bởi con gà trống của bà lão trên ban công tầng ba vào sáng sớm. Đã dày vò nhiều ngày rồi mà không biết bà cụ bao giờ mới hầm gà.

Tang Vô Yên trùm đầu ngủ tiếp nhưng không may chú gà vẫn tiếp tục gáy to như uống phải thuốc kích thích. Sau đó, điện thoại reo.

Tang Vô Yên nhìn thấy hiển thị người gọi là tên của Ngụy Hạo, tim đập nhanh hơn, không biết có nên trả lời hay không.

Cô không dám ngắt, tiếng chuông vang lên liên hồi, thật lâu mới im lặng.

Cô chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì điện thoại lại vang lên - là Ngụy Hạo."

Người này cũng thật là, không biết là người ta sáng sớm còn ngủ sao?" Trình Nhân nói."Ừ." Cô cau mày."

Nhận đi, cũng không ăn thịt cậu.""

Dựa vào cái gì nha" Tang Vô Yên lo lắng nói, che điện thoại dưới chăn bông để giảm tiếng ồn.Điện thoại ngắt kết nối và lại đổ chuông.

Tang Vô Yên dứt khoát đặt thêm một chiếc gối lên trên để che điện thoại, một lúc lâu sau tiếng chuông mới dứt.

Tuy nhiên, một buổi sáng tốt lành không có lớp có thể ngủ cho đến khi mặt trời lên cao ba sào cứ như vậy bị phá hỏng.

Tang Vô Yên tuyệt vọng bò dậy, mặc quần áo vào, sau khi ngây ngẩn trong phòng một lúc, cô quyết định một mình ra phố Tây để ăn món tiểu long bao mà cô thèm đã lâu.

Trong một buổi sáng sớm như vậy, ngoại trừ các học sinh cấp ba vội vàng đi tự học, trên đường hầu như không có người, hầu hết các cửa hàng đều chưa mở cửa.

Chiếc vòi phun nước di chuyển chầm chậm dọc theo con đường hát những bài hát.

Tang Vô Yên hít một hơi thật sâu khi đang đi trên đường, trong lòng đột nhiên cảm thấy tâm trạng tốt. Trước kia thường dậy sớm để bắt đài hoặc quay lại trường học, đã lâu rồi tôi không được trải qua cảm giác nhàn nhã như thế này.

Vì vậy, cô bước ra khỏi tiệm bánh với cái bụng no căng, và rẽ vào công viên.

Công viên sôi động hơn, tập thể dục, chạy bộ.

Có một đứa trẻ mập mạp bên hồ đã thực sự đi theo một nhóm người lớn tuổi để học Thái Cực Quyền. Cô cảm thấy thích thú trước sự dễ thương vụng về của đứa trẻ, và chỉ đơn giản là ngồi xuống chiếc ghế bên vệ đường.

Có lẽ hôm nay sẽ là một ngày tốt đẹp. Mặc dù mới cuối tháng chín, nhưng cái nóng đã giảm bớt rồi, cứ như vậy ngồi trên ghế trong không gian thoáng đãng, làn gió mát lành, tinh thần sảng khoái, thậm chí còn cảm thấy hơi lạnh.

Bầu trời phía xa dần trở nên sáng sủa hơn, ánh nắng sớm mai bắt đầu xuyên qua từng đám mây.

Có một thanh niên ngồi trên ghế bên cạnh. Khi Tang Vô Yên vừa đến, người đàn ông đã ở đó, hướng về phía hồ nước, lặng lẽ nhắm mắt lại. Có lẽ là vì cảm thấy anh rất được, nên cô không thể không lén liếc nhìn gò má của anh ta thêm vài lần nữa.Đôi môi anh ta màu nhạt, đôi môi mỏng mím chặt, trên khuôn mặt vô cảm có chút lãnh đạm.

Bởi vì anh ta đã nhắm mắt lại, nên Tang Vô Yên mới có dũng khí để nhìn chằm chằm vào anh ta thêm vài lần nữa. Từ nhỏ cô đã có thị lực tốt, thậm chí từ cách xa mấy mét, cô có thể nhìn thấy lông mi của anh đen và dày, xếp chồng lên nhau, giống như một cái quạt nhỏ.

Tuy nhiên, chính vì nhắm mắt nên cô không thể thấy cảm giác của toàn bộ khuôn mặt kết hợp lại.

Tang Vô Yên luôn tin rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, và một đôi mắt ưa nhìn là điều bắt buộc đối với một người đẹp. Vì vậy, trong phần đánh giá bốn chữ "

cực kỳ đẹp trai", cô tạm thời bỏ hai chữ "

cực kỳ" đi, sau khi nhìn toàn bộ sẽ quyết định.

Có một số ông già bà lão đang cất giọng gần đó. Một số người chỉ đơn giản là hướng hồ nước hét to, cho rằng như vậy có thể hô biến khí thoát ra trong khoang ngực, giúp ăn ngon miệng, bổ tỳ vị, kéo dài tuổi thọ.

Ngay sau khi tâm trạng của Tang Vô Yên được cải thiện, cô muốn ngâm nga một bài hát, vì vậy cô đã bắt chước họ, chống hai tay lên hông và đối mặt với "

biển", hát thật to."

Ba vòng sang trái, ba vòng sang phải, vặn mông và vặn cổ, đi ngủ sớm và dậy sớm, hãy tập thể thao, bắt tay, lắc chân, hít thở sâu và học cách nhảy của ông nội và nhảy, ta sẽ không già đi ... ”

Nàng hét lớn một tiếng, bên cạnh có “ ông nội ” đang tập thể dục buổi sáng, cô xấu hổ tiếp tục vặn eo vặn vẹo mông, chậm rãi dừng lại.

Um - có vẻ hơi trẻ con.

Cô suy nghĩ một lúc, rồi lại thay đổi."

Lá cờ đỏ sao vàng phấp phới trong gió, tiếng hát đồng bay đung đưa, hát vang quê hương thân yêu từ nay đến lá dong đồng…" Ngay khi bài hát “Hát cho quê hương nghe”, có một người dì chạy bộ bị cô dọa cho giật mình lùi về phía sau rất nhiều, chếnh choáng suýt ngã nhào.

Nhưng may mắn thay, người đàn ông đẹp trai chỉ trở mình khi cô mở miệng hát câu đầu tiên, và giữ bình tĩnh trong suốt thời gian còn lại.

Tang Vô Yên không bao giờ nhớ lời bài hát khi cô ấy hát, mỗi khi gặp chỗ nào không biết nói, cô ấy lại ngâm nga hát hoặc đơn giản là lấp đầy vài câu không khớp với môi vào.

Rõ ràng, "

dong dong" và "

dang dang" đằng sau lá cờ đỏ năm sao đều là cách phát âm thay thế của lời bài hát không xác định.

Và mỗi lần đi hát karaoke, nếu cô cầm micro lên và mở miệng hát chỉ dăm ba câu thì cô sẽ bị đám đông đánh cho tơi tả.

Trình Nhân thường lắc đầu thở dài: “Bọn mình không đoán ra được, cậu là phát thanh viên chưa phát trên đài phát thanh nào đó, hát hò làm sao có thể thê thảm như vậy?”

Quên đi, quên đi.

Tang Vô Yên ngậm miệng lại và lắc đầu.Ở đây có nhiều người cao tuổi, cũng không cần hát những bài nhạc vàng hoài niệm này, kẻo có người nói rằng đã làm hoen ố hình ảnh vẻ vang của quê hương vĩ đại.

Tang Vô Yên im lặng trong lòng, chuẩn bị đến chọn cả cái thanh lịch và bình dân.

Lúc này, cô chợt nhớ đến bài hát "

Chạng vạng ánh lam" của Từ Quan Quách mà cô rất hâm mộ. Vì vậy, cô đã nhẩm lại lời bài hát trong tâm trí của mình, mở miệng và hát:

Hơi gió thổi đưaĐưa tới hương thơm ngườiĐể cho tôi ở gió trong mai đuổi bắtHương của ngườiThừa dịp ngày chưa sángThừa dịp bí mật này người còn không biếtTôi ở dưới sắc trời xanhVì cô thích, cho nên đã hát bài hát này không biết bao nhiêu lần ở nhà, và cô ấy vẫn nhớ một số đoạn bài hát.

Hmm - Tang Vô Yên say sưa tự mãn. Lần này, rõ ràng không có nhiều người chếnh choáng dưới chân như lần trước, đã có tiến bộ.

Tuy nhiên, người đàn ông ở bên quay đầu lại vì tiếng hát của Tang Vô Yên, vẻ mặt thoải mái ban đầu của anh ta bỗng trở nên kỳ lạ. Anh quay đầu và từ từ mở mắt. Khi đôi mắt đó dần dần xuất hiện, Tang Vô Yên nhất thời quên mất cả việc thở. Anh ấy có đôi mắt rất đẹp.Đôi mắt anh sâu như sơn mài dưới hàng mi dày.

Sau đó, có lần Vô Yên hỏi anh: "

Anh có biết em nghĩ gì khi nhìn thấy mắt anh lần đầu tiên không?"

Anh nghi hoặc.

Cô cười: "

Giống như hạt thủy tinh đen chìm trong nước vậy."

Thực ra biểu hiện của người đàn ông lúc này có chút kì quái, không bằng nói thẳng là vô cùng không vui.

Tang Vô Yên buồn bực, cô hát bài hát của Từ Quan Quách, anh không vui cái gì? Anh ấy có phải là fan cuồng của Từ Quan Quách không? Đúng lúc này, cái đầu nhỏ của Tang Vô Yên không khỏi nhận ra có rất nhiều người hâm mộ ngôi sao điên cuồng.

Vì vậy, đợi ánh mắt như muốn lột da kia không còn rơi vào cô, Tang Vô Yên đã kịp thời dừng lại, cầm túi xách rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK