Em sợ độ cao?
Thẩm Nguyệt Dao không nói gì, chỉ biết trán cô bây giờ đổ đầy mồ hôi không thôi, hắn bật cười:
- Em có thấy xấu hổ khi đang kẹp chặt chân mình vào hông anh hay không? Trên đây biết bao nhiêu là người nữa đấy.
- Người ta đối mặt với nỗi sợ của mình...thì biết xấu hổ là gì chứ.
Càng nói cô càng kẹp chặt hông hắn hơn, hắn cau mày, tuy là thế nhưng đâu đó trên mặt hắn còn lộ nên vẻ khoái khoái. Ôi trời hắn đã không biết dỗ dành cô vợ nhỏ này mà còn bật cười nữa chứ.
- Được rồi, em xuống đi để anh bế em, kẹp chặt anh vậy có chút đau đấy.
Nghe lời nói trầm ấm của hắn, cô cũng thả lỏng người ra, đôi chân run run nhẹ nhàng chạm xuống nền nhưng tay vẫn níu chặt cổ hắn.
Nói lời giữ lời, hắn cúi thấp người rồi bế cô lên. Hắn đưa cô đến nhà hàng có tên gọi là Le Jules-Verne, không khí kín đáo, trầm. Mẹ hắn đã đặt bàn trước cách đây một hai tháng đó, có vẻ như kế hoạch đi chơi của hai người đều được Lục phu nhân chuẩn bị đều kĩ càng.
Ngồi tại bàn, hơi thở cô vẫn nặng nề không thôi, lên cái độ cao như thế này ai mà không sợ chứ, nhưng Lục Hạo Nghiên lại an ủi cô:
- Thở đều nào, em cứ thử nhìn xuống, đừng nghĩ về nỗi sợ, mà hãy nghĩ về người đã bảo vệ em nỗi sợ ấy, nhìn xuống bên dưới, em sẽ thấy một quang cảnh toàn bộ của Paris này.
Nghe lời hắn, cô từ từ nhìn xuống dưới, tim cô vẫn đập thình thịch, nghĩ về người bảo vệ cô, nhưng sao trong đầu cô toàn là hình bóng của Lục Hạo Nghiên thế này, cô cố gắng nghĩ về cha mẹ mình nhưng vẫn loanh quanh cái hình bóng của hắn không thôi.
Nhưng cô khá bất ngờ vì quang cảnh bên dưới, Paris về đêm thật đẹp, mãi say sưa ngắm nhìn, mà phục vụ mang đồ ăn ra cô cũng không biết gì.
- Bảo bối, đồ ăn đến rồi. Ăn kẻo đói.
Cô ngước lên nhìn hắn, vừa hay bụng cô lúc này cũng kêu lên, kì lạ Lục Hạo Nghiên lại ăn nó một cách từ từ.
- Lục Hạo Nghiên, bình thường anh đâu có ăn như vậy đâu?
- Nhìn theo cách của họ ăn, chúng ta nên lịch sự.
Thẩm Nguyệt Dao gật gật đầu, cũng đúng nếu theo ăn cách của hai đứa ở nhà, vô tư thì quá lạc hậu và bất lịch sự. Lâu lắm rồi, cô không ăn theo cách của một tiểu thư nên có chút không quen.
- Trông em bây giờ ra dáng một tiểu thư rồi đấy.
- Đừng chọc tôi, chỉ là lịch sự thôi.
- Ồ.
Hắn rất thích dáng vẻ cô bây giờ, ngoan ngoãn như một chú sóc nhỏ, ai còn nghĩ trước đây cô còn không phải là tiểu thư nhà họ Thẩm nữa đấy.
- Ăn xong, anh đưa em đến đài quan sát, tại đó em có thể ngắm toàn bộ quang cảnh Paris ở góc nhìn khác.
Cô đang nhai từ tốn thức ăn trong miệng rồi nuốt hẳn, nói:
- Nhìn ở độ cao này có vẻ được rồi đó, tôi khá mệt, về được không?
Bỗng nhiên hắn lại nở ra nụ cười đầy ẩn ý, tay hắn thả chiếc nĩa xuống bàn một cách nhẹ nhàng, rồi chống cằm :
- Về cũng được, nhưng có một điều kiện.
Cô suy nghĩ gì đó rồi gật đầu, sau đó nhìn chăm chăm vào hắn, như đang nghe hắn đặt lời điều kiện.
Lục Hạo Nghiên nói tiếp:
- Bảo bối, nếu gọi anh là chồng...
- Không được!
- Tại sao?
Thẩm Nguyệt Dao hiểu được vế sau hắn nói gì, cô liền dứt khoát trả lời, hắn bật cười, rồi lại ăn tiếp, thấy hắn hành động như vậy, cô cũng hiểu ý, chỉ là điều kiện này khó xử quá, cô sợ độ cao, nếu đứng từ đài quan sát nhìn xuống lại làm cô sợ hơn khi đang ở trên tầng ba này nữa, nhưng gọi hắn là chồng có giống phong cách cô hay không chứ? Thật xấu hổ.
- Tôi...
- Vậy thôi, bắt buộc phải đi rồi.
- Anh ép tôi?
- Anh không ép em, em muốn thế nào thì sẽ thế đấy, nhưng không ai cho không ai cả, em biết mà.
Lời nói hắn đầy tự tin, rõ ràng là đang ép cô mà, phút chốc hai má cô cũng trở nên hồng hào hơn, cô cúi mặt xuống, nuốt nước bọt liên tục. Lời nói cô cũng nhỏ hơn:
- Nhưng mà anh là chồng tôi mà, nên cho không là chuyện bình thường mà.
- Nếu xem anh là chồng, vậy một tiếng gọi cũng khó lắm sao?
Hắn nói đúng quá rồi, tiếng "chồng" đối với cô quá khó nói, cô mà thốt ra là chắc không dám nhìn mặt hắn nữa, cái xấu hổ cũng bắt đầu hiện rõ trên khuôn mặt cô bằng hai chiếc má đỏ ửng.
Cô thốt ra cực nhỏ:
- Chồng!
Lục Hạo Nghiên chắp miệng, đắc ý:
- Chưa nghe rõ.
Lại tiếp tục thốt ra nhỏ xíu:
- Chồng!
- Chưa nghe rõ.
Thẩm Nguyệt Dao mím chặt môi, vẻ mặt nhăn nhó, hít lấy một hơi thật sâu, rồi quát lớn:
- Chồng ơi!! Đừng đi được không? Em sợ.
Lục Hạo Nghiên rất bất ngờ, hắn chỉ nghĩ cô thốt ra đúng một từ thân mật nhưng cô vợ nhỏ lại thốt ra một câu, cách xưng hô không còn là "tôi" mà là "em", hắn bật cười trong lòng, thật sung sướng khi nghe cái câu đó do chính người mình yêu nói ra.
Chính câu nói lớn của cô đã thu hút tất cả mọi người xung quanh, vẻ mặt những người ấy ngơ ngác, cũng may là bọn họ không hề hiểu những gì cô nói, chứ không, cô cần phải có một cái hố thật to để chui xuống để chống nhục.
- Được, ta về, mai còn vài chỗ ta còn chưa đi nữa. Về nghỉ ngơi sớm.
- Mai đặt vé máy bay rồi về luôn, em không ở đây nữa, chơi đủ rồi.
- Ừm, nghe em hết.
Từ lúc cô nói câu đấy đến giờ, miệng hắn cứ cười mãi không thôi, hắn đang chọc giận cô đấy, nhưng sao cứ cười mãi thế. Cô nắm lấy tay hắn, lôi đi về thật nhanh.
- Khoan đã, trả tiền đã.
- Nhanh!!!
Danh Sách Chương: