Thiên Tình lờ mờ tỉnh dậy, trước mắt là một mảnh đen nhánh, lại càng không biết bản thân hiện tại rốt cuộc đang ở nơi nào. Nỗi sợ không tên khiến cô theo thói quen muốn vươn tay tìm Authur ở bên cạnh, nhưng mò mẫm nửa ngày cũng không sờ thấy đối phương, ngay cả vảy cũng không chạm vào được.
Arthur đi đâu mất rồi?
“Arthur! Arthur!”
Bỗng nhiên phía trước có ánh sáng chiếu đến khiến cô phải nhắm mắt lại vì bị chói. Bên tai vang lên giọng nói khiến người chán ghét của Ngải Khắc.
“Cô đang tìm tên thằn lằn kia sao? Gấp cái gì, tôi sẽ lập tức cho cô nhìn thấy cậu ta.”
Dứt lời anh ta mở tung tấm màn đằng sau ra, trước mặt Thiên Tình là một phòng thí nghiệm sinh học khổng lồ. Lần này góc nhìn thay đổi, cô có thể nhìn thấy toàn cảnh phòng thí nghiệm một cách rõ ràng.
Cũng chính vì thế cô ngay lập tức nhận ra Arthur đang nằm bất động trong một chiếc lồng sắt.
Cô đột nhiên đến gần phía trước, muốn chạm vào, nhưng mà xung quanh là tấm kính, căn bản không thể chạm vào Arthur.
Trông thấy đôi lông mày của hắn đang nhíu lại với nhau ngay cả khi đang hôn mê, cô có thể hiểu được điều này nhất định vô cùng không thoải mái.
“Không cần lo lắng, chỉ là tác dụng của thuốc mê thôi, một lát nữa là có thể tỉnh lại rồi. Có muốn ra ngoài nhìn cậu ta không?”
Trong giọng nói của Ngải Khắc mang theo một chút dụ dỗThiên Tình có chút ngo ngoe rục rịch, trông bộ dáng Arthur thật tội nghiệp. Tại sao một sinh vật to xác lại phải chịu đau khổ như vậy?
Một lát nữa tỉnh dậy chắc chắn sẽ vô cùng tức giận.
“Được thôi.”
Cũng không biết những người này rốt cuộc sẽ lấy Arthur làm thí nghiệm gì, cô nhất định phải nói cho Arthur, để hắn cẩn thận một chút.
“Đi thôi.”
Ngải Khắc không biết suy nghĩ trong lòng của Thiên Tình, mà căn bản anh ta cũng chẳng rảnh để quan tâm. Dù sao trong mắt anh ta cũng chỉ có thí nghiệm là quan trọng hơn tất thảy mọi thứ.
Không một ai có thể ngăn cản anh ta thực hiện thí nghiệm.
Thiên Tình đứng dậy, không biết Ngải Khắc bấm vào đâu mà toàn bộ lớp kính trước mắt đều mở ra, anh ta bước ra ngoài, cô cũng đi theo ngay phía sau.
Cho đến khi đi đến trước mặt Arthur..
“Arthur.”
Arthur nằm sấp trong lồng sắt, Thiên Tình cất tiếng gọi Arthur đang hôn mê. Rất nhanh sau đó, cơ thể Arthur trong lồng đã giật giật phản ứng lại.
Con mắt đỏ rực nhìn thẳng vào Thiên Tình, dường như chưa thực sự thoát ra khỏi mê dược, bộ dáng không tỉnh táo lắm.
“Thiên Tình.”
Gần như trong nháy mắt, hắn liền lao về phía Thiên Tình. Cách lồng sắt, đưa tay vuốt ve gương mặt cô, trong mắt chan chứa đầy sự quan tâm.
“Arthur.”
Rốt cuộc cô nhịn không được cọ cọ vào lòng bàn tay Arthur, chớp chớp mắt, nước mắt nhanh chóng chảy ra ngoài. Tha thứ cho cô không có tiền đồ chỉ biết khóc lóc như vậy, chuyện ngày hôm nay thật sự đã khiến trong lòng cô vô cùng hoảng hốt.
Chỉ đến khi nhìn thấy Arthur, bản thân cô mới có thể cảm thấy yên ổn lại.Ít nhất thì chỉ có thằn lằn lớn trước mặt là thật sự quan tâm cô.
“Đừng khóc, không khóc nữa.”
Cảm nhận được những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên tay, Arthur trở nên hoảng loạn, chân tay luống cuống, chỉ có thể vụng về dùng tay đi lau đi những giọt nước mắt đang không ngừng trào ra, dỗ dành tâm trạng không tốt của cô dâu mình.Được Arthur dỗ dành cho nín khóc, Thiên Tình cũng biết lúc này khóc cũng vô ích. Quyến luyến xoa xoa lòng bàn tay, cô nắm lấy lồng sắt.
“Arthur, anh phải cẩn thận một chút, tên Ngải Khắc kia chính là người xấu.”
“Tôi biết.”
Hắn đã biết điều này từ rất lâu, nhưng khi ấy hắn chưa có cô dâu cho mình, không phải lo nghĩ cho ai nên cũng chẳng thèm bận tâm những người đó muốn làm gì.
Nhưng hiện tại đã khác, bọn chúng tốt nhất là không nên làm cho cô dâu của hắn khóc.
Cái lồng sắt trước mặt trở nên thật vướng víu, lồng ngực hắn kêu gào như muốn bẻ gãy cái lồng ra để hắn có thể ôm cô dâu của mình vào lòng.
Cái đuôi đen đập mạnh xuống sàn nhà, thằn lằn lớn cuồng bạo, sau đó lại ở trong lồng biến thân thành bộ dáng của một con thằn lằn..
Danh Sách Chương: