• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi thở hắt ra một hơi dài. Sau cùng, tôi cũng đã có một hướng để đi, một chút hy vọng. Nếu có chuyện gì xảy ra với bất cứ ai thì tôi cũng sẽ cảm thấy tội lỗi đến tận lúc chết mất

Vỗ vỗ tay như tự động viên bản thân, “Đi thôi nào, dạo quanh làng chụp vài kiểu ảnh thôi nào.”

Lan Tuyết không làm gì, chỉ có Dương Nghị lấy điện thoại và máy tính bảng ra, thấy vậy Lan Tuyết khịa: “Nơi này không có tín hiệu thì lấy ra lắm thế làm gì? Chỉ cần điện thoại để chụp ảnh thôi.”

“Chứ để nó ở lại đây hay sao? Mình sẽ đi vòng quanh chụp ảnh ở nhiều chỗ trong làng mà, mất thời gian đó.”

“Sợ bị ai lấy mất hay gì? Nếu như có người thì chúng ta đã không cần phải đi vòng quanh chụp ảnh rồi.”

Tôi cũng lấy điện thoại của mình ra, đi về phía ngôi làng, tôi chỉ vào con bù nhìn ở bên cạnh: “Chỉ có ma thôi!”

Gã mặt lạnh đi cùng chúng tôi về phía ngôi làng. Vì chúng tôi cần chụp ảnh từ trên cao, nên chúng tôi phải tìm chỗ cao để đứng chụp. Vị trí đầu tiên được chọn là một ngôi đình đã bị sập một nửa. Môn bài không phải là một tấm biển nhỏ treo trên cửa ghi số nhà và tên đường như ở thành phố, mà là một bức tường bằng đất cao hơn ba mét, bên trên có mái vòm phải đến hai mét, ở trên có một khoảng trống, có lẽ là nơi viết tên ngôi làng, nhưng qua thời gian đã bị mưa gió ăn mòn hết.

Tôi và Dương Nghị cầm điện thoại. Hắn nhìn môn bài, rồi nhảy lên nhảy xuống, cố trèo lên một tảng đá để lên cao hơn, nhưng kỹ thuật của hắn, sau vài lần nhảy, cũng vẫn chỉ như một con ếch đang cố nhảy lên cao.

Tôi cất điện thoại vào túi, chuẩn bị leo tường.

Lan Tuyết vỗ vai Dương Nghị và nói: “Người đàn ông! Để tôi nào.” Nó nói, nhấn mạnh ba chữ Người Đàn Ông.

Dương Nghị có vẻ vô cùng xâu hổ nhưng hắn cũng chỉ có thể tránh qua một bên.

Lan Tuyết nhún người, vòng tay làm thang cho tôi: “Phúc, lên nào!”

Tôi đã chơi trò này với Lan Tuyết từ hồi cấp ba, nhưng tôi vẫn lo lắng. Lan Tuyết sẽ làm bệ đỡ cho tôi bật lên bám lấy đầu tường, rồi leo lên. Nhưng nếu tôi không thể chụp lấy đầu tường thì tôi sẽ ngã xuống và đè lên nó.

“Lan Tuyết.” Tôi lo lắng gọi.

“Sợ cái gì?” Nó đáp, “Mày mà ngã thì tao đỡ thôi.” Nó là sinh viên năm hai đại học thể dục thể thao, thực sự đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều.

Dương Nghị kéo tôi lại: “Tôi thì sao?”

Lam Tuyết lập tức hét lớn: "Cậu hả? Tôi không có cách nào!”

Tôi bước lùi lại vài bước, hít một hơi thật sâu rồi chạy về phía Lan Tuyết.

Bàn chân thứ nhất, tôi giẫm lên đùi Lan Tuyết, bàn chân thứ hai đạp lên tay nó, Lan Tuyết dùng sức đẩy tôi lên trên. Cả quá trình tả thì lâu nhưng thực tế diễn ra rất nhanh, chỉ hơn một giây. Sức mạnh như bùng nổ khi nó ném tôi lên cao.

Tay tôi thuận lợi bám chặt vào đầu tường, nhưng tôi đã bỏ qua một điểm. Chúng tôi đã trèo tường, nhưng các bức tường, cửa sổ mà chúng tôi trèo đó đều chắc chắn, vuông thành sắc cạnh. Nhưng bức tường này đã bị mưa gió bào mòn, còn cong cong vẹo vẹo không đều. Tôi cố hết sức để leo lên bức tường, nhưng đất bùn ở tường cứ vụn ra, rút cạn sức lực khiến tôi không thể leo lên cao hơn.

Ngay lúc tôi đang bối rối, tưởng rằng mình sẽ ngã xuống thì một bóng người đã vọt qua, vững vàng đứng trên đầu tường, thậm chí đưa tay ra giúp tôi. Cả người tôi vút lên cao ở độ cao hơn ba mét, tôi hốt hoảng kêu lên và tay chộp vội một cách bừa bãi.

Tôi không nhận ra tư thế hiện tại cho mình cho tới khi đứng vững bên trên bức tường. Tôi đang đứng trước mặt gã mặt lạnh, hai tay túm chặt lấy phần áo trước ngực hắn. Hắn ở sát tôi tới mức có thể ngửi thấy hương gỗ thoang thoảng trên người hắn. Hơi thở hắn phả ra trên đỉnh đầu tôi, giọng hắn vang lên: “Đứng vững! Cô có thể buông tay ra rồi!”

Tôi vội buông tay, nhìn xuống dưới. Tôi đang đứng ở độ cao hơn ba mét, hai chân tôi thoáng chốc như nhũn cả ra. Lan Tuyết ném tôi lên, nhưng chính hắn là người đã kéo tôi lên đây. Không có chỗ nào để tựa vào, chỉ đơn giản là kéo tôi lên. Tôi nhớ lại việc hắn xuất hiện đột ngột như từ trên trời rơi xuống vào đêm qua, tôi đoán hắn phải rất giỏi kung fu.

Hắn không nhìn tôi mà đang quan sát cảnh ngôi làng trước mặt. Nhìn từ trên cao, trông ngôi làng còn kinh khủng hơn bên dưới. Giờ, có lẽ là buổi chiều, chắc tầm chạng vạng tối, Bầu trời vẫn âm u, không biết được là mấy giờ. Sương mù tràn ngập cả ngôi làng, nhưng có lẽ không phải là sương mù mà là âm khí. Lớp sương mù xám xịt là đà bao phủ ngôi làng, nhìn cứ như thể cả ngôi làng có thể biến mất bất cứ lúc nào.

Trong lúc tôi còn đang thẫn thờ nhìn cảnh trước mặt thì gã mặt lạnh đã hỏi nhỏ: “Cô có thấy gì không?”

"Sương mù, rất kỳ lạ.”

“Cô có thể phá trận Kỳ môn độn giáp không?”

Câu hỏi của hắn khiến tôi giật mình quay đầu lại nhìn. Hắn cũng nhìn tôi, nhìn ngôi làng, ánh mắt hắn lạnh lùng tới mức tôi nghĩ hắn đã hoàn toàn nắm chắc mọi thứ. Tôi bĩu môi hỏi: “Anh có thể nói cho tôi biết thân phận của anh không? Anh không phải là cương thim cũng không phải là yêu quái, là đạo sĩ sao?”

"Không phải!”

“Thầy phong thủy?” Tôi tiếp tục hỏi. Lúc này chỉ có hai chúng tôi, và chỉ cần hắn chịu nói chuyện thì tôi có thể đặt ra rất nhiều câu hỏi. Nhưng đáng tiếc, hắn không đáp mà chỉ nói: "Chúng ta chụp ảnh đi, xuống rồi chậm rãi nghiên cứu sau."

Tôi thở dài. Hắn vẫn không trả lời. Tôi lấy điện thoại ra, quay về phía ngôi làng và bật chế độ chụp panorâm. Đang lúc tôi nín thở quay người chụp ảnh thì hắn đứng bên cạnh hỏi nhỏ: “Tôi nghĩ tôi đoán ra nguyên nhân cô tới đây rồi. Cô thật sự lấy bản thân mình ra đặt cược sao?”

Tôi không dám nói gì, và thực sự cũng không thể nói vì đang chụp panorama. Hắn không nói tiếp, chỉ im lặng nhìn tôi. Cuối cùng chụp xong, tôi đặt điện thoại xuống, nhìn hắn: “Nghĩ gì hay thế? Tại sao tôi phải lấy bản thân mình ra đánh cược? Không có anh thì chúng tôi vẫn có thể ra ngoài.”

“Cô họ Lý, là hậu nhân của Lý gia.”

Tôi chẳng hề ngạc nhiên khi hắn biết họ của tôi. Dương Nghị và mọi người đã gọi cả họ lẫn tên tôi nhiều lần. Tôi ngơ ngác nhìn hắn rồi nói: “Còn anh họ Lãnh, là hậu nhân của nhà họ Lãnh, cả họ và tên của anh là Lãnh Diện Á – Mặt Lạnh Câm!”

Hắn sững người.

Tôi cùng lúc hét lên: “Lan Tuyết, đỡ tao...”

Lan Tuyết vội chuẩn bị. Tôi nhảy xuống từ độ cao hơn ba mét, Lan Tuyết đỡ tôi vô cùng chính xác.

Dương Nghị ngẩng đầu nhìn gã mặt lạnh bên trên, hét lớn: “Này! Anh chàng đẹp trai, tự xuống đi. Bọn tôi đi trước đây. Đi thôi, đi thôi."

Tôi biết hắn đang hả hê vì nghĩ đã làm khó được cho gã mặt lạnh phải nhảy xuống từ độ cao như vậy. Nhưng, chúng tôi lại thấy hắn nhảy xuống từ trên cao trong một tư thế vô cùng đẹp và ngầu.

Tôi vừa được Lan Tuyết đỡ xong, quay đầu lại nhìn thấy hắn như hạ cánh từ trên trời xuống, tư thế vô cùng bá đạo, Lan Tuyết cũng thấy, nó ghé sát vào tai tôi, đôi mắt thấy rõ tim bay lấp lánh: “Trời ơi, gã này thật đẹp trai quá, Phúc Phúc, cưng có ưng không? Mày không ưng thì để tao gắp bỏ vào chén của tao nhá.”

Chúng tôi đi tới điểm thứ hai đã chọn, là dầm của một ngôi nhà hai tầng còn chưa sập.

Những ngôi nhà gạch xanh mỗi tầng cao năm sáu mets, hai tầng cao cũng phải chín mười mét. Đừng ai nghi ngờ gì nữa, mấy ngôi nhà gạch lam có trần cao này thật sự đông ấm, hè mát.

Ngôi nhà này dường như còn cao hơn nữa.

Lan Tuyết quay sang, nịnh nọt cười với gã mặt lạnh: "Soái ca, anh giúp chúng tôi lên đó chụp một tấm đi.”

Hắn ta là người có khuôn mặt lạnh lùng và bị câm.

Lan Tuyết đẩy tôi ra để tôi lên tiếng. Tôi rất không vui, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, đành đưa điện thoaik ra: “Làm ơn giúp tôi một việc”.

Hắn vẫn không nhúc nhích và không đáp. Tôi tức giận nói: “Coi như đền bù cho việc anh hôn tôi đêm qua đi.”

“Vậy người được bồi thường hẳn là tôi.” Sau cùng hắn cũng lên tiếng.

Dương Nghị có vẻ khó chịu, thân là đàn ông nên hắn đành bước lên, nói: “Để tao!”

Nhưng kết quả là chúng tôi nhìn thấy con ếch Duong Nghị lại đập vào tường.

Tôi nhìn Dương Nghị, ngán ngẩm hiểu rằng cả ba chúng tôi đều không thể leo lên độ cao này, tôi chỉ có thể hung hăng lườm hắn: “Được, tôi bồi thường anh! Nói đi, anh muốn tôi bồi thường cái gì?”

Hắn cầm lấy điện thoại từ trong tay tôi, không thèm nhìn tôi và nói: “Để đó đi, tôi sẽ đòi khi nào nghĩ ra.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK