• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hỗn hợp của bia với đá vụn chảy xuống đầu Đình Lân vào trong cổ áo.

Cái lạnh cóng thấu xương khiến người anh ta run như cầy sấy, răng trên răng dưới va vào nhau.

Dưới chân đau nhức, đỉnh đầu bị đổ bia lạnh! Đình Lân chưa bao giờ chịu sỉ nhục trước mặt nhiều người như thế!

Nhất là khi mới một giờ trước đây, anh ta còn đang nhục mạ Từ Thanh Huy!

Mà giờ phút này, lại đến lượt chính bản thân anh ta!

Loại cảm giác tương phản này làm anh ta muốn kháng cự!

Ngẩng đầu lên, trên trán anh ta nổi đầy gân xanh, quát ầm lên.

“Vương Đông Quân! Hôm nay Đình Lân tao nhớ kỹ tất cả những gì mày đã làm! Chỉ cần cho tao một cơ hội, tao sẽ không bỏ qua cho mày, mày nhất định chết không có chỗ chôn!”

Sắc mặt Vương Đông Quân không hề dao động, mở miệng nói.

“Hiện tại tôi cho anh cơ hội, gọi điện thoại đi!”

“Hả?”

Vẻ mặt của Đình Lân hơi giật mình, anh ta không hiểu rõ ý câu nói của Vương Đông Quân.

Vương Đông Quân xoay người, ngồi ở trên sofa, nói tiếp.

“Cho anh một tiếng đồng hồ, anh có thể điều động hết viện binh và tài nguyên của mình! Vương Đông Quân tôi ở đây chờ anh trả thù!”

“Mày… mày không phải đang gạt tao đấy chứ?”

Vẻ mặt Đình Lân đầy nghi ngờ.

Dựa theo logic thông thường, anh ta rơi vào tay Vương Đông Quân, nhất định tên đó sẽ cố gắng để chuyện này không bị lộ ra ngoài, sợ bị Đình gia biết được.

Hiện tại lại cho mình gọi điện thoại liên hệ với người khác.

Không thể tưởng tượng được!

Vương Đông Quân cầm bật lửa ở trên bàn, châm một điếu thuốc lá, nói với giọng điệu bình tĩnh.

“Tôi không có thời gian để để lừa một tên ngốc tự cao tự đại như anh. Bởi vì mặc kệ anh có viện binh hay không, nhiều hay ít đi chăng nữa…”

Anh dừng lại, ánh mắt tàn nhẫn rơi vào trên người Đình Lân.

“Câu nói đầu tiên tôi khi bước vào cửa ‘Hãy chuẩn bị sẵn tâm lý cho sự sụp đổ của Đình gia đi!’”

“Được được!”

Đình Lân nghiến răng nghiến lợi, gật đầu nặng nề.

“Vương Đông Quân, mày cứ tiếp tục khoe khoang đi! Vì mày đã cho ta cơ hội gọi viện binh! Cũng đừng trách ông đây làm thật!”

Anh ta lấy điện thoại di động ra và bấm gọi.

Rất nhanh điện thoại đã được kết nối.

Đình Lân nắm lấy cọng rơm cứu mạng, vội vã nói.

"Cha! Con đã bị bọn này bắt! Ba mau đến cứu con! Là ai? Là Vương Đông Quân, đứa con rể rác rưởi của Hạ gia với Dương Kỳ! Cha cũng đừng hỏi nhiều nữa, mau đến cứ con đi. Ngay ở Khu nhà hàng Liêm Thông! Chậm thêm nữa sẽ không gặp được con trai cha đâu! "

Cúp điện thoại.

Anh ta cười chế nhạo, tính trước kỹ càng nói.

“Vương Đông Quân! Hiện tại còn nghĩ kỹ mà xin lỗi tôi đi, bằng không lát nữa…”

Anh ta còn chưa nói xong đã bị Vương Đông Quân cắt ngang.

“Còn một tiếng nữa là cha anh tới. Không bằng bây giờ chúng ta chơi với cậu chủ Đình để không khí sôi động lên!”

Nhìn vào đôi mắt u ám không có ý tốt của Vương Đông Quân.

Trong tiềm thức Đình Lân rùng mình, trong lòng có một loại linh cảm cực kỳ xấu…

Lúc này, trong phòng của một khách sạn cao cấp ở Hoa Hình.

Ầm!

Đình Thanh đập bàn, trầm giọng nói.

“Mẹ kiếp! Dám động con trai Đình Thanh tao, chán sống rồi à!”

Một cô gái với dáng người lẳng lơ đang ngồi trên đùi Đình Thanh.

Muốn nâng ly chúc mừng ông ta thì bị tiếng quát này làm cho thân thể khẽ run rẩy.

Rượu đỏ ở trong ly vô tình tràn ra quần áo của ông ta!

“Mắt cô mù à!”

Đình Thanh tát cho cô ta một cái khiến ả ngã xuống đất.

Cô ta quỳ xuống đất sợ hãi đập đầu.

“Xin lỗi! Thật sự xin lỗi!”

“Cút!”

Đình Thanh một cước đá cô gái cút đi, sau đó lấy đồ ăn trên bàn ném vào người cô gái.

Cô gái ôm đầu lăn lộn, hét lên thảm thiết.

Những cô gái gọi còn lại trong phòng đều câm như hến, cúi đầu không dám nhìn nhiều hơn.

Đình Thanh là khách quen của khách sạn họ, nổi tiếng là háo sắc.

Lần nào đến ăn cũng phải gọi mấy cô gái xinh đẹp phục vụ.

So với háo sắc thì lão ta nổi tiếng hơn tính khí bạo lực của mình.

Mỗi khi tâm trạng không vui, lão ta lại đánh đập, mắng mỏ các cô gái.

Nửa năm trước, trong một bữa ăn nào đó, một cô gái mới tới đã lỡ lời, bị Đình Thanh tức giận đánh gãy hai chân!

Tàn tật suốt cả đời!

Nhưng không ai dám nói gì cả!

Tại sao ư?

Vì Đình Thanh có tiền, là một nhân vật lớn ở thành phố Hoa Hình, các cô gái dựa vào thân thể kiếm tiền ở dưới đáy xã hội nào dám oán hận chứ?

Ngay cả ông chủ của bọn họ cũng phải khách khí khi nhìn thấy Đình Thanh mà!

Lúc này, một người đàn ông mập khoảng năm mươi tuổi đang ngồi đối diện Đình Thanh, mặt mũi đầy dữ tợn, có răng vàng, mở miệng hỏi.

“Anh Thanh Bình, xảy ra chuyện gì vậy?”

Tên của người này là Ngũ Cẩu ở Hoa Hình gọi là ông Ngũ hoặc anh Cẩu!

Khi còn trẻ, gã bắt đầu bằng lập nghiệp, trà trộn ở Hoa Hình nhiều năm, bây giờ gã đã trở thành một trong những đại ca xã hội đen có thế lực mạnh nhất của Hoa Hình.

Sức mạnh cân sức ngang tài với Vương Đông Quân.

Cho tới bây giờ, những xích mích riêng tư giữa hai bên chưa bao giờ ngừng!

Đình Thanh cau mày và nói.

“Con trai tôi bị người ta giam giữ ở Khu nhà hàng Liêm Thông! Người gây ra là Vương Đông Quân! Sự tình rắc rối đấy!”

Ngũ Cẩu nhấp một ngụm rượu, híp mắt hừ lạnh.

"Tên Vương Đông Quân này gần đây thật sự càng ngày càng lộng hành! Không để ý đến thế hệ cũ như chúng ta vào mắt! Anh Thanh Bình, em sẽ gọi người đi cùng anh một chuyến. Với lại em cũng muốn xem tên Vương Đông Quân có nể mặt lão già em đây không! "

Đình Thanh hơi nheo mắt.

“Nếu cậu ta không nể thì sao?”

Ngũ Cẩu lộ ra một tia giễu cợt.

"Nếu như tên đó thật sự không cho, phiền anh Thanh Bình hỗ trợ nhiều hơn. Em tin tưởng chỉ cần em và anh hợp lực, cộng thêm những đối tác khổng lồ đã và đang hợp tác với anh Thanh Bình, đối phó với một Vương Đông Quân là dư thừa. Chờ đến lúc em thống nhất được giới giang hồ ở Hoa Hình, việc kinh doanh trong tương lai của anh Thanh Bình sẽ lên như diều gặp gió! "

Đình Thanh cười như điên.

“Haha! Được thôi! Quyết định như thế đi! Chúng ta gọi thêm vài người, cùng đi chăm sóc tên Vương Đông Quân!”

Đến cuối cùng thì, Đình Thanh không hề nhắc đến sự tồn tại của Vương Đông Quân.

Dù sao trong mắt của lão ta, không cần nhắc đến đứa con rể của Hạ gia nhỏ nhoi, thậm chí là toàn bộ Hạ gia, chẳng qua là đám tép riu mà thôi!

Sau khi cả hai đạt được thỏa thuận, bọn họ đứng dậy và rời khỏi phòng riêng.

Các cô gái bên trong phòng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bọn họ đều nghe thấy cuộc nói chuyện lúc nãy giữa Đình Thanh và Ngũ Cẩu.

Ngay cả những kẻ ngu ngốc cũng có thể nhận ra có chuyện lớn gì đó sẽ xảy ra vào đêm nay…

Đình Thanh và Ngũ Cẩu hành động nhanh chóng!

Hai bên lập tức tập hợp mấy chục người cùng xông vào cổng cửa chính của Khu nhà hàng Liêm Thông.

Tại lúc này, Khu nhà hàng Liêm Thông đã ngừng kinh doanh, những người không liên quan đến chuyện này đã bị đuổi đi từ sớm!

Ông chủ khu nhà hàng còn muốn chết quách đi cho xong!

Ông ta chỉ là ông chủ nhỏ mở một khu nhà hàng nhỏ, không muốn dính đến phiền phức.

Không ngờ đêm đầu tiên, Đình Lân đã trói Hạ Niệm Chân, sau đó Vương Đông Quân dẫn người đến xử lý Đình Lân.

Lúc này hai ông lớn Đình Thanh và Ngũ Cẩu lại đích thân xuất hiện.

Ngôi miếu nhỏ này của tôi chứa không nổi đám thần tiên các người đánh nhau đâu!

Đương nhiên, những lời này ông ta chỉ có thể nói ở trong lòng.

Thực tế thì ông ta đã trốn rất xa vì sợ lây vạ đến mình!

Vương Đông Quân và Dương Kỳ biết được cứu binh của Đình Lân sẽ đến, vì vậy những người bên ngoài không ngăn cản bọn họ, để bọn họ đi vào.

Nhưng khi Đình Thanh mở cửa phòng riêng của Vương Đông Quân ra, nhìn thấy cảnh tượng bên trong!

Khuôn mặt vốn đã âm trầm giây phút ấy lập tức co giật!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK