“Tên tiểu tử vô liêm sỉ kia, hãy đợi ta tóm lấy được ngươi!” Đài Vũ vừa đuổi theo Quả vừa mắng, thanh âm văng vẳng trong không trung. Hắc Quả bị nữ nhân chửi thì lại càng cao hứng, chạy như phi, tuyết bụi dưới chân bắn tung tóe. Đài Vũ không quen chạy chân trần, một lúc thôi chân kia đã buốt lạnh, thế là vừa nhảy lò cò giữa đường, miệng vừa chửi ‘tiểu tỉ vô sỉ’, ai nấy đều ghé lại nhìn, mặt nàng đỏ bừng thẹn thùng.
Hắc Quả thấy nàng đuổi không kịp cũng tự ý chạy chậm lại, mặt ngó nghiêng lại phía sau dò la. Đài Vũ mới đổi giọng ngọt nhạt, “Tiểu công tử, ta gọi ngươi là tiểu công tử được không? Ngươi trông vô cùng khí phách, hẳn là công tử nhà gia giáo, chả nỡ lại không giữ chữ tín, lại đi lấy hài một nữ nhi chân yếu tay mềm như ta. Tiểu công tử hãy cứ đứng lại rồi ta và công tử cùng nói chuyện một chút.”
Quả nom nàng vừa nói vừa nhảy lò cò, nhịn không được, lăn lê bò toài ra đất cười phá lên. “Nãy xông vào đánh ta không nói không rằng một câu, giờ lại nịnh bợ ta, còn đòi ta tin cô sao!”
“Tin hay không thì hãy cứ đứng lại đã! Ăn trộm của nữ nhi chân yếu tay mềm, ngươi không biết thẹn sao?”
“Cô đánh thua ta lại bảo ta ăn trộm. Vạn bất đắc dĩ ta bại dưới tay cô thì ta bảo cô bắt nạt ta cũng được luôn?” Quả đứng dậy, phủi tuyết khỏi áo. “Đã bảo cô chưa bắt được ta thì ta chưa nói chuyện. Cô chưa bắt được mà cứ ra điều kiện làm chi?”
“Ngươi, ngươi!” Đài Vũ tức giận, nhưng không bắt được người thì cũng chẳng thế nói được gì. Chợt trong đầu nàng nảy ra ý tưởng, “Sao không dụ hắn chạy vào mấy sạp hàng đông người, rồi cứ giả đò la lên như bị ăn cướp. Thế nào cũng có người đứng ra giúp đỡ.”
Nàng mới hô lớn, “Ai ra điều kiện với ngươi?”
“Tùy ý cô!” Quả đáp mà không suy nghĩ. Chỉ cần lúc đó hắn động não, một mạch phi về phía rừng hoa mai không người qua lại ở gần Phố Long Điếm, nhất định là hắn thoát thân.
Họ Mai đuổi theo Hắc Quả vào sâu trong phố, nơi các sạp hàng thức ăn được bày bán thơm phức hai bên. Hắc Quả vô cùng khéo léo lách từ sạp này qua sạp khác, người người đi lại trước mặt cũng tránh được, không va phải một ai. Đài Vũ thì hết va phải người này lại đụng phải người kia, khoảng cách giữa hai người ngày càng xa. Tới chỗ đông người, con người ta thấy một nam một nữ thì càng hiếu kì hơn, chỉ trỏ bàn tán. Nhiều người biết Đài Vũ là điệt nhi của Mẫn tệ chủ, gọi họ Mẫn là thúc thúc, chưa bao giờ mặc áo thổ cẩm đắt tiền, trước giờ hay đầu têu mấy trò nghịch ngợm, nên không vào giúp mà chỉ đứng xung quanh vừa chỉ trỏ vừa cười cười.
“Tiểu tử thối, mau trả lại đồ cho ta!” Nàng hét toáng lên, cũng không còn nói rõ là bị hắn cướp mất trâm cài tóc và hài nữa. Một số kẻ mới tới Phố Long Điếm không trải sự tình, cho là nàng bị họ Hắc trộm mất áo, vô cùng bất bình.
Có ba viên binh nhân làm cho một tiêu cục thấy Hắc Quả chạy vụt qua, thấy vậy bèn xách thương lên, chạy theo đuổi Quả giùm cho Đài Vũ. Bọn họ chẳng biết Hắc Quả là ai, vậy mà vừa vác thương vừa kêu lên, “Tiểu tử thối đứng lại!” Hệt như là đi bắt trộm. Mấy người này không nhanh như Quả, nhưng Hắc Quả chạy một lúc cũng bắt đầu thấm mệt. Chạy khỏi khu phố ẩm thực, ra đến một vườn trồng tuyết tùng vắng vẻ, Quả ngoái đầu lại nhìn thì tự nhiên đâu ra ba đại hán thân thủ mau lẹ, lăm lăm thương đính hồng vũ xấn xổ tiến tới, giật mình cả kinh, “Chết cha ta rồi!”
Dù đoán được ba người này hẳn nghe Đài Vũ xàm ngôn mới đuổi theo, bộ não lâu ngày không dùng đến đã tưởng hóa thành tàu đậu hũ ung bỗng dưng giục hắn tuốt đao bên hông ra, thành ra càng ra dáng quân ăn cướp.
“Khoan hãy đánh người!” Hắc Quả vừa nói vừa vung đao. Ba binh nhân kia vây ráp lấy hắn, mỗi tên một thương theo Căn Bản Thương Thuật thức thứ ba mà đánh tới. Căn Bản Thương Thuật là một bộ mười bảy động tác mà ba vị võ sư Sùng Sương phái đã tổng kết lại, chính là hệ thống cơ bản cho tất cả thương nhân giang hồ. Những người này đều là kẻ được ăn tập đàng hoàng!
Quả vung đao một đòn đỡ được cả ba mũi thương, lại lách tránh ra, ba kẻ kia thấy thân thủ nhanh nhẹn như vậy đều thầm phục. Bọn họ lại một chiêu nữa, ba mũi thương chụm lại, Hắc Quả bộ pháp một thân Lôi Linh Phong Hành, một bật nhảy nhảy lên, chân đạp lấy đầu ba mũi thương mà xoay một vòng trên không trung, vô cùng đẹp mắt.
“Ỷ ba bắt một, vậy mà cũng không bắt được!” Quả cười ha hả, nhưng lúc đáp xuống đang bận cười mà không để ý, đạp chân phải đống tuyết xốp, không chạy ngay được lại còn khuỵu xuống. Ba người kia lập tức ba thương chụm lại một chiêu Đãi Bộ Đầu Thương, ba thương như càng cua kẹp hai bên hông Hắc Quả, thế là hắn không nhúc nhích được nữa.
“Ngươi bảo ai không bắt được?” Kẻ đứng giữa, người cao lớn nhất, mới cười mà nói.
“Ngươi trộm cái gì của nữ nhi kia, còn không mau trả?” Kẻ bên phải mới nói.
“Nếu ngươi ngoan ngoãn, bọn ta sẽ không cho ngươi một trận ở đây, chỉ giải lên pháp đường thôi!” Kẻ bên trái nói.
Bây giờ Mai Đài Vũ mới chạy tới, thấy ba người kia làm bộ hung dữ quá, mới vội hô lớn, “Ba đại hiệp xin đừng động thương!” Chạy tới nơi thở hồng hộc không ra hơi, tay chống lên đùi, thời tiết Đại Liên lạnh buốt giá, tuyết đang rơi mà trán vẫn chảy được mồ hôi.
Kẻ đứng giữa nhìn Đài Vũ mặc bố phục vải thô, so với thổ cẩm bào của Hắc Quả rõ ràng một trời một vực, mới hỏi, “Rốt cuộc kẻ này trộm gì của cô nương?”
“Chính là trái tim mong manh dễ vỡ của ta!“ Đài Vũ ôm lấy ngực, khuôn mặt thập phần thống khổ.
“Đừng xàm ngôn nữa!“ Hắc Quả nhảy dựng lên. “Ta với cô nương này biết nhau chưa tới một canh giờ.“
Ba người kia đã ngờ ngợ sự tình dường như không có gì nghiêm trọng. Kẻ đứng giữa mới nghiêm mặt. “Cô nương đề nghị nghiêm túc, bọn ta mới có thể giúp được.“
Đài Vũ lúng búng nói, “Là… là cái hài với trâm cài tóc trên tay y.”
Hắc Quả mới chìa tay ra cho bọn họ xem hài và trâm. Ba người họ nhìn thấy, mới ngớ người ra. Kẻ bên phải mới bảo, “Có nhiêu thứ đồ mà sao còn lấy của người ta? Chẳng lẽ ngươi là dâm tặc?”
“Ngươi mới là cái đồ dâm tặc!” Quả mắng lại. “Toàn một phường hồ đồ. Không biết đầu đuôi câu chuyện còn đuổi theo ta!” Kế đó mới kể lại đầu đuôi câu chuyện. Ba người kia ngao ngán lắc đầu, bảo cái chuyện cỏn con này hai người họ tự đi mà giải quyết, lại mắng hai người họ là con nít, thế rồi giải tán.
Quả mới nhìn Đài Vũ mà nói, “Cô được lắm, dám lừa người ta đi bắt ta.”
“Nếu ngươi chịu dừng lại nói chuyện thì ta đâu có phải làm vậy.”
“Ta chỉ định trêu đùa cô chút thôi. Trâm với hài của cô, ta trả. Giờ ta với cô hết chuyện với nhau.” Hắn dúi vội đồ của Đài Vũ vào tay cô rồi toan bỏ đi.
Đài Vũ nhanh tay bám chặt lấy vạt áo Quả. “Thế còn chuyện chiêu thân? Ngươi và ta phải làm ra nhẽ.”
“Không, không. Chuyện đó ta không nghĩ đến.”
“Ngươi đã bước lên võ đài vậy là phải nghĩ đến! Bây giờ sao không về tệ xá, bọn ta nấu ngươi một bữa canh gà, lại cho ngươi thưởng thức món heo quay ngậm quả, ngươi no bụng rồi nói chuyện.”
“Cô vừa nói heo quay ngậm quả sao?” Nghe tới đó, miệng quả đã ứa nước. Hắn nghĩ bụng đã mấy ngày rồi không được ăn ngon, giờ cứ về đánh chén một bữa căng bụng đã, rồi tính bài chuồn cũng không muộn. Thế là hắn gật đầu.
Danh Sách Chương: