Khung Tuấn vén rèm bước xuống xe ngựa đã thấy ánh nắng chói chang cùng mặt biển lấp lánh của vịnh Lam Thủy đập vào trong mắt. Hắn chưa bao giờ tới đây, nếu không phải vì kế hoạch mở cõi của Khung Dực thì hắn cũng chẳng buồn để ý đến vùng đất này. Lần này Đại vương tử phải đích thân xuất cung đi tìm Thống lĩnh Nhạn Quân, cũng là nhị đệ hắn, không ngoài lý do nhị đệ hắn đã khéo léo kháng chỉ.
Phụ hoàng, đại ca,
Sơn tộc đã rút quân. Vài ngày trước con đã mang Ngọc Huyên về vịnh Lam Thủy. Sau khi sắp xếp ổn thỏa việc xây dựng hải quân con sẽ lập tức đưa y quay về. An toàn của y, con dùng mạng mình đảm bảo, xin hai người hãy an tâm.
Phụ hoàng và đại ca bảo trọng.
Khi Khung Tuấn nhận được bức thư đó đã suýt chút hất đổ cả bàn trà. Dù Hoàng đế chưa ra thánh chỉ nhưng những lời người căn dặn, trước giờ hắn không có gan mà phản kháng nửa lời, mà làm trái một li. Thế mà nhị đệ hắn lại dám bất tuân.
Nhị đệ hắn xưa nay suy nghĩ đơn giản nên mới cho rằng sơn tộc đã rút quân rồi thì Ngọc Huyên có ở Vương Đô hay Lam Thủy cũng đều như nhau, thế nhưng căn bản hoàn toàn không phải thế. Ngọc Huyên ở Trích Nguyệt thì chẳng khác nào chim trong lồng, không thể tiếp xúc với quân doanh, tướng sĩ. Còn Lam Thủy thì lại là căn cứ quân sự, hơn nữa ngay từ những ngày đầu của đội hải quân mới thành lập mà đã có hoàng tử địch quốc kề cận ngay bên cạnh, việc này hoàn toàn không ổn.
Trên hết, điều cốt lõi ở đây không còn là vấn đề an toàn của Ngọc Huyên mà chính là cái uy của Hoàng đế, ngàn vạn lần không thể khinh nhờn.
Khi Khung Tuấn dâng lên Hoàng đế bức thư của nhị đệ, trong lòng hắn lại không hồi hộp tò mò xem phụ hoàng sẽ xử lý nhị đệ như thế nào. Trong lòng hắn chỉ đặc quánh một cảm giác nửa là thịnh nộ, nửa là buồn đau ê chề. Thịnh nộ vì hắn biết chắc phụ hoàng cũng sẽ nhẹ tay trừng phạt qua loa nhị đệ hắn như mọi lần, buồn đau ê chề là vì chính bản thân mình thân là Đại vương tử lại không đủ cái uy cái thế để nhị đệ mình nể sợ. Cảm giác này dường như đã luôn bị dồn nén qua bao nhiêu năm, càng ngày càng đặc lại, càng bám chặt lấy mọi nghĩ suy trong tâm trí, khiến Khung Tuấn như thể bị một vũng lầy không đáy kéo lại, từ từ nuốt xuống.
Bởi thế không cần đợi Hoàng đế hạ lệnh, cũng không cần biết Hoàng đế có ý định này hay không, Đại vương tử hắn vẫn nhất định phải đích thân làm rõ.
Đệ rốt cuộc vì sao cứ phải ương bướng làm theo ý mình? Là đệ được sủng sinh kiêu, hay đệ cứ nhất định muốn đối đầu với triều đình, với phụ hoàng và ta?
Đã tròn một năm kể từ ngày Khung Dực đưa Ngọc Huyên rời khỏi Vương Đô. Mặc dù hàng tháng hắn vẫn kiểm tra thư từ giữa Ngọc Huyên và Vũ Miên nên luôn nắm rõ tình hình của hai người bọn họ, Khung Tuấn lại không hề thấy Khung Dực nhắc gì đến Ngọc Huyên trong các báo cáo gửi về kinh, trừ một lần duy nhất khi sơn tộc đánh xuống cách đây vài tháng, nhị đệ hắn gửi kèm thư chiến báo một dòng ngắn ngủi.
Con sẽ mang Ngọc Huyên theo cùng.
Trong buổi tiệc giao thừa năm ngoái, Khung Dực đã trực tiếp chế giễu Ngọc Huyên giữa điện. Khung Tuấn cũng nhớ lại trên suốt dọc đường đi từ Mạc bắc về Vương Đô bốn năm trước, Khung Dực luôn tỏ ý không ưa thích gì y. Việc lợi dụng sở thích nghiên cứu trồng trọt của Ngọc Huyên để làm lợi cho Khúc Băng, cho dải Chinh Sa cũng là ý của Khung Dực. Vậy tại sao bây giờ lại vì y mà kháng chỉ, còn đem mạng mình ra để bảo đảm an toàn cho y? Nhị đệ hắn rốt cuộc có suy tính gì?
"Tham kiến Đại vương tử!"
Tiếng binh lính hô vang hòa cùng tiếng giáp sắt kêu lanh canh khi họ khuỵu gối quỳ, tiếng giáo gõ xuống đất hành lễ cắt ngang dòng suy nghĩ của Khung Tuấn. Hắn nhìn quanh đưa mắt tìm người rồi lạnh lùng hỏi:
"Thống lĩnh của các ngươi đâu?"
"Bẩm Đại vương tử, Thống lĩnh cùng dàn tướng soái đang ở trên bãi biển ạ!"
Lúc rảo chân bước theo tên lính dẫn đường rồi tiến ra bãi biển, Khung Tuấn vẫn chưa thể hình dung nhị đệ hắn rốt cuộc đang làm cái gì. Quả nhiên, cảnh tượng đập vào mắt đúng là khó mà tưởng tượng nổi.
Một đám người xôn xao láo nháo trên bãi biển, không ra thể thống gì, đã vậy nhìn vào binh phục còn có thể thấy đây chính là dàn tướng soái của Nhạn Quân lẫn Lam Thủy quân. Trong giữa đám người, nhị đệ hắn thì ướt như chuột lột, quần áo xộc xệch dính sát vào cơ thể, chưa kể bên cạnh cũng có một tên tiểu tử bộ dạng lôi thôi không kém đang xiêu vẹo mà bám dính lấy Kỷ Phong. Khi ánh mắt sửng sốt của Khung Dực chạm vào Khung Tuấn, Khung Tuấn chỉ lạnh lùng lướt qua, đoạn dừng mắt trên gương mặt của một người.
Sau một năm, Ngọc Huyên đã lớn lên không ít. Y cao hơn, da hơi ngăm đi, tuy nhiên gương mặt lại hồng hào hơn hẳn. Giờ đây gương mặt đó lại có đến năm phần giống với một người trong tranh, bức chân dung mà Khung Tuấn chỉ có thể vội vàng ghi nhớ trong chốc lát.
"Đại ca! Sao huynh lại đến đây?" Khung Dực vẫn còn chưa hết kinh ngạc, vội vã bước lên hỏi.
Khung Tuấn hạ mắt nhìn Khung Dực từ đầu đến chân rồi cau mày nhắc nhở:
"Cho đến bây giờ mà đệ vẫn không biết phép tắc như vậy sao?"
Lúc này dàn tướng soái xung quanh Khung Dực mới như sực tỉnh, vội vã quỳ một gối hành lễ theo quy củ. Giữa các vương tử với nhau thì không phải quỳ, thế nên Khung Dực cũng chỉ đứng đó mà nhìn đại ca rồi nghe mắng.
Khung Tuấn lúc này mới quay sang nhìn Ngọc Huyên, mỉm cười nhẹ nhàng:
"Một năm không gặp, Ngọc Huyên lớn nhiều rồi."
"Anh Khung Tuấn! Anh và Bệ hạ có an khang không? À, Tiểu Huyền thế nào rồi? Em không về thăm bé, chắc bé giận em lắm..." Ngọc Huyên vội vã bước lại nói cả một tràng dài.
Khung Tuấn gật đầu, đoạn nhìn cả hai mà lời ít ý nhiều: "Vài câu khó nói hết."
"Đại hoàng huynh, đệ lập tức cho người chuẩn bị lều cho huynh nghỉ ngơi. Đệ tắm rửa thay y phục tươm tất xong sẽ đến ngay." Khung Dực nói xong bèn nhìn Kỷ Phong ra hiệu, Kỷ Phong lập tức biết ý rồi khom người, đoạn nhanh chóng xoay lưng rời đi.
Đại vương tử đã đến, việc Nhị vương tử và Hoàng tử Ngọc Huyên ngủ chung lều, còn chung chăn gối bấy lâu lập tức phải xóa sạch dấu vết.
"Miễn lễ, tất cả đứng dậy đi." Khung Tuấn nhìn lướt qua dàn tướng lĩnh nãy giờ vẫn đang quỳ một gối.
"Còn đệ, ta gặp đệ ở lều Thống soái." Khung Tuấn liếc mắt rồi hạ giọng nói với Khung Dực trước khi rời đi.
Lều Thống soái là lều trung tâm nơi các tướng sĩ gặp nhau bàn việc, cũng là nơi những mệnh lệnh tác chiến được phát ra cho ba quân trong trường hợp có chiến sự hay địch tấn công. Gặp nhau ở lều Thống soái nghĩa là bàn việc quân thần, việc quốc gia, không phải bàn việc trong nhà trong cửa mà gặp nhau ở lều riêng của Đại vương tử.
Nhìn ngữ khí và nét mặt của Khung Tuấn từ khi đến đây, cả Khung Dực và Ngọc Huyên đều hiểu lần này gay go.
"Không sao đâu, em đừng lo." Như biết trong lòng người kia đang lo lắng cái gì, Khung Dực khẽ cúi xuống thì thầm. "Đi, về thôi."
Dàn tướng lĩnh như Lý Tao Niên, Đinh Đại Đồng và Bàn Minh Sơn cũng nhìn nhau rồi tặc lưỡi: Đại vương tử quả không dễ gần.
Khi Khung Dực và Ngọc Huyên về đến lều của họ thì Kỷ Phong đã thu dọn xong hết chăn màn, quần áo của Ngọc Huyên mang sang chiếc lều mà trước đó Bàn Minh Sơn đã chuẩn bị. Ban đầu hai chiếc lều này nằm ở hai hướng trái ngược, thế nhưng Kỷ Phong không hổ là thân vệ bao năm của Nhị vương tử, không cần chủ nhân chỉ điểm cũng biết phải mang lều của Ngọc Huyên về gần bên lều của Nhị vương tử nhà hắn.
Khung Dực gật đầu hài lòng rồi cứ thế mặc một thân đồ ướt đưa Ngọc Huyên về tận bên lều của mình.
"Em tự đi được mà! Anh mau về tắm nước ấm và thay quần áo đi kẻo bệnh đấy." Ngọc Huyên vội vàng can.
"Đi đi, sang đó ta cũng có chuyện phải dặn em."
Vừa bước vào trong lều, chiếc màn bằng vải nhung nặng vừa phủ xuống, Khung Dực đã ôm lấy gương mặt Ngọc Huyên khẽ nâng lên rồi dịu dàng hôn. Vì trên người hắn đang là quần áo ướt nên hắn đành đứng cách xa một chút, sợ làm người kia ướt theo.
"Sáng nay em nhìn thấy ta?" Khi hai đôi môi khẽ tách ra, hơi thở vẫn còn có chút dồn dập, Khung Dực khẽ hỏi.
"Vâng." Ngọc Huyên hơi cúi mặt, dù đã thân mật bao lâu nay nhưng y vẫn luôn xấu hổ. "May mà thuyền không vỡ khi anh còn ở ngoài xa, nếu không..."
Khung Dực bật cười: "Thế nên... em dạy ta bơi nhé?"
Bây giờ nghĩ lại mới thấy sáng nay quả là may mắn. Nếu việc xảy ra khi hắn còn đang ở ngoài xa, Kỳ Anh chưa chắc đã đủ sức vừa bơi vừa lôi hắn vào bờ.
Ngọc Huyên chưa kịp đáp lời thì Khung Dực đã vội vàng lên tiếng:
"Nhưng mà ta nói trước, em phải kiên nhẫn không được bỏ dở nửa chừng đâu! Em cũng biết ta sợ nước mà!"
Ngọc Huyên vừa sốt ruột vừa lo lắng, khẽ phát vào tay hắn một cái rồi nói:
"Giờ này mà anh còn nói chuyện đó sao? Mau đi về tắm rửa thay quần áo đi, anh Khung Tuấn còn đang chờ kìa."
"Ngọc Huyên..." Khung Dực khẽ thở dài, gục mặt xuống vai người ta: "Mấy hôm nay khi đại ca ở đây, em... chịu khó một chút nhé."
Ngọc Huyên mỉm cười, tay gỡ gỡ những lọn tóc rối của Khung Dực: "Em biết rồi mà, anh đừng lo."
"Phải dạy ta bơi nữa."
"Được rồi, em sẽ dạy."
Khung Tuấn cau mặt đặt ly sữa dê nóng lên bàn, không tài nào uống nổi. Người dân Lam Thủy ít uống trà như ở Vương Đô mà hay uống sữa dê nóng, có khi còn uống những loại nước quả dại, quả rừng. Mảnh đất này quá khô, gió biển đem theo cát thốc vào trong mắt, trong cổ họng, thật khó chịu. Từ khi đến nơi này, chưa có việc gì làm hắn cảm thấy thoải mái nổi.
Ngay cả việc gương mặt của Ngọc Huyên giờ đây đã quá giống bức tranh vẽ Vũ Miên mà hắn nhìn thấy dạo trước cũng làm Khung Tuấn khó chịu mơ hồ.
Đêm hôm trước ngày khởi hành đi vịnh Lam Thủy, hắn nhận được thư báo của Quảng Ngân Trình kèm theo những tin tức thu thập được từ bên kia biên giới. Dạo gần đây Công chúa Vũ Miên hay tiếp xúc với Tam Đại Soái, thậm chí còn gặp gỡ cả những thế gia công tử mà dạo trước cùng tham gia diễn tập quân sự, duyệt binh thi đấu với nàng ở ải Bạch Vân. Khung Tuấn đọc đi đọc lại bức thư, trong lòng dần dần nổi trống.
Kinh Lạc có ý đồ gì? Không lý nào Kinh Lạc biết được kế hoạch nam tiến của Đại Thương mà có sự chuẩn bị trước, vậy lý do Tam Đại Soái bao năm nay mỗi người một nơi dạo gần đây lại tụ họp là gì? Gián điệp chưa dò la được biến động quân sự gì đáng kể từ Kinh Lạc, các binh chủng vẫn duy trì hoạt động bình thường, cũng không có sự điều động binh lực gì đáng chú ý ngoài lần diễn tập quân sự nọ.
Vậy thì vì sao?
Khi ấy trong đầu Khung Tuấn chợt hiện lên hình ảnh Vũ Miên cùng những thế gia công tử trẻ tuổi kia uống rượu thâu đêm trong rừng mận, nói cười không ngớt, vui vẻ hát ca.
Hừm, trừ phi...
"Đại ca."
Khung Tuấn ngẩng lên nhìn. Nhị đệ hắn đã tắm rửa thay y phục tươm tất, giờ đang vận binh phục cùng một chiếc áo choàng mỏng, tay mang giáp da, trên người không mang theo binh khí. Hai tay Khung Dực còn bưng theo một chiếc khay nhỏ, bên trên là một ấm trà đang tỏa khói.
"Đệ biết huynh sẽ không uống được sữa dê mà." Khung Dực bật cười đặt khay trà xuống, đoạn rót ra một chén cho Khung Tuấn.
Một mùi hương ngọt nhẹ thoang thoảng bay lên. Là trà hoa nhài của phương nam.
"Trà này bên Kinh Lạc gửi cho Ngọc Huyên đấy, đệ chả mấy khi uống nhưng nhớ là đại ca rất thích."
Khung Tuấn bưng tách trà lên thổi vài hơi sau đó uống một ngụm. Nhị đệ hắn uống trà của Ngọc Huyên?
"Xem ra một năm qua, quan hệ của đệ và Ngọc Huyên tốt lên nhiều đó." Khung Tuấn không nặng không nhẹ mà buông một câu, khi đặt chén trà xuống đã là gương mặt lạnh lùng.
Khung Dực làm mặt tỉnh, vờ như không nhận ra giọng điệu vừa nãy của đại ca:
"Đúng vậy, dù gì y cũng đã giúp đệ không ít. Vả lại đệ cũng phải bảo vệ y mà, chẳng phải sao?"
"Thế nên đệ kháng chỉ là để báo ơn à?"
Khung Dực đưa mắt nhìn Khung Tuấn, thấy lần này đại ca không có vẻ gì là sẽ bỏ qua. Không khí trầm mặc trong vài giây, căng ra như dây đàn. Sau cùng, Khung Dực thở hắt ra rồi bước lại gần Khung Tuấn một bước, giọng cũng mềm hẳn:
"Đại ca, nghe đệ nói đi. Không phải đệ có ý kháng chỉ. Lúc đó sơn tộc đã rút quân, đệ lại vừa khởi hành đi về vịnh Lam Thủy. Thư của huynh đến sau, thế nên dải Chinh Sa phải đưa về đây cho đệ. Lúc nhận được thư thì đệ và dàn tướng soái đang bắt tay vào nghiên cứu việc lấy gỗ làm thuyền, ai ai cũng có nhiệm vụ của mình. Nếu lúc đó đưa Ngọc Huyên về Vương Đô thì hoặc là đích thân đệ phải đi, hoặc chí ít cũng phải là một thân tướng quan trọng như Kỷ Phong, mà làm vậy thì lại lỡ việc. Hơn nữa..."
"Hơn nữa sơn tộc đã rút quân, Ngọc Huyên ở đâu cũng vậy thôi, đúng không?" Khung Tuấn lạnh giọng.
"Khung Dực, kháng chỉ thì vẫn là kháng chỉ!" Chén trà bị dập mạnh xuống bàn, nước trà sánh ra đổ ướt cả ống tay áo Khung Tuấn.
"Đệ đã bao nhiêu tuổi, đã làm Thống lĩnh Nhạn Quân bao nhiêu năm rồi mà vẫn cứ tùy hứng làm theo ý mình như vậy? Ta phải nhắc lại bao nhiêu lần nữa đây, hả?"
Rất lâu rồi Khung Dực mới thấy đại ca hắn giận như vậy nên cũng nhịn xuống, nói thêm một câu chi bằng nói ít một câu. Thật ra xét về lý, Khung Tuấn chỉ gửi cho hắn một lá thư, không phải là thánh chỉ của Hoàng đế, mặc dù không nghiêm trọng như việc trực tiếp kháng chỉ nhưng cũng không phải là không có tội. Quan trọng bây giờ là cần làm cho Đại vương tử nguôi giận trước.
Vả lại đại ca hắn mà nán lại đây lâu thì không tiện chút nào.
"Đại ca, đệ biết sai rồi. Sau khi về Vương Đô đệ sẽ đích thân gặp phụ hoàng lĩnh tội." Khung Dực hơi cúi đầu, trầm giọng đáp, đoạn bước lại gần khom người như muốn để đại ca lại ra tay "trừng phạt" mình như mọi lần.
Vậy mà lần này không có gì xảy ra.
Khung Tuấn vẫn còn trong cơn giận, không buồn để ý tới động thái chủ động giảng hòa đó của Khung Dực. Vả lại Đại vương tử đang cảm thấy vô cùng nghi ngờ. Với tính cách của nhị đệ hắn thì đúng ra sẽ phải không phục mà tranh cãi thêm chốc nữa, sao chỉ mới nói có một hai câu là đã ngoan ngoãn nhận lỗi thế này?
Điệu bộ trông có vẻ thành tâm lắm, thế nhưng không ngoại trừ khả năng nhị đệ hắn đang muốn hắn nhanh chóng quay về Vương Đô. Chẳng lẽ Khung Dực không muốn cho hắn biết tình hình vịnh Lam Thủy, hay có điều gì đang diễn ra tại đây mà nhị đệ hắn không an tâm nếu bị lọt ra ngoài?
"Được. Đệ nói không thể lỡ việc đốn gỗ làm thuyền, chiều nay lập tức họp mặt các tướng sĩ, nói rõ cho ta nghe kế hoạch đông khởi bấy lâu nay đệ làm đến đâu."
Lúc các tướng sĩ tụ họp đầy đủ tại lều Thống soái thì đã thấy Đại vương tử mặt mày nghiêm nghị nhưng phảng phất chút âm u khó tả, còn Nhị vương tử của bọn họ cũng không còn vẻ tùy ý như mọi lần mà khoác lên mình bộ dáng vô cùng nghiêm túc của Thống lĩnh Nhạn Quân. Khung Tuấn trước giờ không phụ trách việc quân nên rất ít khi gặp mặt dàn tướng soái, thế nên đây cũng có thể coi là lần đầu tiên bọn họ cùng nhau họp mặt đông đủ như thế này.
Chỉ có một điều ai cũng thắc mắc nhưng không ai dám hỏi thẳng, đó là vì sao Đại vương tử lại muốn nghe họ trực tiếp báo cáo về kế hoạch đông khởi.
Kẻ suy nghĩ giản đơn một chút, hay nói trắng ra là chậm hiểu, thì cho rằng Đại vương tử có việc ghé qua nên muốn biết vậy thôi. Người nhạy bén và thông minh một chút thì lập tức nhìn ra mấu chốt vấn đề.
Đây chính là Tân đế giương oai.
Lúc thông báo với dàn tướng soái kế hoạch mở cõi của Đại Thương bao gồm nam tiến, chinh tây và đông khởi, Khung Dực đã nói rõ Đại vương tử cùng Quảng Ngân Trình sẽ lấy nam tiến làm mũi nhọn. Việc chinh tây, đông khởi rồi chưa kể nhiệm vụ trấn bắc trước giờ vẫn thuộc về Nhạn Quân dĩ nhiên do Nhị vương tử quản lý, xưa nay cho dù có cần báo cáo với triều đình thì đều là Nhị vương tử về kinh gặp Hoàng đế rồi trình lên. Ai lo việc nấy đã quá rõ ràng, chưa hề làm khác.
Vì thế nguyên nhân dẫn đến cớ sự hôm nay chỉ có thể là nhị vị Vương tử của Đại Thương bất hòa, thế nên mới có một màn xác định rõ tôn ti trên dưới, ai mới là người nắm quyền lực tối cao diễn ra ngay trong lều Thống soái.
Chỉ có Kỷ Phong và Khung Dực hiểu rõ, đây chính là dư âm của việc kháng chỉ mà ra.
Nhìn thấy đủ loại biểu cảm hiện ra trên gương mặt các tướng lĩnh của mình, Khung Dực gõ tay lên bàn hai cái rồi nghiêm giọng nói:
"Cứ trực tiếp báo cáo rõ cho Đại vương tử nghe, không sót một chữ, không giấu một li."
Đây là căn cứ vịnh Lam Thủy, theo lý phải là Bàn Minh Sơn hoặc Đinh Đại Đồng đứng ra báo cáo. Một tia lo ngại thoáng qua trên mặt Kỷ Phong, hắn bèn đưa mắt nhìn Lý Tao Niên ra hiệu. Lý Tao Niên lập tức hiểu ý, cùng hắn bước ra trình bày những phần mấu chốt nhưng cũng khéo léo bỏ qua chi tiết mà họ không muốn triều đình đào quá sâu vào.
"Nói như vậy, sáng nay các ngươi vừa thử thuyền xong nhưng thất bại?" Khung Tuấn cau mày hỏi.
"Bẩm Đại vương tử, đúng vậy. Nhị vương tử đã hạ lệnh chúng ta tìm thêm thợ mộc tay nghề cao hơn, có thể phải đến cả Vương Đô mà tìm."
"Ừm." Khung Tuấn gật đầu. "Việc trồng rừng là ý hay, tuy ban đầu phải chịu khó lấy gỗ từ biên giới Mạc Bắc nhưng vài năm sau sẽ khá hơn. Vậy trên Đại Mạc thì sao, các ngươi hiện giờ đang trồng rừng ở đâu?"
Kỷ Phong lập tức đáp lời: "Bẩm Đại vương tử, chúng ta trồng ở những mảng rừng thưa dọc theo rìa đông Đại Mạc. Chủ yếu là vùi hạt thông xuống đất cho cây con mọc nhiều hơn, cũng không cho người chặt phá đốn hại."
Khi thấy Khung Tuấn gật đầu, Kỷ Phong đưa mắt nhìn Khung Dực rồi khẽ thở ra một hơi nhè nhẹ. Đại vương tử không truy hỏi thêm nữa, thông tin về những tộc người du mục trên Đại Mạc rồi kéo theo cả tuyến đường buôn lậu của thổ phỉ phương nam cũng không cần phải nhắc đến làm chi. Đáp lại, Khung Dực cũng kín đáo gật đầu rất nhẹ. May mà Kỷ Phong và Lý Tao Niên nhanh trí, chứ để dạng người thật thà như Đinh Đại Đồng và Bàn Minh Sơn báo cáo thì không biết sẽ còn nói ra việc gì nữa.
Khung Tuấn gõ nhẹ những ngón tay xuống bàn, đoạn chợt cất tiếng hỏi:
"Còn việc chinh tây thì sao? Đã tiến hành gì chưa?" Đại vương tử hạ giọng thấp một chút, hỏi tiếp câu còn lại: "Hai năm sau xuất binh nam tiến, trong các ngươi ai là người đi viện trợ chiến trường phía nam? Đối với cách hành binh của Kinh Lạc và dàn Tam Đại Soái, các ngươi đã tìm hiểu gì rồi?"
Cả doanh trướng như đông cứng. Tất cả dàn tướng soái bao gồm cả Khung Dực đều bất giác nhíu mày.
Chỉ có Khung Tuấn là khẽ nhếch môi.
Muốn tránh à, không dễ thế đâu. Thì ra việc mà nhị đệ hắn muốn lấp liếm chính là việc này.
"Bổn vương tử đoán đúng rồi phải không? Một năm qua các ngươi thực chất không hề ngó ngàng đến việc chinh tây và nam tiến."
Một vài giây im lặng trôi qua, Khung Dực định mở miệng lên tiếng thì Đinh Đại Đồng đã không nhịn nổi.
"Đại vương tử! Ngài thử nghĩ xem một năm qua chúng ta đã làm được cái gì chứ? Nhờ có Hoàng tử Ngọc Huyên mà việc trồng trọt hoa màu tại Khúc Băng và dải Chinh Sa đều có tiến triển tốt. Năm nay là năm đầu tiên Khúc Băng trồng ra ngô ngọt, còn dư mà đem qua viện trợ dải Chinh Sa. Sau đó thì là Hồ tộc cùng Kỉ Di liên quân đánh xuống. Vừa đánh nhau từ đông đến xuân xong, chưa kịp ngơi nghỉ đã vội đi về Lam Thủy bắt tay vào việc đốn gỗ làm thuyền. Chúng ta có phải ăn không ngồi rồi đâu kia chứ!"
"Lão Đinh! Không được vô lễ!" Khung Dực gầm lên, trong bụng sôi như lửa. Lần này không xong rồi.
Gương mặt âm u đang treo một nụ cười của Khung Tuấn chầm chậm trở nên băng giá. Kỷ Phong hít vào một hơi rồi lo lắng nhìn Khung Dực.
Đại vương tử nổi sát ý rồi.
Khung Dực mau chóng phất tay: "Mang Đinh Đại Đồng ra ngoài, đánh năm mươi gậy trước toàn quân."
"Năm mươi gậy?" Khung Tuấn chậm rãi đứng lên nhìn cả dàn tướng soái. Ai nấy đều đang căng thẳng, chỉ riêng Đinh Đại Đồng vẫn cứ một bộ dạng ta đây đã nói sai cái gì. Lý Tao Niên nghiến răng, nắm tay cuộn chặt đến rịn mồ hôi. Bàn Minh Sơn thì cũng đã bắt đầu hiểu ra, lập tức quỳ một gối xuống rồi nói:
"Đại vương tử bớt giận. Lão Đinh trước giờ ăn nói không suy nghĩ kỹ, xin ngài rộng lượng bỏ qua."
Khung Tuấn im lặng một chút rồi đưa mắt nhìn sang Khung Dực.
"Một trăm gậy. Đi đi." Khung Dực sa sầm nét mặt, thanh âm trong giọng nói hơi khàn.
Sau khi Đinh Đại Đồng bị đưa ra ngoài, Đại vương tử mới từ từ ngồi xuống ghế chủ soái rồi lạnh lẽo lướt mắt qua tất cả mọi người:
"Bổn vương không phủ nhận những gì các ngươi đã làm được trong năm vừa rồi, thế nhưng các ngươi nên nhớ, ngay từ ban đầu trách nhiệm của các ngươi đã là trấn bắc, sau đó thêm vào đông khởi và chinh tây. Đối với chiến trường phía nam, hai năm sau Nhạn Quân cũng phải đưa quân tương trợ. Để đại sự thành thì không thể không gấp rút chuẩn bị từ bây giờ. Cho dù có lý do gì đi chăng nữa thì sự chậm trễ này cũng không thể chấp nhận được. Hơn nữa, cả kế hoạch này ban đầu là do ai đề xuất? Nếu đã đề xuất thì bây giờ lại than vãn ư? Nực cười!"
Nói đoạn, Khung Tuấn lấy từ trong ngực áo ra một tập binh thư dày, vứt ra giữa bàn.
"Đây là những ghi chép và nghiên cứu của lão tướng Lưu Mục để lại cho Quảng Ngân Trình, trong đó là tất cả kinh nghiệm của lão khi giao chiến với Tam Đại Soái trong bao năm qua, còn có cả phân tích sở trường sở đoản của từng binh chủng Kinh Lạc mà lão từng giao đấu."
Ngưng một chút, Khung Tuấn đưa mắt nhìn mọi người rồi lạnh lùng nói tiếp:
"Việc làm quen với danh tướng phía nam và cách hành binh của họ là trách nhiệm của các ngươi để hai năm sau còn phải xuất binh chi viện, nay chính ta phải tìm đến dâng lên tận miệng. Thử hỏi có đạo lý nào như thế?"
Lời này vừa dứt đã khiến cho tất cả mọi người đen mặt.
Ngoài mặt thì là Đại vương tử dạy dỗ các tướng soái, thế nhưng ai cũng hiểu đây là cái tát vào mặt Nhị vương tử Khung Dực.
Khung Dực đã lường trước đại ca hắn sẽ giận dữ dạy dỗ một phen, thế nhưng hắn hoàn toàn không ngờ đại ca lại làm tới mức này. Dù sao Khung Dực cũng đã chú định là sẽ nhẫn nhịn cho cơn bão này qua đi, thế nhưng dàn tướng soái của hắn thì hiển nhiên không phục.
Lý Tao Niên sa sầm nét mặt nhìn Kỷ Phong cùng Bàn Minh Sơn, xương quai hàm căng cứng ép chặt răng lại. Hai người kia cũng không khá hơn là bao.
Việc nam tiến là việc của Đại vương tử và Quảng Ngân Trình, chuyện thu thập những thông tin đó là chuyện họ đương nhiên phải làm. Mang đến đây vứt vào mặt Nhạn Quân cùng Lam Thủy quân để giương oai cho ai xem? Cùng lắm thì cũng chỉ có thể xem là tiện tay gửi cho một bản, đằng này lại khoa trương làm như thể bọn họ vì Nhạn Quân, vì Lam Thủy quân mà ra sức. Một mình Nhạn Quân bao gồm cả dải Chinh Sa ôm bao nhiêu trọng trách, còn phía Đại vương tử cùng Quảng Ngân Trình chỉ có mỗi một việc trước giờ vẫn làm mà thôi!
Không phục!
"Đại hoàng huynh, vất vả cho huynh rồi." Khung Dực tiến lên thu lấy tập binh thư, đoạn đưa cho Kỷ Phong rồi nói. "Từ mai bắt đầu nghiên cứu, sau đó luyện tập cách phá giải. Lý Tao Niên, Bàn Minh Sơn, hai người các ngươi cũng sắp xếp lại kế hoạch huấn luyện cho binh sĩ đi."
"Thuộc hạ lĩnh mệnh."
Đến đây là được rồi, Khung Dực nhủ thầm. May mà đại ca hắn chưa biết việc bọn họ cố tình chọn đông khởi làm mũi nhọn rồi lơ là hai việc kia, nhất là việc chọn ai dẫn quân nam tiến. Chỉ cần Lâm Sách đang trấn ở Khúc Băng phát hiện ra tung tích Hỏa Xà, Khung Dực sẽ lập tức dẫn quân đi diệt nó lần nữa. Mối nguy vong quốc của Đại Thương tiêu tan thì việc xâm lược Kinh Lạc cũng trở nên không bức thiết, chưa kể bọn họ vẫn dồn sức cho kế hoạch đông khởi để mở mang bờ cõi. Hắn định bụng diệt được Hỏa Xà rồi sẽ mang đầu nó về nộp cho Hoàng đế, cũng làm cơ sở xóa bỏ kế hoạch nam tiến kia. Hiện giờ thời cơ chưa đến nên không thể nói ra.
Lúc Khung Dực và dàn tướng soái thở phào tưởng cuộc họp quân này đã xong mà chuẩn bị cáo lui, Đại vương tử đột nhiên lên tiếng.
"Chưa hết." Khung Tuấn ngẩng lên nhìn Khung Dực: "Thành lập luôn đội quân chinh tây đi."
- --------------------------------------------------
(Chương sau: Chuốc cho vợ say là một tội ác!! Ác với ai thì hổng biết...)
Danh Sách Chương: