Tiểu Trương hoài nghi mình nghe lầm nên nơm nớp lo sợ hỏi lại: "Cho ông ấy...... ngủ chuồng gà sao ạ?"
Lục Nam Châu "ừm" một tiếng.
Tiểu Trương lập tức hiểu ra --- Thảm rồi, vợ Lục ca lại bỏ chạy đây mà!
Hắn vội an ủi: "Lục ca đừng buồn, cái cũ không mất thì làm sao cái mới đến được."
Lục Nam Châu mờ mịt: "Hả?"
Tiểu Trương: "Bạn trai cũ chạy rồi, bạn trai mới còn xa hay sao? Lục ca......"
"Lộn xộn cái gì?" Lục Nam Châu ngắt lời hắn, "Ai chạy hả? Chúng tôi làm lành rồi."
Tiểu Trương mờ mịt, "Làm lành?"
Lục Nam Châu: "Ừ."
Tiểu Trương: "Vậy sao anh còn để cha anh ấy ngủ chuồng gà nữa?!" Muốn chia tay à?!
Lục Nam Châu hừ lạnh một tiếng.
Đáng đời! Lục Nam Châu nghĩ, nếu năm đó không phải ông đem Nhiên Nhiên đi thì làm gì có chuyện năm năm qua?
Hơn một ngàn tám trăm ngày đêm này Nhiên Nhiên của anh đã sống thế nào?
"Dù sao cậu cũng đừng để ý," Lục Nam Châu nhìn Diệp Nhiên cách đó không xa rồi bảo Tiểu Trương ở đầu dây bên kia, "Ông ấy muốn đợi thì cứ cho ông ấy đợi đi."
Lục Nam Châu cúp máy rồi đi đến cạnh Diệp Nhiên.
Diệp Nhiên hài lòng dời mắt khỏi bức tranh: "Em xem xong rồi."
"Ừ," Lục Nam Châu vuốt một sợi tóc vểnh lên bên tai cậu rồi hỏi, "Trước đây em từng tới Nguyên Thị chưa?"
Diệp Nhiên lắc đầu, "Chưa."
Lục Nam Châu cười nói: "Vậy anh dẫn em đi dạo một vòng nhé?"
Diệp Nhiên thắc mắc: "Không về à?"
"Cần gì phải vội," Lục Nam Châu nắm tay cậu đi ra ngoài, "Đi thôi, chúng ta hẹn hò đi."
Diệp Nhiên khẽ giật mình, "Hẹn hò?"
Lục Nam Châu hùng hồn nói: "Yêu đương không được hẹn hò à?"
Diệp Nhiên ngẩn ngơ nhìn anh một lát rồi cũng cười, gật đầu nói: "Được chứ."
Thời tiết rất đẹp, ánh nắng mùa thu trong trẻo dịu dàng.
Lục Nam Châu nắm tay Diệp Nhiên chậm rãi đi trên con đường rợp bóng cây, tựa như trở về thời đại học, tựa như đây chỉ là một ngày cuối tuần bình thường, họ rời trường vào thành phố xem triển lãm, đi ăn, đi xem phim, hôn nhau trong ánh sáng lờ mờ......
Không còn vẻ ngây ngô, cách biệt năm năm, tình yêu lại đong đầy trong tim như xưa.
Sắc trời dần tối, Diệp Nhiên mệt mỏi ngủ thiếp đi trong xe.
Lục Nam Châu cởi áo khoác đắp cho cậu rồi lái xe về nhà.
Anh nhẹ nhàng bế Diệp Nhiên xuống xe, người trong lòng cựa quậy, nửa mê nửa tỉnh lẩm bẩm nói: "Đến nhà rồi à?"
"Ừ," Lục Nam Châu nhẹ giọng hỏi, "Hôm nay chơi vui không?"
Diệp Nhiên ôm cổ anh dụi dụi, mang theo ý cười đáp: "Vui."
Lục Nam Châu bế người về phòng, cẩn thận đắp kín chăn rồi mới ra ban công gọi điện cho Tiểu Trương.
Tiểu Trương lập tức nghe máy, "A lô, Lục ca ạ?"
Lục Nam Châu hỏi: "Cha Diệp Nhiên đi chưa?"
"Chưa ạ," Tiểu Trương nói, "Em khuyên thế nào ông ấy cũng không chịu đi."
"Biết rồi," Lục Nam Châu nói, "Giờ tôi sẽ tới đó."
Khi Lục Nam Châu đến trại gà thì thấy Diệp Nguyên Tùng ngồi một mình trong chòi hóng mát, cầm gậy nhìn hoàng hôn dần buông, cũng chẳng biết đang nghĩ gì.
Lục Nam Châu đi tới ngồi xuống chỗ đối diện.
Diệp Nguyên Tùng nhìn anh, mở miệng nói: "Tôi muốn nói chuyện với cậu."
Lục Nam Châu im lặng giây lát rồi nói: "Lần đầu tiên chú tới đây cũng nói câu này."
Nhớ đến ba triệu bị từ chối, sắc mặt Diệp Nguyên Tùng trầm xuống, "Vậy rốt cuộc cậu muốn gì?"
Lục Nam Châu trầm mặc một hồi mới nói: "Cháu muốn hỏi chú một chuyện."
Anh ngước mắt nhìn Diệp Nguyên Tùng, chậm rãi hỏi: "Chú đưa cậu ấy vào trại cải tạo đúng không?"
Tay Diệp Nguyên Tùng run lên, suýt nữa không cầm được gậy, "Tôi......"
Ánh mắt Lục Nam Châu càng thêm u ám, "Chú có biết ở đó cậu ấy đã trải qua những gì không?"
Diệp Nguyên Tùng siết chặt cây gậy trong tay, bờ môi run rẩy, hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.
Ông nhắm mắt lại, đứt quãng nói: "Bọn họ nói chỉ chữa bệnh...... chỉ uống thuốc và trị liệu tâm lý thôi, còn nói nhiều người đã chữa hết......"
"Tôi không ngờ bọn họ sẽ đối xử với nó như vậy......" Diệp Nguyên Tùng khàn giọng nói, "Tôi chỉ muốn chữa hết bệnh cho con mình thôi."
"Cậu ấy không có bệnh, sao phải chữa chứ?!" Lục Nam Châu đứng phắt dậy, đáy mắt đỏ lên, "Cậu ấy chẳng có lỗi gì cả!"
Diệp Nguyên Tùng lặng thinh. Ông chống gậy đứng lên, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Nhưng nó thích đàn ông."
Ông nói: "Hai đứa làm vậy thì người khác sẽ nhìn hai đứa thế nào? Sẽ chê cười hai đứa thế nào đây?"
Lục Nam Châu: "Cháu không quan tâm."
"Vậy cha mẹ cậu thì sao?" Diệp Nguyên Tùng nhìn anh chằm chằm, "Nếu họ biết con trai mình thích đàn ông cũng không quan tâm sao?"
Lục Nam Châu đột nhiên lấy điện thoại ra gọi cho mẹ mình.
Mẹ Lục: "A lô, con đấy à?"
Lục Nam Châu: "Mẹ, ngày mai con sẽ về ăn cơm."
Mẹ Lục hiền lành nói: "Ừ."
"Làm thêm vài món đi ạ," Lục Nam Châu nói, "Con sẽ dẫn bạn trai về."
Mẹ Lục: "......"
Diệp Nguyên Tùng: "......"
"Người khác nghĩ thế nào con không quan tâm," Lục Nam Châu nói qua điện thoại nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm Diệp Nguyên Tùng, gằn từng chữ một, "Lần này ai cũng đừng hòng cướp đi người con thích."
Danh Sách Chương: