"Tang Phi!" Tam Vô lập tức ôm cô ấy vào trong sân.
Máu của tang thi bốc mùi rất hôi, Tam Vô nín thở vội vàng di chuyển người vào.
Vì chưa xây xong tường chắn nên Tam Vô không dám thả gà vịt ra, trong sân đã vô cùng chật.
Cô không còn cách nào khác đành đặt Tang Phi lên giường trong phòng trước.
Tang Phi bị co giật toàn thân, Tam Vô lấy một túi đựng 20 viên tinh thể trong ngăn kéo ra nhét vào miệng Tang Phi.
Những thứ này đều là lúc đám Tang Lĩnh ra ngoài đánh thú biến dị vô tình đụng phải tang thi cấp thấp nên tiện tay mang về.
Quỳ Quỳ cẩn thận cắm rễ ở cửa xem, "Chủ nhân, cô ấy thế nào rồi?"
"Bị thương."
Quỳ Quỳ nổi giận, "Ai đánh cô ấy?"
"Không biết nữa, chờ cô ấy tỉnh thì biết."
Sau khi cho Tang Phi ăn 20 viên tinh thể xong, cô ấy đã tạm thời ổn định hơn, tay chân vốn đang liên tục co giật cuối cùng cũng thả lỏng.
"Quỳ Quỳ, em ở đây trông cô ấy nhé." Tinh thể không thể hồi phục nhanh được, cô phải làm một bữa ăn năng lượng và nấu canh đặc cho cô ấy uống.
"Lão đại, tang thi của cô thế nào rồi?" Giang Thiên và Trần Nhất Tí đã ngày càng thích ứng với cuộc sống ở đây, hơn nữa mạng nhỏ của họ còn đang nằm trong tay Tam Vô, trong lòng có suy nghĩ gì cũng không dám tùy tiện nói ra.
Trần Nhất Tí luôn trầm lắng nhíu mày nói: "Vết thương trên người cô ấy là do tang thi cắn."
Giang Thiên trầm tư hỏi: "Có khi nào là tang thi được nuôi trong thành lũy 2 không?"
Mặt Tam Vô trầm xuống, quả thật hai ngày nay thành lũy 2 đã phái vài người tới theo dõi.
Cô vốn chỉ cho rằng đó là phòng thủ bình thường thôi, lúc đầu bọn họ cũng đến đây xem xét, Tam Vô không hề để ý đến.
Nhưng nếu họ thật sự dám xuống tay với Tang Phi....
Nghĩ đến đây, Tam Vô liền đi thẳng ra ngoài, Tang Lĩnh đang ôm một đống sợi tơ tằm và vải dệt vừa mới đổi được tới.
Có lẽ hắn đã ngửi thấy mùi máu của Tang Phi, cả người đều vô cùng nóng nảy.
"Nếu có người từ thành lũy 2 tới nhìn trộm nữa, đưa tới đây, tôi có chuyện muốn hỏi." Tam Vô nói với vẻ mặt khó coi.
Tang Lĩnh nghe xong liền lập tức để đồ xuống xông ra ngoài.
Tam Vô đặt vải vóc qua một bên, vì những con tằm còn sống đều đã biến dị, nhả tơ cũng không giống như trước, vải cũng cứng hơn trước một chút, nhưng cũng may con người bây giờ đã không còn da mỏng và thịt mềm giống trước kia, quần áo lụa vốn đã mềm, mặc vào cũng không có vấn đề gì.
Cô chọn ra một vài loại vải có màu sắc rực rỡ, chuẩn bị làm váy cho Tiểu Tang và Tang Phi.
Còn cô, Tang Lĩnh và Tang Nhất thì làm quần áo dễ hơn.
Quần áo để qua một bên trước đã, cô chộp lấy một con gà trống nhỏ đã lớn, giữ lại một hai con cũng đủ thụ tinh rồi, số còn lại thì nấu cho tang thi nhà cô ăn.
Tôm Đại vương cũng chọn lấy ba con, cô thu được không ít tỏi, gừng cũng được vài củ, Tam Vô cảm thấy cuộc sống của mình cuối cùng cũng bắt đầu đi đúng quỹ đạo của nó, cùng các loại gia vị, nấu đồ ăn ngon chính là chữa lành lòng người.
À quên, giờ không chỉ là lòng người mà còn có lòng tang thi và lòng thú nữa.
Bên trong thành lũy 2, Lão Hoa nhìn người đàn ông đang ngồi ở vị trí đầu tiên, cung kính nói: "Chủ nhân, thành lũy 18 đã bị thành lũy 1 chiếm rồi, những năm này mọi người đều có suy nghĩ muốn mở rộng lãnh thổ, không ngờ thành lũy 1 vẫn luôn là người tiên phong."
Nếp nhăn trên mặt Lão Hoa chen chúc nhau, "Chúng ta có nên thăm dò lãnh thổ mới không?"
Ngồi đối diện bà ta là một người đàn ông có một đôi tay đầy thu hút, ngón tay đặt trên thành tách trà, nước trà bên trong khẽ đung đưa phản chiếu khuôn mặt giống Hạ Thịnh tới năm phần, khuôn mặt càng ôn nhu và đẹp hơn.
So với khuôn mặt quá chói mắt của Quý Lăng Bạch, vẻ ngoài như vậy sẽ khiến mọi người cảm thấy dễ gần hơn, áp lực cũng nhỏ đi nhiều.
Đó chính là chủ nhân của thành lũy 2 - Hạ Chí Thanh, anh của Hạ Thịnh, cũng là linh hồn thực sự của thành lũy 2.
Nếu đặt trong hoàn cảnh trước mạt thế, gương mặt này chính là kiểu gương mặt mối tình đầu ấm áp mà các cô gái đều thích.
"Chuyện mở rộng thêm lãnh thổ, tự tôi có tính toán, bà không cần phải lo." Giọng nói của Hạ Chí Thanh nhẹ nhàng y như con người anh ta, "Nhưng hai ngày trước lúc tôi không ở trong thành lũy, nghe nói Quý Lăng Bạch đã tới náo loạn một trận à?"
Lão Hoa lập tức nói lại chuyện của Tam Vô và Quý Lăng Bạch.
"Là do tôi quá nóng lòng rồi, không biết quan hệ giữa Tam Vô và Quý Lăng Bạch." Lão Hoa rầu rĩ nói.
Hạ Chí Thanh cúi đầu suy nghĩ một lúc, "Bà làm vậy là vì thành lũy, tôi hiểu mà, chỉ có sức chiến đấu càng ngày càng nhiều, chúng ta mới có thể giữ được nhiều người, tỷ lệ tử vong mới giảm xuống được."
"Yên tâm đi, không đến nỗi sẽ kết thù với Quý Lăng Bạch, lúc ấy anh ta đã đuổi theo tìm về, chứng tỏ chuyện này đã quá rõ ràng rồi."
"Cái người tên Tam Vô đó thật sự có thể điều khiển tang thi sao?" Hạ Chí Thanh nói: "Nếu đó là sự thật, vậy chúng ta nói chuyện với cô ấy một chút, để người có chút tham vọng không muốn tới thành lũy của chúng ta, không thể lôi kéo thì hợp tác thôi."
Hạ Chí Thanh nhìn ra ngoài cửa sổ, một nhóm trẻ con trong thành lũy đang ôm người lớn cười đùa, thần sắc hồng hào, nhìn thôi đã biết chúng được bảo vệ trong thành lũy rất tốt.
Anh ta thở dài nói: "Người có sức chiến đấu cao mới càng ngày càng tốt được."
"Đúng rồi, tôi thấy Tam Vô đang chuẩn bị vây lại thôn trang lớn trước mặt chúng ta, cách khá gần đây, tôi sẽ kêu vài đứa trẻ để ý chuyện đó mỗi ngày."
Hạ Chí Thanh nghe vậy liền gật đầu: "Nên vậy."
Tam Vô muốn vây lại mảnh đất đó, lại có quan hệ mật thiết với Quý Lăng Bạch, dù sao anh ta cũng là chủ nhân của thành lũy 2, không thể không cảnh giác được.
"Sắp đến lúc hai đứa trẻ kia trở lại rồi, đợi đến khi chúng về thì nói chủ nhân có chuyện muốn hỏi."
.....
Lúc này, hai đứa bé trai được cử ra ngoài đang thầm rơi nước mắt, bọn chúng bị trói chặt và bị ném vào một góc phòng.
"Em sai rồi, em không nên tới đây theo dõi."
"Hu hu hu, em cũng vậy, thật quá đáng, tang thi ở đây vô lý hết sức."
Tiếng khóc của cả hai khiến đám đàn em bên cạnh đang trông chừng muốn phát cáu, chúng vốn đang đói đây này!
Chúng không vui gào lớn về phía hai đứa trẻ, còn nhìn chằm chằm cổ họng và liếm môi.
Hơi đói rồi.
Sức kiềm chế của tang thi cấp thấp rất kém, hiện tại bọn chúng có thể nghe lời là vì mỗi ngày Tam Vô đều cho ăn no, còn có sự trấn áp tuyệt đối của Tang Lĩnh nữa.
Hai đứa bé lập tức ngậm miệng.
Chỉ là, tại sao mùi thịt bên ngoài lại bay tới đây chứ?
Rất nhanh, một số tang thi đã ăn xong vội vàng bưng hai chén tới cho hai con tang thi đang canh chừng.
Chúng tránh mặt hai đứa trẻ để ăn, sau khi ăn uống no say xong quay lại, nhìn thấy hai đứa trẻ hận không thể chui vào tường khiến đám đàn em cười lạnh, trông bọn chúng giống như muốn ăn lắm vậy.
Có biết sau khi bọn chúng ăn no sẽ rất kén ăn không?
Tam Vô không vội hỏi bọn trẻ, cô từ từ ninh canh gà trong nồi, canh gà đậm đặc bỏ thêm một ít gừng, vừa mở nồi ra mùi thơm lập tức lan tỏa.
Con gà này ăn không ít cỏ mục và thức ăn trong vườn, Tam Vô uống một ngụm canh gà, năng lượng nhiều hơn cả rau củ.
Tang Phi được Tang Lĩnh đỡ, chưa tỉnh hẳn nhưng cũng uống được chút canh lúc mê man.
Tam Vô hấp một nồi khoai tây cho đám Tiểu Tang ăn, canh gà và khoai tây, thêm cả tôm nướng tỏi, vừa mới cắn một miếng khoai tây, Tam Vô liền bắt đầu nhớ tới hương vị của cơm.
Người là phải ăn cơm!
Cô cũng trữ rất nhiều đậu nành, chuẩn bị làm một lọ nước tương sắp tới.
Tam Vô ăn xong liền cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa một chút, nhưng cô cũng không để ý lắm, để bát đũa cho hai người Giang Thiên rửa rồi đi vào phòng hai đứa trẻ đang bị trói.
Nhìn thấy Tam Vô, vẻ mặt của chúng liền căng thẳng.
Chính là người phụ nữ này!
Đám tang thi đều nghe lời cô.
Hai đứa trẻ nhìn con tang thi bên cạnh Tam Vô, nó rõ ràng đang rất vui vẻ chỉ kém mức vẫy đuôi với Tam Vô.
Nhìn đi!
Tang thi tốt là khi chúng không hóa chó!
Hai đứa trẻ chua chát trong lòng.
"Tại sao lại trói các em, chắc hẳn đã biết rồi nhỉ." Tam Vô quyết định lừa chúng thử.
Hai đứa trẻ nhìn nhau, một đứa lớn hơn ngập ngừng nói: "Chỉ.... Chỉ vì em nhìn chị nhiều hơn đám tang thi à?"
Tam Vô: "....." Thành lũy 2 phái người kiểu gì thế này?
Cô giật giật khóe miệng, nhanh chóng điều chỉnh, "Tang Phi nhà chúng tôi, là nữ tang thi mặc váy đỏ đó, vết thương trên người cô ấy là do thành lũy 2 ban tặng đúng không."
Lúc nãy ăn cơm, Tang Lĩnh đã nói Tang Phi và thành lũy 2 có mối thù cũ.
Cho nên thành lũy 2 liền trở thành đối tượng nghi ngờ đầu tiên của Tam Vô.
Nói xong, Tam Vô liền chăm chú quan sát biểu hiện của hai đứa trẻ, phản ứng đầu tiên dưới tình huống không có chuẩn bị là chân thật nhất.
Kết quả là, ban đầu bọn chúng hơi ngơ ngác, sau đó... là nổi giận!
"Chị cho rằng bọn tôi đã đánh nữ tang thi đó sao?" Bọn chúng giận đến mức phun cả nước miếng.
"Không phải sao?" Tam Vô nhướng mày, "Mỗi ngày các em đều đến đây theo dõi, lẽ nào tôi không biết?"
"Không phải! Chúng tôi mới nhìn thấy chị ta đánh nhau với hai con lãnh thi ở đó!"
"Dù có theo dõi thì bọn tôi cũng không đánh lại tang thi của chị được." Một đứa khác tức giận nói: "Những người khác trong thành lũy chưa từng ra ngoài, càng không thể làm tổn thương tang thi nhà chị!"
Đây là chuyện gì vậy! Tự nhiên lại chụp nồi cho bọn chúng!
Tam Vô dựa vào lưng ghế, "Các em nói nhìn thấy Tang Phi nhà chị đánh nhau với hai con lãnh thi khác?"
"Đúng vậy, chị ta vốn là lãnh thi của khu rừng trước mặt chúng ta, lúc trước đột nhiên không mang đàn em theo, có lẽ là vị trí lãnh thi bị tang thi khác cướp mất rồi."
"Chị ta muốn giành lại? Lãnh thi không phải đều như vậy sao? Kết quả là thua cuộc, người ta chơi hai chọi một."
Tam Vô suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy ra ngoài.
"Nếu các em đã biết rõ như vậy thì tới đây, dẫn đường đi!"
Cô không chỉ trói hai đứa trẻ này lại vì chuyện của Tang Phi.
Mà còn là một lời cảnh cáo đối với thành lũy 2.
Đừng có rảnh rỗi lại đi loanh quanh lãnh thổ của cô, một hai lần cô còn nhịn được.
Nhưng nhiều lần sẽ khiến người khác cảm thấy cô dễ bị bắt nạt.
Khu rừng cách đó không xa, Tam Vô cũng không sợ thành lũy bên này có chuyện gì sẽ không về kịp.
Cô nhìn Tang Phi đang nằm trên giường, thấy lòng bàn tay của cô ấy đang nắm chặt thứ gì đó.
Tam Vô cảm thấy kỳ lạ, liền gỡ tay cô ấy ra.
Viên tinh thể màu tím đậm rơi ra, màu tím đậm đại diện cho những con vô cùng mạnh trong tang thi cấp cao, ít nhất là cấp bậc tướng thi hoặc vương thi.
Một viên rất hiếm.
Tam Vô sửng sốt, ngẩng đầu lên chợt bắt gặp Tang Phi đang mở một mắt nhìn.
Mắt còn lại đã bị tang thi nuốt sống, chưa mọc lại.
Con mắt còn lại của Tang Phi nhìn viên tinh thể màu tím đậm, chậm rãi lên tiếng: "Cho cô."
Tam Vô nhặt viên tinh thể lên, dừng lại một lúc.
"Nâng cấp, ngứa." Cô nhìn lòng bàn tay của Tam Vô, "Khó chịu, ăn, không khó chịu nữa."
Cô dường như vẫn còn vui vì sự dũng cảm của mình lúc đó, "Chúng có hai người, ta là một người."
"Đánh chết một người!"
Tang Phi siết chặt nắm đấm, "Lần sau đánh tiếp! Cũng đưa cho cô."
Phải đối xử tốt với người phụ trách cơm nước.
Mọi người trong thành lũy đều làm vậy.
Viên tinh thể màu tím đột nhiên nóng lên.
"Hai con đó, là tang thi đã cướp vị trí lãnh thi của cô à?" Tam Vô hỏi.
Tang Phi gật đầu, "Ừ."
Tam Vô xoay người cười với cô ấy, "Được, tôi biết rồi, cảm ơn tinh thể của cô."
Ra khỏi phòng, cô không hề do dự lập tức nuốt viên tinh thể màu tím xuống.
Cô cảm nhận được rõ sự đau nhức ở lòng bàn tay.
Tang Phi có thể cảm nhận rằng Tam Vô cần rất nhiều năng lượng, nhưng dị năng của cô đặc biệt, một viên tinh thể màu tím chưa chắc đã đủ.
Cô gọi Đại Hắc tới, mang theo ba trăm đàn em, cả Tang Lĩnh, Tiểu Tang và Tang Nhất cũng theo ra ngoài.
Giang Thiên và Trần Nhất Tí cũng muốn đi theo xem náo nhiệt, tiện thể đem chút tinh thể về, nhưng tường đã xây gần xong nên không thể để xảy ra bất cứ sai sót gì.
Hai đứa trẻ trong thành lũy trước khi xuất phát dẫn đường còn được ăn một miếng thịt.
Hai người mở to mắt, cảm thấy thụ sủng nhược kinh.
"Đừng nhìn tôi như vậy, Lão Hoa lúc trói tôi lại cũng không để tôi đói." Tam Vô cười như không cười, "Đi trước dẫn đường đi."
Hai người nước mắt tuôn rơi.
"Chị Tam Vô, chị định làm gì thế?"
Chúng không nhịn được mà hỏi.
Mặt Tam Vô không hề có cảm xúc, "Đi tìm một nơi cho tiểu khả ái nhà tôi."
Cô nhìn chằm chằm hai đứa trẻ, nói đầy ẩn ý: "Tôi chính là người như vậy, hẹp hòi lại thù dai, không thể đụng đến tôi, tang thi nhà tôi càng không thể đụng."
Đương nhiên, lần này Tam Vô ra ngoài là ở vị trí chính giữa an toàn nhất.
Tuy Tang Lĩnh thông minh, nhưng không phải ai cũng thế.
Sau này cô còn phải chỉ huy tang thi chiến đấu, vừa hay luyện tay ở khu rừng này luôn.
Tang Lĩnh dẫn đàn em đi ở đằng trước, Tiểu Tang vui vẻ, Tang Nhất vẫn là bộ dáng thành thật đó, nhưng Tam Vô cảm thấy dạo gần đây Tang Nhất đã mạnh hơn rất nhiều.
Đám đàn em đều nóng lòng muốn thử, bọn chúng rất có hứng thú với chuyện tranh giành địa bàn.
"Ở ngay phía trước...." Bọn họ rất nhanh đã tìm thấy con lãnh thi đang hoạt động.
Tai trái của hắn đã mất, vết thương vẫn còn mới.
Tam Vô để đám đàn em từ từ bao vây những con tang thi đó lại.
Cũng may, các cô có nhiều người.
"Nếu cùng cấp bậc thì hai người đánh một người, không cần một chọi một." Tam Vô hạ giọng, "Con lãnh thi kia, Tang Nhất, Tiểu Tang và Tang Lĩnh, ba người bao vây hắn lại, nhất định phải bắt lấy hắn càng nhanh càng tốt, sau đó đi giúp những tang thi khác giết cấp thấp và cấp trung, hiểu rồi chứ?"
Cô nhận thấy tang thi hơi tuyệt vọng một chút là lập tức rối loạn.
Đôi khi trong một trận đấu, hứng thú bừng bừng, không hề do dự mà đánh, kết quả là đều chết cả.
Con lãnh thi kia vẫn đang tức giận vì thiếu mất một cái lỗ tai thì đột nhiên xung quanh có rất nhiều tang thi xa lạ tràn đến, ba con tang thi cấp cao có thực lực rất mạnh lao về phía hắn!
Trong nháy mắt lập tức hỗn loạn.
Hạ Chí Thanh đã đợi rất lâu nhưng vẫn không thấy hai đứa trẻ trở về.
Lão Hoa lo lắng sợ có chuyện gì xảy ra với hai đứa trẻ đó.
Cùng với Hạ Chí Thanh, chuẩn bị tới chỗ Tam Vô một chuyến, tiện thể nói về việc hợp tác luôn.
"Tam Vô là người thế nào?" Hạ Chí Thanh hỏi.
Lão Hoa nhớ lại, thật ra thì trên đường tới đây Tam Vô rất ngoan ngoãn, trừ lúc ban đầu mắng mỏ vài câu ra thì cô không nói nhiều lắm, chỉ ăn và ăn thôi.
"Là một đứa trẻ có tính cách tốt, nếu lúc đó Quý Lăng Bạch không nóng nảy thì đứa trẻ đó cũng sẽ không quấy loạn chúng ta, là một đứa trẻ dịu dàng."
Hạ Chí Thanh vừa mới gật đầu.
Thì nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn.
Còn cả tiếng gào của tang thi.
Anh ta lạnh mặt, ngẩng đầu nhìn thấy một đống tang thi bị đánh đến quần cũng mất đang trốn khỏi khu rừng phía đối diện.
Đám Tang Lĩnh theo sát phía sau.
Trong vòng bảo vệ lớn nhất, một cô gái đang cưỡi báo đen đỏ bừng cả mặt hét lên: "Tiến lên đi các bảo bối! Giết chết hắn! Tên cầm đầu đó! Hôm nay nhất định phải chém chết nó!"
Mang một đống tang thi theo, trong đống đó chỉ có một người sống.
Hạ Chí Thanh giật giật da mặt, không cần đoán cũng biết đó là ai.
Anh ta quay đầu nhìn Lão Hoa, "Tính cách dịu dàng?"
Lão Hoa im lặng.
Lòng Hạ Chí Thanh chùng xuống, "Nếu Tam Vô là người hung dữ như vậy, vậy hai đứa trẻ chúng ta phái ra ngoài không lẽ đã....."
Anh ta còn chưa kịp nói hết thì đã nhìn thấy phía sau đám đàn em đang kéo theo hai người nữa.
Hai đứa trẻ được cho ăn thịt đã hồi lại sức, bị ảnh hưởng bởi bầu không khí hỗn loạn đó, theo mông Tam Vô nhặt được rất nhiều tinh thể, lúc này đã vui đến không tìm thấy phương bắc*.
*Có nghĩa là một người không có phương hướng, không có mục tiêu, mù quáng
Nhiều tinh thể như vậy!
Đủ một khoản tiết kiệm thông thường mỗi tháng của bọn chúng rồi!
Hoàn toàn quên mất cả họ tên, nơi sống của mình.
Chỉ tiếp tục siết chặt nắm đấm gào lên, "Chị Tam Vô! Chị Tam Vô, nhanh lên!"
Danh Sách Chương: