Diệp Minh cả kinh, theo bản năng cúi đầu.
Mấy người này sắc mặt trắng bệch, trên người phát ra mùi máu tươi dày đặc, hẳn đã chết lâu ngày.
Cẩn thận quan sát, vết thương trên cổ sâu có thể thấy được xương, như muốn cắt đứt đầu.
Vết thương đã trở nên hư thối, không phải vết thương mới.
Cho nên…Những người này chẳng lẽ thật sự là đệ tử đã công phong vào nửa năm trước?
Hắn ngơ ngẩn lui ra phía sau hai bước.
Không ngờ Bách Lý Kiêu tàn nhẫn đến mức này, không chỉ giết bọn họ, còn biến bọn họ làm thành hoạt tử nhân, này, này quả thực không có nhân tính!
1
- Diệp công tử!
Một tiếng gầm to lôi ý thức hắn trở lại, Vân Khiếu nhìn thoáng qua Huyền Vụ kiếm, vẻ mặt mang theo nghiêm túc, dẫn dắt mọi người quỳ xuống:
- Cầu Diệp công tử vì võ lâm đồng đạo bị ma đầu tàn hại, cùng chúng ta công phong lần thứ hai!
4
- Lần thứ hai…… Công phong?
- Đúng vậy.
Vân Khiếu cắn răng:
- Nửa năm nay chúng ta cũng không phải chật vật chạy trốn, chỉ là che giấu đại kế. Hiện giờ ma đầu kia vừa mới thành thân, Vô Thượng Phong cảnh giới lơi lỏng, chính là lúc chúng ta diệt trừ ma đạo, giúp đỡ chính nghĩa. Nhưng ma đầu kia lại có thần kiếm, chúng ta không thể chính diện chống đỡ. Chỉ có người cũng có được thần kiếm mới có thể đánh bại hắn! Người là hy vọng duy nhất của chúng ta.
Diệp Minh hô hấp cứng lại.
Chẳng lẽ, thật sự phải đối đầu Bách Lý Kiêu?
Chẳng lẽ thật sự phải tự tay giết hắn?
Hắn đầu đau muốn nứt ra, nhớ tới những chuyện đã qua, nhớ tới một thế hệ ân oán gút mắt, liền lâm vào mê mang.
Trưởng lão Tiêu sơn thấy hắn do dự, kích động nhìn về phía hắn:
- Diệp công tử, tất cả mọi người đang chờ người trả lời. Thiên hạ hy vọng đều nằm trong tay người!
- Thỉnh Diệp công tử dẫn dắt chúng ta san bằng Ma giáo, giết chết ma đầu!
- Diệp công tử người hãy đáp ứng chúng ta đi!
Nhìn ánh mắt những người này tràn ngập mong đợi, Diệp Minh nhớ một năm trước, hắn vẫn là thiếu chủ Liệt Hỏa sơn trang, được mọi người kính ngưỡng.
Hắn nhìn thoáng qua Từ Tư Tư đang run rẩy trong lòng, tâm hạ quyết định.
Hiện giờ Bách Lý Kiêu đã không còn nhân tính, hắn ta có thể xuống tay với Từ Tư Tư, không chừng tiếp theo sẽ xuống tay với mẫu thân.
Hiện giờ chỉ có hắn mới có thể ngăn được Bách Lý Kiêu, chỉ có hắn mới có thể dẫn dắt mọi người tấn công Ma giáo.
Cho dù không vì người yêu thương, cũng nên vì thiên hạ thương sinh, hắn phải tấn công Ma giáo.
Đúng, hắn là vì thiên hạ thương sinh!
Trong mưa to, Diệp Minh như đã hạ quyết định, nặng nề gật đầu một cái.
- Ta đồng ý với các ngươi...Chỉ là, ta chỉ có thể kiềm chế hắn, sẽ không giết hắn.
Vân Khiếu thở nhẹ một hơi:
- Chỉ cần người đồng ý là đủ rồi.
Chỉ là ở trong vui sướng mấy người này không ai thấy.
Mấy đệ tử Tiêu Sơn quỳ gối phía sau, trong mắt là màu đỏ tươi tĩnh mịch như các thi thể trên mặt đất.
1
_____________________________
Cả đêm, Tô Mã ngủ rất ngon giấc, nàng bị ánh mặt trời làm thức tỉnh.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, lại không thấy Bách Lý Kiêu.
Nàng ngồi dậy sửng sốt một lát, vừa động toàn thân nhức mỏi.
1
Ký ức tối qua bừng lên, nàng đỏ bừng mặt, dùng chăn che lại đầu.
Mới vừa lăn hai vòng trên giường, đột nhiên nghe thấy tiếng vang dưới giường.
Nàng sửng sốt, vội xoay người xuống giường.
Ở dưới giường, Lăng Thanh chính chủ đang nơm nớp lo sợ nhìn nàng.
Tô Mã ngượng ngùng:
- Thực xin lỗi, thực xin lỗi, ta thiếu chút nữa đã quên ngươi.
1
Không phải “Thiếu chút nữa”, mà là “Đã”.
Nàng kéo Lăng Thanh ra, phụ vỗ bụi bặm trên người.
Vỗ vỗ vài cái, đột nhiên nhớ tới gì đó, híp mắt nhìn về phía đối phương:
- Đêm qua, ngươi có nghe thấy gì không?
Lăng Thanh vội lắc đầu:
- Không có.
Cô nương này bị Tô Mã không chút lưu tình gõ bất tỉnh, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.
- Sáng nay vừa mới tỉnh lại.
Tô Mã nghe xong thở nhẹ một hơi.
- Đêm qua vất vả cho ngươi, ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài.
Lăng Thanh túm chặt tay nàng:
- Sáng nay ta còn thấy Bách Lý Kiêu bước ra cửa, đêm qua ngươi…Sao không giết hắn?
Tô Mã sửng sốt.
Nàng thiếu chút nữa đã quên nhiệm vụ của “Lăng Thanh”.
Xem ra cô nương này xuất giá là giả, ám sát là thật.
Nhưng dù nàng mạo danh Lăng Thanh, cũng không có khả năng giết Bách Lý Kiêu.
Nàng mặt không đổi sắc nói:
- Ngươi nghĩ làm phong chủ Vô Thượng Phong sẽ dễ dàng bị giết như vậy sao?
Lần đầu gặp mặt hắn nhất định sẽ đề phòng ta. Việc này không thể gấp.
Nói xong, nàng lấy vải đen che kín mắt Lăng Thanh:
- Những sư huynh đệ của ngươi cứ giao cho ta, ta sẽ không để cho bọn chết hết, ngươi an tâm cùng ta ra khỏi phong đi.
Lăng Thanh cảm thấy lời nàng nói có gì đó không đúng, nhưng lại không biết không đúng chỗ nào.
- Sao lại che mắt ta?
Tô Mã nói:
- Đừng nhiều lời, ngươi chỉ cần đi theo ta là được.
Nàng đem Lăng Thanh đi theo lối mật thất ra khỏi phong.
Muốn từ nơi này đi ra ngoài, không thể để Lăng Thanh nhìn ra manh mối. Nếu cô nương này chơi trò hồi mã thương, dẫn người từ mật đạo đánh vào phong thì phải làm sao bây giờ?
Đưa Lăng Thanh đến dưới chân núi, tháo xuống miếng vải đen, nàng tỉ mỉ nhìn Tô Mã một cái, đột nhiên lộ ra vẻ đề phòng:
- Ngươi dễ dàng đưa ta ra ngoài... Ngươi không phải là người của Tứ Tượng Kiếm phái. Ngươi rốt cuộc là ai?
Tô Mã cười:
- Ngươi quản ta là ai làm gì, ngươi chỉ cần biết hiện tại ta gọi là Lăng Thanh, sinh mệnh của đồng môn ngươi đều nằm trong tay ta.
Nói xong, nàng rút chủy thủ trong tay Lăng Thanh:
- Không có năng lực thì không nên tùy tiện ám sát người khác.
- Ngươi!
Lăng Thanh cắn môi:
- Ngươi không sợ ta nói với Bách Lý Kiêu, ngươi là giả sao?
Tô Mã nói:
- Vậy ta sẽ nói cho hắn biết, đêm qua ngươi muốn giết hắn.
Vẻ mặt Lăng Thanh cứng lại.
Tô Mã thở dài, nhỏ giọng nói:
- Các ngươi này đó được gọi là đệ tử chính phái, thật quá mức cứng nhắc. Sư phụ ngươi còn giết không được còn bắt ngươi tới ám sát, hắn không sợ ngươi sẽ bị Bách Lý Kiêu vặn gãy cổ sao?
Lăng Thanh nhíu mày:
- Không được chửi bới sư phụ ta!
Tô Mã “chậc” một tiếng:
- Ngoan cố.
- Bỏ đi, ta cũng không định khuyên ngươi, nể tình ngươi cho ta mượn thân phận, ta có thể giúp ngươi, lưu sư phụ ngươi một mạng.
Lăng Thanh có chút phức tạp nhìn nàng, do dự hỏi:
- Sao ngươi lại muốn mượn thân phận của ta, nếu không phải vì giết hắn, chẳng lẽ là vì tiếp cận hắn? Chẳng lẽ trước kia ngươi cùng Bách Lý Kiêu có quan hệ gì?
Không biết Lăng Thanh nghĩ tới cái gì, sắc mặt có chút cổ quái:
- Hay là các ngươi có nợ tình.
Tô Mã ngoắc ngoắc ngón tay, Lăng Thanh thò mặt qua.
- Thật ra kiếp trước ta là một con hồ ly tinh, kiếp này tới tìm hắn để tái tục tiền duyên.
Đôi mắt Lăng Thanh trừng lớn.
Tô Mã mặc kệ nàng khiếp sợ, thầm nghĩ tiểu cô nương chính phái thật dễ lừa.
Nàng đẩy Lăng Thanh một cái:
- Từ đây là có thể xuống núi. Từ nay về sau ngươi phải mai danh ẩn tích, dù có muốn quay lại ám sát cũng không liên quan tới ta.
Lăng Thanh ngơ ngác gật đầu, lưu luyến mỗi bước đi mà rời đi.
Tô Mã thở dài, nàng nhìn sắc trời, vội trở về Vô Thượng Phong.
Mới từ dưới giường nhảy lên, liền nghe ngoài cửa có người gõ cửa:
- Phu nhân, phong chủ có chuyện quan trọng trong người, không thể cùng người dùng điểm tâm.
Tô Mã vỗ vỗ bụi trên người:
- Ừ!
Trong lòng thầm nghĩ đây là nam nhân thúi, có được liền không quý trọng.
Đêm qua còn ôm ấp hôn hít, sáng nay liền bận tối mày tối mặt.
Nàng vừa bực vừa ăn điểm tâm, ăn xong muốn ra cửa đi dạo, đột nhiên nhớ tới vừa rồi đã đáp ứng với Lăng Thanh.
Mấy tên đệ tử kiếm phái bị nhốt trong phòng chất củi, nếu bị hung thần ác sát làm bị thương, thì thật không tốt.
Nàng vội đến phòng chất củi, trộm nhìn vào bên trong.
Đám người Tứ Tượng Kiếm phái tuy thần sắc tiều tụy, nhưng vẫn không sao, trên người không có vết thương, cũng coi như không chịu khổ.
Nghĩ đến đại sư huynh của bọn họ đâm nàng một kiếm, nàng còn phải giữ mạng cho bọn họ, trong lòng vừa bực lại vừa buồn cười.
Vừa định đi, liền nghe bên trong có người nói thầm:
- Sư tỷ đã gả cho Bách Lý Kiêu, sao hôm nay còn không thả chúng ta ra.
- Chẳng lẽ…Sư tỷ bị giết?
- Sao có thể, vừa rồi ta còn nghe thủ hạ nói chuyện với nhau là hắn phải đưa điểm tâm cho tân phu nhân.
- Có người đưa điểm tâm? Ta đã một ngày một đêm không có gì ăn! Giỏi cho Lăng Thanh nhà ngươi, chúng ta ở chỗ này đói bụng, ngươi lại không màng tình nghĩa đồng môn, ở trên giường Bách Lý Kiêu hưởng phúc!
Tô Mã híp mắt, ở cùng đám vương bát đản thế này, vậy mà “Lăng Thanh” vẫn cố chấp còn đơn thuần như thế, cũng coi như không dễ dàng.
Lăng Thanh hy sinh chính mình, nhưng lại không có ai hổ thẹn với nàng.
Nàng gọi thủ vệ đến, nói bọn họ nhốt đám người này thêm một ngày, cũng không cho ăn cơm.
Rời khỏi phòng chất củi, nàng thấy có một đoàn người bị dây xích buộc lại với nhau, biểu tình chết lặng đi vào đại lao.
Những người này có chút quen thuộc, nửa năm trước từng thấy ở Lạc thành vào ngày công phong.
Chẳng lẽ nơi này là nơi nhốt những người gọi là võ lâm chính đạo?
Nàng muốn đi vào, lại bị mấy thủ vệ ngăn lại.
- Thực xin lỗi phu nhân, phong chủ nói nơi này không có lệnh bài, bất luận kẻ nào cũng không thể tới gần.
Tô Mã mặt vô biểu tình điểm huyệt hắn.
Nàng dùng khinh công vọt đến trước cửa, sau đó đẩy cửa ra.
Cửa vừa mở, liền ngửi được một cổ huyết tinh cùng oi bức.
Mọi người chết lặng nhìn lại.
Tô Mã ngẩn ra, nàng nhìn những người này thật sự có chút khiếp sợ, nhưng không có đồng tình.
Thân là Mary Sue, cho dù là người bị công lược ở trong mắt nàng cũng chỉ là công cụ, huống chi đám người công phong này đó.
Chỉ là nàng không ngờ, lại thấy một khuôn mặt quen thuộc.
- Vãn Nhu?
Vân Hoan tông Vãn Nhu, tính ra vẫn là sư tỷ của nàng.
Từ lúc nàng là Tô Yêu đi vào Vô Thượng Phong, hai người đã không còn gặp lại.
Vãn Nhu đã không còn như trước, nhưng thần sắc vẫn cao ngạo, nàng ngồi dựa vào góc tường, thấy Tô Mã có chút sửng sốt, có chút xa lạ nhìn nàng.
Tô Mã lúc này mới nhớ ra, nàng là Lăng Thanh, không phải Tô Yêu.
Có người nghe nàng ở ngoài cửa nói chuyện cùng thủ vệ, cẩn thận nhìn qua:
- Ngươi chính là tân nương tử của Bách Lý Kiêu?
- Nàng chính là Lăng Thanh?
- Thì ra là nữ nhân số khổ bị chính sư phụ của mình dâng lên...
- Nhưng tối qua nàng lại không chết? Ta còn nghĩ đại ma đầu kia sẽ…
Tô Mã nghe mà đầu đau muốn nứt ra, nàng hỏi những người này vì sao bị nhốt ở nơi này.
Những người này nghiến răng nghiến lợi nói lên tội trạng của Bách Lý Kiêu, tất cả lý do đều có một điểm giống nhau: Phản kháng Bách Lý Kiêu.
Tô Mã nhìn về phía Vãn Nhu, than nhỏ:
- Không ngờ Vân Hoan tông lại có cốt khí…
Có người cười nhạo một tiếng:
- Ngươi nói Vãn Nhu? Nàng không phải vậy. Nữ nhân này nửa đêm muốn bò lên giường ma đầu kia, nên bị ném ra ngoài, thiếu chút nữa đánh nát toàn thân xương cốt.
Tô Mã:
- …
Vãn Nhu nheo mắt nhìn nàng:
- Ngươi tới nơi này làm gì, là tới nhìn thảm trạng của chúng ta sao?
Tô Mã không lên tiếng.
Vãn Nhu cười lạnh một tiếng:
- Gả cho Bách Lý Kiêu cảm giác thế nào? Dưới một người trên vạn người.
Nhưng ta khuyên ngươi đừng quá cao hứng, ngươi đừng quên Bách Lý Kiêu đã từng yêu rất nhiều nữ nhân, nhưng các nàng đều không có kết cục tốt. Ngươi có từng nghe nói ở Lạc thành, bên người hắn có một ách nữ một tấc cũng không rời, hắn coi nàng như trân bảo, bảo hộ vô cùng chu đáo, lại không ngờ nàng vẫn chết trước mặt hắn.
- Nửa năm trước, tiểu sư muội của Vân Hoan tông chúng ta cũng ở cùng hắn. Tiểu sư muội có tư sắc đừng nói là ta, chính ngươi cũng không thể so.
Danh nàng chắc ngươi cũng đã nghe qua, chính là Tô Yêu. Tô Yêu theo Bách Lý Kiêu lên núi đao xuống biển lửa, còn vì hắn tế kiếm, nhưng có thể thế nào, nửa năm sau không phải hắn còn thú ngươi?
Tô Mã nhíu mày, suýt chút nữa đã không giữ được vẻ mặt cao lãnh.
Thì ra ở trong mắt mọi người, nàng là cái dạng này.
Mỗi một đời nàng đều si tình, ngay cả Vãn Nhu cũng khen nàng ra hoa ra quả. Trái lại Bách Lý Kiêu, đã là đại tra nam.
Vãn Nhu thấy sắc mặt nàng biến đổi, nghĩ nàng đang sợ, liền đắc ý cười lạnh:
- Ngươi cũng nên thừa dịp nịnh bợ hắn một chút, có lẽ không biết khi nào, hắn sẽ ghét bỏ ngươi…
Tô Mã gật đầu:
- Ngươi nói đúng. Cho nên ta sẽ trở về nịnh bợ hắn, Vãn Nhu cô nương, ngươi ở chỗ này tiếp tục chịu đựng cực khổ đi.
2
Nàng quay mặt đi đóng cửa lại.
Vãn Nhu luống cuống:
- Chờ, chờ một chút, ngươi mới tới mà đi rồi!!
Tô Mã rời đi, Thiên Đạo hỏi nàng:
“Vì sao không cứu những người này? Ngươi đã là phu nhân của Bách Lý Kiêu, hẳn là có quyền lợi này."
Tô Mã nghĩ thầm, đừng nghĩ bọn họ là người tốt, thật ra bọn họ đều là người xấu.
Rõ ràng đến vì bí tịch đúc kiếm cùng công pháp, lại nói như Bách Lý Kiêu hãm hại bọn họ.
Bách Lý Kiêu nhốt bọn họ, cũng xem như tiện nghi cho bọn họ.
Chỉ là những lời này nàng chỉ có thể nghĩ, lại không thể nói.
- Hiện tại ta vừa mới gả vào phong, Bách Lý Kiêu còn hoài nghi ta, sao ta có thể hành động thiếu suy nghĩ?
"Chỉ còn sáu ngày, ngươi tự giải quyết cho tốt.”
Tô Mã có chút bực bội.
Sáu ngày, quá ngắn.
Muốn trong vòng sáu ngày khiến Bách Lý Kiêu yêu nàng, còn vì nàng mà không lạm sát kẻ vô tội, này quá khó khăn.
Nàng thở dài, trở về phòng. Mới vừa đẩy cửa ra, cổ tay liền căng thẳng.
Đột nhiên bị người kéo vào, lập tức nhào vào một cái ôm ấp lạnh băng.
Tô Mã bị bắt ngẩng đầu lên, “Phanh” một tiếng sau lưng đập vào ván cửa.
- A…
Lúc này đây, không chỉ cánh môi, cảm giác đầu lưỡi cũng đau đớn.
Nàng có thể cảm nhận run rẩy trên người hắn, còn có hít thở khó khăn.
Một lúc lâu, hắn ngừng lại, cũng không buông nàng ra.
- Đi đâu vậy?
Hắn nhẹ giọng bên tai nàng.
Danh Sách Chương: