An Vân Sam cảm thấy khó chịu tới hít thở không thông, trong lúc hoảng hốt cô bỗng nghe được tiếng nỉ non bi phẫn của một người.
“Là mày, là mày hại chết cháu trai của tao, mày đi đền mạng cho cháu trai của tao đi…… Đi chết đi…… Mày đi chết đi…… Hu hu hu……”
Thanh âm vẫn luôn lặp lại liên tục, càng ngày càng nghe được một cách rõ ràng, ý thức của An Vân Sam cũng càng ngày càng rõ ràng, cảm giác khó chịu cũng ngày một tăng lên. Rất nhanh sau đó cô ý thức được có người đang bịt mũi cô lại bằng thứ gì đó, muốn khiến cô chết vì không thở được.
An Vân Sam dường như không cần suy nghĩ gì, theo phản xạ nâng một chân lên trực tiếp đá văng người đứng đó, để cho không khí trong lành lập tức tràn ngập toàn bộ mũi và miệng mình.
Chẳng qua việc đầu gối mình di chuyển quá chậm và cảm giác toàn bộ cơ bắp đều nhũn nhẽo khiến cô hoảng hốt đến chấn động.
Chẳng lẽ các nhóm cơ trên cơ thể cô bắt đầu thoái hóa sao?
Lông mi khẽ rung, An Vân Sam mở to mắt, lọt vào tầm mắt cô không phải là buồng ô-xy mà cô đang nằm, cũng không phải địa điểm tác chiến mà cô muốn đến, mà là một cái mái nhà dán đầy các tờ báo cũ, và một căn phòng cổ chứa đầy các loại đồ đạc cũ kỹ.
Cách bài trí phòng làm cô có hơi hoảng hồn.
Một chiếc hộp đen được đặt trên một chiếc bàn dựa cửa kính, nhìn hình dáng thì có vẻ là một chiếc radio, mà ở trên chiếc tủ đối diện, An Vân Sam nhìn thấy một chiếc TV hình vuông!
Không chỉ những thứ này mà tất cả mọi thứ đều rất cũ kỹ, loại cũ này không phải là kiểu cũ mà các nghệ nhân cố ý sáng tạo ra, mà là kiểu cũ do đồ vật được sử dụng lâu ngày, tự nhiên trở nên cũ kỹ.
Căn phòng này…… Thật sự quá cổ rồi!
Dù An Vân Sam là một người vô cũng dễ thích nghi với hoàn cảnh cũng bị những thứ trước mắt làm cho hoảng sợ tới ngây người.
Một người đàn ông trung niên chạy vội vào căn phòng, vội vội vàng vàng ngăn lại bà cụ đang chuẩn bị xông lên tiếp: “Mẹ! Mẹ đừng kích động, mẹ làm gì vậy, cô ấy là người Tiểu Sơn cứu trở về. Nếu mẹ bóp chết cô ấy thì Tiểu Sơn cũng chết vô ích rồi!”
m thanh bên này kéo suy nghĩ của An Vân Sam trở về, cô chăm chú nhìn lại thì nhìn thấy một bà cụ khoảng hơn 60 tuổi, vẻ mặt vô cùng căm phẫn, trên tay cầm một cái chăn phủ giường, ánh mắt nhìn chằm chằm như hận không thể giết chết cô!
Ký ức tuôn ra như suối, trong nháy mắt trong đầu An Vân Sam tiếp nhận vô vàn thông tin. Tuy đầu đau như búa bổ nhưng rốt cục thì cô cũng biết lí do vì sao bà cụ này muốn giết chết mình.
Thì ra cô đã không còn là binh vương An Vân Sam uy danh lan xai, khiến tất cả mọi người trong vũ trụ chỉ cần nghe đến tên đã sợ mất mật nữa rồi. Sau sự cố lần đó, cô đã chết, hiện tại cô thế mà lại trọng sinh sống lại trên một cơ thể cùng tên. Mà người này cũng cùng lúc đó ngã xuống núi mà chết.
Nói đến nguyên chủ, An Vân Sam không biết nên đánh giá như thế nào.
Nguyên chủ này là đào hôn bỏ chạy, hình như là gả cho một quân nhân, nói cách khác, chính là cô đã chạy trốn khỏi một cuộc quân hôn!
Nhưng còn một chuyện càng làm cho An Vân Sam á khẩu chính là thật ra nguyên chủ đã bỏ trốn cùng một giáo viên tiểu học ở trấn bên cạnh. Sau khi bỏ trốn mới phát hiện ra mình đã bị giáo viên tiểu học đó lừa, vì người đàn ông này nghiện cờ bạc nên đã lừa bán cô tới một khe núi xa xôi làm máy đẻ cho nhà người khác.
Danh Sách Chương: