Về đến phòng, Hồng Nhi vừa giúp Liễu Trường Lệnh cởi ngoại bào vừa nói: "Thế tử, giờ cũng bước sang canh năm rồi, người mau chóng nghỉ ngơi đi. Hồng Nhi đi chuẩn bị một ít huân hương cho người dễ ngủ."
Liễu Trường Lệnh mặc trung y đỏ thẫm rộng thùng thình, ngồi trên giường ngoắc ngoắc tay gọi Hồng Nhi. Hồng Nhi treo y phục lên giá rồi đi đến gần, mĩm cười nói: "Thế tử mau ngủ đi, trời sắp sáng rồi." Vừa nói vừa ngồi xuống nâng chân hắn lên, nhẹ nhàng cởi giày ra đặt sang một bên.
Nhìn đỉnh đầu Hồng Nhi đang cúi xuống cởi giày cho mình, Liễu Trường Lệnh thở dài một hơi, nhẹ giọng nói: "Ngươi, Lam Nhi, Liễu Tự và Khải Tiệp. Bốn người các ngươi đã đi theo ta hơn 10 năm rồi, bí mật của ta các ngươi đều biết rõ.."
Hồng Nhi nghe Liễu Trường Lệnh dùng giọng thật nhẹ nói, trong lòng biết rõ chủ tử của mình đang rất nặng lòng về chuyện của Lam Nhi. Từ lúc mang Lam Nhi về phòng, đích thân châm cứu ép độc, nhìn như rất điềm tĩnh nhưng thực tế thì ngược lại, cũng không biết đã tự trách bao nhiêu lần rồi. Nên sau khi cởi xong giày cho hắn cũng không đứng dậy, trực tiếp ngồi xuống thảm nhung dưới chân Liễu Trường Lệnh, ánh mắt đặt tại bàn tay đang siết chặt của hắn, lẳng lặng kiên nhẫn đợi hắn nói tiếp.
Liễu Trường Lệnh ngập ngừng một chút, lại nói: "Hôm nay Lam Nhi vì ta mà suýt mất mạng, tình thế của ta cũng ngày càng phức tạp hơn. Từ đây về sau, những tình huống như thế này sẽ chỉ càng ngày càng nhiều, nguy hiểm càng lúc càng tăng thêm. Nếu cứ tiếp tục đi theo ta như thế, không biết một ngày nào đó các ngươi sẽ không giữ nổi cái mạng của mình. Thế thì quá bất công cho các ngươi, nhất là ngươi và Lam Nhi.."
"Thế tử, người đừng nói như vậy, dù sao.." Hồng Nhi nghe Liễu Trường Lệnh nói thế liền đặt hai tay lên hai đầu gối hắn, vội vã cắt ngang lời hắn đang nói.
Liễu Trường Lệnh nắm lấy đôi tay Hồng Nhi, nghiêm giọng: "Nghe ta nói hết đã." Hắn nghiêm túc ủ đôi tay Hồng Nhi trong tay mình, ôn tồn nói: "Ngươi và Lam Nhi luôn đi theo bên cạnh ta như hình với bóng, người bên ngoài nhìn vào chắc đã xem hai người là nha hoàn thông phòng của ta mất rồi, sợ là sau này sẽ không có ai dám để ý tới hai người nữa. Nếu hai người các ngươi cảm thấy ai vừa ý thì.."
"Thế tử." Hồng Nhi lại lần nữa ngắt lời, ngữ điệu cứng rắn nghiêm túc pha chút bướng bỉnh hiếm thấy, nhìn thẳng vào mắt Liễu Trường Lệnh nói: "Hồng Nhi và Lam Nhi lòng dạ thế nào Thế tử biết rõ, trời cao cũng biết rõ không cần để ý đến người khác nghĩ gì. Hồng Nhi cảm thấy được đi theo bảo vệ Thế tử là một chuyện vô cùng hạnh phúc, nếu một ngày hi sinh tính mạng vì Thế tử thì cũng là chính Hồng Nhi tự nguyện, không có gì hối tiếc cả. Mà có khi lại vui vẻ vì tính mạng của mình có thể đổi được tính mạng của Thế tử, đổi được sự bình an của Thế tử đồng nghĩa đổi được sự bình an của toàn Liễu Gia quân và bách tính Bình Nguyên – Từ Ức. Như vậy thì có gì bất công hay hối tiếc, có gì không đáng?"
Liễu Trường Lệnh nghe Hồng Nhi nói như thế, trong lòng cảm thấy vô cùng đau xót. Xung quanh hắn có rất nhiều người sẵn sàng vì sự an toàn của hắn mà không màng nguy hiểm, thậm chí không quản đến tính mạng mình. Vậy thì hắn có thể làm được gì cho họ ngoài việc cố gắng tránh mọi hiềm nghi từ triều đình bằng cách diễn trọn vai Thế tử hoàn khố vô dụng?
Đối diện với ánh mắt của Hồng Nhi, Liễu Trường Lệnh gian nan lên tiếng: "Ta biết các ngươi đều vô cùng trung thành, nhưng mà chung quy ngươi và Lam Nhi cũng phải có một ngày xuất giá, nếu như bên ngoài cứ đồn đại như thế, hai người các ngươi phải làm sao?"
Khóe mắt Hồng Nhi chợt rươm rướm, sống mũi cay cay, nói: "Thế tử là một chủ tử đặc biệt, Hồng Nhi thật có phúc mới có thể đi theo Thế tử. Nếu bên ngoài thực sự xem Hồng Nhi và Lam Nhi là nha hoàn thông phòng của Thế tử thì càng tốt, thân phận của Thế tử càng khó bị lộ hơn. Chỉ cần không gây hại cho Thế tử, Hồng Nhi nghĩ Lam Nhi cũng giống Hồng Nhi, nguyện một đời ở bên cạnh Thế tử đến khi Thế tử tìm được người nương tựa cả đời. Dù cho sau này không ai cưới Hồng Nhi, chỉ cần mỗi ngày được hầu hạ Thế tử, nhìn Thế tử hạnh phúc là được rồi. Giống như Mạnh nương, cả đời chăm sóc cho Thế tử, không cần gả cho người ta vẫn vui vẻ hạnh phúc trải qua một đời."
Liễu Trường Lệnh thở hắc ra một hơi, đem mọi sự bất lực trong lòng thể hiện ra ánh mắt, lặng lẽ nhìn Hồng Nhi một lúc mới từ từ dựa lưng vào thành giường, dời tầm mắt nhìn lên nóc nhà, bình đạm nói: "Hai nha đầu nhà ngươi đừng quá cố chấp làm gì. Đời này của ta vì Liễu gia quân mà sinh tất vì Liễu gia quân mà tử, số trời đã định như vậy thì không thể thay đổi được. Phụ thân ta vì tránh hiềm nghi của Hoàng đế mà không dám cưới thêm thê tử, nạp thêm thiếp thất, một đời chôn thân tại bình nguyên này."
Hồng Nhi ngẩn người ngồi nhìn Liễu Trường Lệnh, cô có cảm giác Liễu Trường Lệnh dường như đang nói chuyện của một ai đó chứ không phải nói về chính mình. Từng chữ từng chữ được nói một cách đều đều không có cảm xúc gì. Bất chợt trong lòng cô khẽ nhói lên một chút, thật nhẹ.
Liễu Trường Lệnh không nhìn đến biểu hiện của Hồng Nhi, vẫn cứ nói tiếp: "Ông trời đã định sẵn số phận này cho ta, vậy thì không còn cách nào thay đổi được nữa. Nếu biên cương yên ổn không có chiến loạn, Thế tử Định Quốc An cũng chỉ một đời vô dụng chẳng thành tựu gì. Nếu binh biến xảy ra, ta chết trên chiến trường thì mọi bí mật đều được chôn xuống, cũng coi như tự nhổ cái gai trong mắt người khác. Đến lúc đó Liễu Gia Quân thế nào ta cũng không quản được nữa."
Cười nhạt một tiếng, Liễu Trường Lệnh nghiêng đầu nhìn sang Hồng Nhi, nói: "Dù sống hay chết cũng không có ngày đi lên, nếu có thể sắp xếp chu toàn cho các ngươi trước khi quá muộn thì ta cũng không còn gì nuối tiếc."
Trong mắt Hồng Nhi ngập một tầng nước mắt, sự đau nhói len lỏi trong lòng khiến cô cảm thấy có chút kì lạ. Cô đứng dậy vươn tay kéo chăn đắp ngang người của Liễu Trường Lệnh, cố nén thanh âm nghèn nghẹn nói: "Thế tử đã chịu nhiều uất ức rồi. Quốc công cũng vì lo lắng cho Liễu gia nên mới để người làm người thừa tự. Nếu Hoàng đế biết Liễu gia không có nam tử kế thừa tước vị, không biết sẽ làm ra chuyện gì đối với Quốc công và Liễu Gia quân nữa."
Ngồi xuống mép giường, Hồng Nhi không nhịn được mà thở dài một cái, dịu giọng nói: "Nhưng mà Thế tử, bất cứ lúc nào người muốn thoát khỏi thân phận Thế tử Định Quốc An này, Hồng Nhi tin chỉ cần Thế tử nói một tiếng thôi, Quốc công chắc chắn sẽ tìm cách để người rời đi. Đi tìm hạnh phúc thuộc về chính mình và đi tìm cuộc đời thực sự của người."
Liễu Trường Lệnh đưa tay gõ nhẹ lên trán Hồng Nhi một cái, nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy? Liễu Trường Lệnh đi đến đâu cũng là Liễu Trường Lệnh, là nam tử thừa tự duy nhất của Liễu gia, là Thế tử Định Quốc An được Hoàng thượng sắc phong, là tướng quân tương lai của Liễu gia quân và là chủ nhân của nha đầu Đào Hồng Tuệ ngươi đấy. Ngươi bảo ta đi đâu tìm cuộc đời mình đây?"
"Thế tử, người không muốn khôi phục thân phận, gả cho phu quân sinh con làm mẹ sao? Người không thể sống thế này cả đời được?"
Liễu Trường Lệnh nhìn Hồng Nhi, hơi nghiêng nghiêng người ngoắc tay bảo cô lại gần một chút, hạ giọng nói: "Người Ô Ly các ngươi không phải có một quyển bí sử tiền triều, nhắc về một nữ Hoàng đế cưới thê tử sao?"
Hồng Nhi tròn mắt nhìn Liễu Trường Lệnh không nói được lời nào, Liễu Trường Lệnh vẫn giữ tư thế cũ nói tiếp: "Đừng ngạc nhiên, ta có một quyển Ô Ly bí sử được sao chép lại từ quyển gốc, trong sách có chép trước khi Phục Tát Hoàng đế qua đời thì không ai biết người là nữ, chỉ khi quan khâm liệm thi hài thay y phục cho người mới phát hiện. Sau tang lễ, kế vương đăng cơ đã âm thầm truy sát hai mẫu tử Hoàng hậu Đào Mật và công chúa Phục Hỉ vì cho rằng họ không xứng ghi tên vào Hoàng phả Ô Ly."
Giọt nước mắt trên mặt Hồng Nhi rơi xuống ngón tay của Liễu Trường Lệnh, đôi môi mấp máy vài cái mới có thể nói được: "Thế.. Thế tử biết thân thế của Hồng Nhi rồi sao?"
Bàn tay của Liễu Trường Lệnh nhẹ lau nước mắt trên má Hồng Nhi, hỏi: "Ngươi khóc cái gì, tiếc thân phận công chúa kia à?"
Hồng Nhi lắc lắc đầu đáp: "Hồng Nhi không tiếc, vì Hồng Nhi vốn không phải công chúa Ô Ly, Hồng Nhi là người An Hà."
"Cũng không biết cô có phải là người An Hà không, nhưng Đào Mật đúng là người An Hà."
"Thế tử biết mẫu thân của Hồng Nhi sao?" Hồng Nhi vội nắm lấy cánh tay Liễu Trường Lệnh hỏi.
Liễu Trường Lệnh lắc đầu: "Ta không biết bà ấy, nhưng nhũ nương biết."
"Mạnh nương?" Hồng Nhi ngạc nhiên hỏi lại.
Liễu Trường Lệnh gật đầu, trả lời cô: "Mạnh nương và Đào Mật vốn là hai khuê nữ của gia đình thư hương, Mạnh Đào hai nhà từng nói nếu một nhà sinh nam một nhà sinh nữ thì kết làm thông gia, còn nếu cả hai đều sinh nam thì kết làm huynh đệ, sinh nữ thì kết thành tỷ muội. Lời nói đó được lập khi Liễu Dung Đào Mạnh vẫn còn hưng thịnh, được mệnh danh tứ đại gia tộc ở Bình Nguyên. Sau đó Liễu Dung kết thành thông gia là cha và mẹ ta, Mạnh Đào thì đều sinh ra con gái. Mười mấy năm sau, Bình Nguyên gặp biến cố khiến cả hai gia trang Mạnh Đào đều bị quân Mạc Cách thiêu rụi, may mà trước đó nữ nhi hai nhà đều được đưa đến Liễu phủ để giúp chuẩn bị hôn lễ nên đã thoát nạn. Khi biết chuyện, Đào Mật đã lén đi trả thù Đại tướng quân Mạc Cách Lục Tất Yết nhưng bất thành, bị bắt làm nô lệ đưa tới phía Nam Mạc Cách làm khổ sai, được Thái tử Ô Ly Phục Tát cứu về. Ngày Phục Tát đăng cơ cũng là ngày Đào Mật sinh Phục Hỉ công chúa. Cho nên cô nghiễm nhiên trở thành công chúa danh chính ngôn thuận. Chỉ là cái tên Phục Hỉ chỉ được lưu lại trên danh nghĩa mà thôi."
Nghe Liễu Trường Lệnh nói xong, Hồng Nhi cúi đầu im lặng thật lâu mới lí nhí nói: "Thế tử biết rõ mọi chuyện hơn cả bản thân Hồng Nhi nữa. Hồng Nhi chỉ biết, hai ngày trước khi Phụ hoàng bị giết người đã âm thầm đưa Hồng Nhi và mẫu thân rời khỏi Tả Tức thành. Sau khi đi không lâu thì có nghe tin Hoàng cung Ô Ly xảy ra biến loạn, đường đệ của Phụ hoàng đã chiếm đoạt ngai vàng, giết chết Phụ hoàng trong tẩm cung của người. Hồng Nhi cùng mẫu thân bỏ chạy khỏi những truy binh, chỉ tiếc cuối cùng mẫu thân đã vì bảo vệ Hồng Nhi mà chết. Hồng Nhi lúc đó còn quá nhỏ, cũng không còn nhớ rõ mọi chuyện là như thế nào nữa."
Liễu Trường Lệnh vốn đã sớm đọc được quyển bí sử kia, cũng đã nghe Mạnh nương nói qua, còn cùng phân tích chuyện này với Liễu Trường Minh, biết rõ tiền căn hậu quả của sự việc năm đó. Nhưng cũng không có cách nào nói rõ với Hồng Nhi, dù sao xét đến cùng thì Hồng Nhi cũng không phải chân chính sinh ra từ Hoàng tộc Ô Ly, không cần phải sa chân vào vũng bùn này.
Nhận thấy không khí có vẻ chùng xuống, cũng muốn thay đổi chủ đề câu chuyện nên Liễu Trường Lệnh mĩm cười nhẹ, nói với Hồng Nhi bằng giọng điệu hóm hỉnh: "Ta không biết người khác thế nào, nhưng mà Thế tử Định Quốc An Liễu Trường Lệnh ta đây sẽ chỉ rước tân nương thôi, không chỉ rước tân nương mà còn sinh tiểu thế tử nữa. Phải đầy đủ cả trai cả gái, thê thiếp đều đủ cả."
"Thế tử người lại không nghiêm túc rồi. Cứ thích nói lãng sang chuyện khác làm người ta hồ đồ theo thôi." Hồng Nhi chu môi nũng nịu, vờ hờn dỗi đứng lên. "Thế tử mau nghỉ ngơi, Hồng Nhi đi chuẩn bị huân hương cho người."
Liễu Trường Lệnh lắc đầu nói: "Không cần đâu, ngươi cũng đi nghỉ đi. Mật thám nói nhất định hôm nay họ chưa đến kịp đâu. Bản thế tử đêm qua bị dọa sợ, đại phu kê thuốc an thần nên sẽ dậy trễ lắm, sau bữa trưa hãy mang thức ăn đến."
Hồng Nhi biết Liễu Trường Lệnh là người biết cân nhắc, nên chỉ cười cười đứng dậy nhún người một cái, nói: "Dạ, Thế tử bị dọa sợ nên uống thuốc, sẽ dậy trễ lắm. Hồng Nhi tin người." Nói xong liền xoay người chạy thẳng ra cửa.
"Ngươi!" Liễu Trường Lệnh bất lực chỉ vào bóng lưng Hồng Nhi, bật cười thật nhẹ.
Mỗi người đều có quá khứ của riêng mình, nếu có thể xếp quá khứ lại để sống cho hiện tại thì tốt biết mấy. Còn lại một mình trong phòng, Liễu Trường Lệnh bước xuống giường đi tới kệ sách mười năm chưa động tới, do dự một lúc mới xoay bình gốm đặt trên đó, cửa mật thất phía sau lập tức mở ra.
Danh Sách Chương: