Seoul Station Druid - Chap 36 : DẤU VẾT
“Này, hãy nhìn tấm hình này. ”
“Nó là một cây Nấm.”
“Hả, ai đã vẽ những cây nấm như thế này trên một bức tranh tường? ”
Choi Soo-Young khịt mũi.
Nó không chỉ là một bức tranh.
“Nó là một cơn ác mộng. Nó giống như hố sâu của sự thèm muốn”
“Hừm.”
Su-ho giống như không nghe thấy những lời Soo-Young nói.
“Ồ, thật đáng kinh ngạc ”
“Đây không phải giống như một bức bích họa cổ đại sao? ”
Dong-Su và Jun-ho đi đến sau khi thu thập xong Huyết Thạch, trò chuyện khi nhìn vào bức tranh trên tường.
“Ai đã viết những thứ này? ”
“Huh? Đây có phải tên của cậu không?”-Junho, anh nhớ em.
“Đúng vậy … ”Ánh mắt Jun-ho tự nhiên hướng về Su-ho.
“Là anh viết à?”
“Uh.”
Dong-Su liếc nhìn Su-ho nãy giờ vẫn im lặng, ngay lập tức đã tìm thấy bằng chứng xác thực.
“Nhìn ở đây! ”- Park Su-ho đã ở đây.
“Không, ông chủ, sao anh lại đa cảm như vậy? ”
“đa cảm?”
“hey, là đa cảm. Thỉnh thoảng tôi cũng rơi nước mắt vào lúc bình minh khi tôi cảm thấy rối bời. ”
Như Dong-Su đã nói.
Nó được viết khi tôi cô đơn và nhạy cảm.
Khoảng 700 năm trước.
“Mọi người yên lặng. ”
Su-ho nhìn xung quanh và dán chặt ánh mắt vào đỉnh của tảng đá. Đó là khu vực cao nhất.
Ngay lập tức, đạp xuống mặt đất.
Papa-pot!
Seo Min-soo há hốc miệng khi anh ta nhìn thấy Su-ho nhảy như bay.
“Job! job! ”
Trên đỉnh núi, Su-ho đụng phải những con thằn lằn đang đi tìm kiếm thứ gì mà không có dấu hiệu nào.
“Tránh sang một bên.”
“Ho!”
Người Thằn Lằn mặc áo giáp và cầm giáo tốt, nhưng chúng không thể chống lại nắm đấm của Su-ho. Bọn chúng chết bằng nhiều cách khác nhau, có con bị đấm vỡ đầu, có con thì bị đẩy ra và rơi xuống chân dãy núi, có con lại chết bởi những ngọn giáo.
“Phù.”
Lên hạng.
Khi đạt đến cấp độ 20, các chỉ số của Su-Ho tăng lên đáng kể và một cơn co giật nhỏ xảy ra khắp cơ thể anh ấy.
Nhưng bây giờ không phải lúc đêr quan tâm sức mạnh bị phong ấn đã trở lại một chút.
“Hừm.”
Từ trên đỉnh núi, Su-ho mở to mắt nhìn xung quanh .
Một màn sương xám xịt bao quanh khu rừng như một bức tường.
Trông như nó do một ai đó tạo ra vậy.
“Đây có phải là ơi anh trở về không? ”
Choi hỏi Su-ho khi cô đi theo anh ta leo lên đỉnh núi.
“Không phải.”
“Vậy những chữ dưới đó là thế nào? ”
“Đó là dấu hiệu của việc tôi cố gắng không quên đi chữ viết của mình. ”
Tôi nhớ dãy núi đá này.
Tôi đã ở đây khoảng năm năm.
Vào thời điểm đó, chính những con báo, chứ không phải Người Thằn Lằn, đang lấy nơi này làm lãnh thổ của chúng.
“Những đám sương mù kia là gì? ”
“Nó là nơi tận cùng của hầm ngục. Nơi cái chết ngự trị ”.
“……. ”
Su-ho lặng lẽ nhìn các hướng đông, tây, nam, bắc.Ở đằng kia là biển, và đằng kia là một đàn cây ăn trái.
Có một ngọn núi cao ở dưới đó và luôn có tuyết trên đỉnh.
“Tôi biết nơi này… ”
Hiện tại, mọi thứ bị chặn lại bởi 1 bức tường sương mù màu xám, phạm v hầm ngục mà chúng ta có thể đến được bị giới hạn trong dãy núi đá.
Su-ho xoa dịu tâm trí đang bối rối của mình.
Su-ho nghĩ một khi cánh cổng được kết nối, cậu ấy có thể quay trở lại hành tinh mà cậu đã quay lưng lại. Su-ho đã hy vọng tôi sẽ gặp lại những người bạn của cậu ấy.
Cảm nhận được sự hiện diện của Su-ho, những con thằn lằn đang rải rác khắp khu rừng đang tụ tập lại trong màu đỏ tươi.
Không có dấu vết của bạn bè Su-ho ở bất cứ nơi nào trên mảnh đất này, chỉ còn lại dấu vết của anh ấy.
Nghĩ khôn ra.
“Nó trông giống như là con BOSS ”
Một Con Thằn Lằn màu đỏ có kích thước gấp đôi những con khác.
Nó đeo một chiếc vòng cổ làm từ móng vuốt động vật và một chiếc mũ bảo hiểm được làm bằng đầu lâu của một con thú với những chiếc răng nanh dài.
“……. ”
Suốt một nghìn nămNhững con thú trong đàn đã chứng kiến con cháu của chúng qua nhiều thế hệ, khi đó, Su-ho đã chôn cất rất nhiều những người bạn của mình.
Hình dạng quen thuộc của đầu lâu ánh vào đôi mắt của Su-ho.
“Rộp”
Bởi vì nó là con BOSS, lưỡi của nó dài hơn những con khác.
Nó ném ngọn giáo về phía Su-ho.
Sau khi né tránh ngọn giáo xé gió bay đến, cơ thể Su-ho lao về phía con Boss với một tốc độ tương đương.
“Rộp”
Cậu va chạm với con BOSS Thằn Lằn và lăn vài vòng.
Bang!
Không có ngọn giáo, Nó đối mặt trực diện với Su-ho.
Hai bên qua lại với nhau vài nắm đấm. Cái đuôi vốn dĩ chỉ để di chuyển của con Thủ Lĩnh Thằn Lằn quấn lấy và siết chặt cơ thể Su-ho.
Kuaaak!
Su-ho vặn vẹo cơ thể hết mức có thể, nhưng không dễ dàng gì để thoát khỏi cái đuôi dẻo như cao su của nó.
“Hehe!”
Cậu hít một hơi thật sâu và đạp mạnh vào người con Thủ Lĩnh.
Bùm bùm!
“Rộp!”
Con Thủ Lĩnh rên rỉ trong đau đớn,ngừng siết chặt cơ thể Su-ho và lùi lại. Nó giơ ngọn giáo mà thuộc hạ của nó đưa cho nó, Su-ho cảm thấy nó đang truyền đạt một mệnh lệnh khác.
“rộp
“woooooooooooooooooooooooooooooo”
Trước tiếng kêu của con Thủ Lĩnh, các chiến binh thằn lằn mặc gáp sắt, bao vây và chỉa giáo về phía Su-ho. Bọn Orc sẽ chiến đấu 1:1, nhưng những Con Thằn Lằn thì không.
Khi Su-ho bị bao vây, Choi Soo-Young và những người khác bắt đầu giúp đỡ. Nhưng có một thứ còn nhanh hơn.
“Gâu! Gâu! ”
Baekgu đang chạy xung quanh Su-ho, nó lao theo cậu ấy nhanh hơn bất cứ người nào.
Bloop!
Cơ thể của Baekgu giống như một ngọn lửa trắng xuyên qua cơ thể Su-ho.
“Grrrr.”
Mái tóc đen của Su-ho chuyển dần sang màu trắng, toàn thân đầy lông. Miệng dài ra, những chiếc răng dài sắc nhọn nhô ra. Cái đuôi dài lắc lư như đe dọa Người Thằn Lằn, và móng vuốt cắm chặt trên mặt đất.
Ngay cả một con BOSS của hầm ngục cấp 5, Vua ORC cũng bị Su-ho hạ gục khi anh ta chỉ mới cấp 19.
Huống chi , một con Thủ Lĩnh Người Thằn Lằn của hầm ngục cấp 4.
Kang, Qasim! Bang!
Lớp da cứng của Con Thằn Lằn bị xé bởi móng tay của Su-ho.
“Say!”
Những Chiến binh thằn lằn ngã xuống như lá rụng mùa thu.
“Chewzig!”
Chỉ với 2 đòn đánh, con Thủ Lĩnh Người Thằn Lằn đã đổ máu.
“.…! ”
Su-ho tóm cổ con BOSS.
Jijik.
Những móng tay sắc nhọn đâm xuyên qua da của Thủ Lĩnh Thằn Lằn.
Tay còn lại của Su-ho tháo chiếc mũ nó đang đội.
Không có cách nào để biết đây là đầu lâu của con báo nào, vì nó chỉ còn có bộ xương.
Trong phút chốc, Su-ho cảm thấy trống rỗng.
“Churr.”
Thủ lĩnh Thằn Lằn đang chuẩn bị phản công, nó bị bẻ gãy cổ bởi sức mạnh của Su-ho.
Dường như điểm EXP đã đầy khi Su-ho săn bắt hàng chục chiến binh và Con Thủ Lĩnh Người Thằn Lằn.
Su-ho mặc kệ tin nhắn, nhìn xuống cái đầu lâu trong tay.
“Anh.”
Có lẽ bầu không khí xung quanh Su-ho khác với mọi khi, nên mọi người đều không dễ dàng nói chuyện.
“……. ”
Su-ho nghĩ rằng cậu đã quen với cái chết.
“Phù.”
Nó chỉ bị ăn mòn và chai sạn theo năm tháng.
Sau khi trở về Trái đất, Su-ho đã có thể cảm nhận những cảm xúc như bây giờ khi gặp những người đồng hương, gia đình và được quan tâm.‘Tôi đã mất một người bạn. ‘Su-ho luôn cảm thấy mình là người thất bại và là người ngoài cuộc.
Một ngàn năm là quá đủ để gọi là tình thân, kí ức trôi qua giống như các cuộc gặp gỡ khi đi du lịch.
Vì vậy, cậu đã lưỡng lự muốn trở về hay không.
Khi cánh cổng kết nối, cậu cảm giác như đang trở về quê hương thứ 2Chờ đợi trong sự phấn khích, nhưng kết quả…Một cánh cổng, không phải là một cầu kết nối.
Vùng đất trở lại chỉ là một phần nhỏ.
Thay vì những người bạn ở đó, những con thằn đỏ mà cậu chưa từng thấy trước đó đã chiếm giữ nó.
Hành tinh… Không, các bạn của tôi …….
Câu hỏi khiến tâm trí của Su-ho trở nên nhức nhối.
Cái chết của con BOSS trở thành chìa khóa, và một cổng thoát được mở ra.
Su-ho bừng tỉnh khỏi suy nghĩ.
Cậu nhìn thấy những người đang lo lắng cho mình.
“Anh đang làm gì vậy, sao không lấy Huyết Thạch đi? ”
“Đúng? Anh có ổn không? ”
“Có điều gì không đúng sao? ”Đã đến lúc phải lấp đầy trái tim chai sạn và mòn mỏi bằng một ý chí kiên định và bền bỉ.
Những người đàn ông bị đè ép bởi thời gian là những người mạnh mẽ hơn bất kỳ ai khác.
Nỗi buồn và lo lắng có thể được tạm dừng trong một khoảng thời gian.
Vì vẫn chưa có gì được xác nhận.
“Anh, xong rồi. ”
“Đúng. Chúng ta đi thôi. ”
Popot!
Sau khi kết thúc cuộc đột kích hầm ngục, có một nhóm người mà Su-ho chưa từng thấy bao giờ.
“2 giờ 30 phút. Có vẻ nó không quá khó? ”
“Cái Gì?”
“Hahaha, tôi còn không giới thiệu cái này. Đây là cơ quan quản lý cổng của đội 37 trực thuộc Cục Quản Lý. Đây là đội của chúng tôi. ”
Có khoảng 20 người đứng đằng sau.
Tất cả họ đều được trang bị những bộ quần áo chiến đấu tối tân và có vẻ như sắp tấn công vào Hầm Ngục.
“Ai cho phép cô ở đây? ”
“Sao cơ?”
Khuôn mặt của Lee Min-Su đỏ bừng trước những lời nói khó nghe của Su-ho.
Không thể tin được cậu ta đối xử với tôi như vậy.
Khi không khí có vẻ trở nên tồi tệ, Choi Soo-Young bước ra.
“Cục Trưởng. Cuộc điều tra đã kết thúc, chúng ta đi ra ngoài trước đi. ”
“Hừ, tốt. ”
Lee Min-Su và đội của anh ta càu nhàu, đi theo đường Choi Soo-Young đến lối vàoSeo Min-Su nhìn Su-ho và nói một cách thận trọng.
“Chà, Anh làm tốt lắm. ”
“Anh cũng vậy ”
“Ồ, vâng. Tôi đoán tôi phải đi báo cáo cho Cục Quản Lý ngay bây giờ ”
Su-ho nhún vai.
“Đi đi.”
Tôi đâu dám làm gì mà chưa có sự cho phép của anh được không?
“Sẽ có bốn nhân viên của đội Quản Lý Cổng ở lại. Đó là số người tối thiểu để quản lý thiết bị ……. ”
Su-ho dường như biết Phó Giám Đốc Seo Min-Su lo lắng điều gì..
“Đừng lo lắng. Tôi sẽ đối xử với bạn như một người khách. ”
“Ồ, cảm ơn. Nếu Su-ho GUILD thuê một nhân viên kĩ thuật, tôi sẽ giao thiết bị và rút quân ngay lập tức. ”
“Jun-ho, em có nghe không? ”
“Vâng. Em sẽ đăng 1 thông báo tuyển dụng ”
“Hãy nghỉ ngơi một chút. ”
Su-ho không hề tỏ ra mệt mỏi ngay cả khi dọn sạch liên tiếp các Hầm Ngục đã đề nghị được nghỉ ngơi trước. Dưới một gốc cây lớn ở trung tâm của pháo đài cây, Su-ho đang nằm trên mặt đất nhắm mắt lại.
“ Anh không sao chứ? “Tôi không biết bất cứ điều gì về Người Khứ Hồi và tọa độKhông biết là một hầm ngục được kết nối với một góc một khi bị chinh phục, liệu cầu kết nối có mở ra không.‘Bỏ đi ‘Tôi không cần phải nghĩ về nó suốt.
Không gì khó hơn việc giải quyết một câu hỏi chưa có câu trả lời.
Su-ho gối lên tay và nhắm mắt lạiBaekgu và hai con sói lại gần và nằm xuống xung quanh Su-hoĐi tiểu.
Những Tinh Linh rải rác khắp lâu đài gỗ bây đến những cái cây và bám vào chúng như thể chúng đang ngủ.
“Phù, chúng ta cũng nghỉ ngơi thôi. ”
“Phải, đi thôi. ”
Jun-ho nhìn vào mặt Su-ho và nằm im nghỉ ngơi‘Thật là mệt’*
“Không, Park Su-ho. Không phải anh ta đã đi quá xa sao? ”
Choi Soo-Young im lặng nghe Lee Min -Su la hét.
Anh ta đã bị đối xử như một tên ngớ ngẩn trước những thành viên trong đội của mình, anh ta không thể chịu đựng được và đang nổi giận.
Soo-Young hiểu vị trí của mình và giả vờ lắng nghe anh ta.
“Phù, tôi có cần phải giúp đỡ một tên khốn như vậy không? ”
“Anh không cần phải giúp. ”
Lee Min-Su bật cười trước câu nói của Choi Soo-Young
“Hả, làm thế nào mà một GUILD Cấp 5 có thể dọn sạch hầm ngục đó? ”
“GUILD sẽ lo việc đó. ”
“Chậc chậc, lòng tham của cả GUILD…. Chà,nếu họ không thể hoàn toàn dọn sạch hầm ngục và nó bị phá vỡ vậy, Cô nghĩ họ sẽ nhờ sự giúp đỡ của quân đội Bộ Quốc Phòng đánh nó à? ”
Choi Soo-Young cũng nghĩ vậy, nhưng điều đó không cần thiết phải nói
“Có lẽ sẽ không ”
“Chúng ta phải thay đổi luật. ?
Lee Min- Seong đã mang vấn đề này ra chửi bới Chính Phủ Hàn Quốc trong một thời gian dài, nó đang bị lung lay bởi các công ty lính đánh thuê.
“Nhưng cô đã điều tra xong chưa? ”
“Rồi.”
“Đó là một cổng ngẫu nhiên, hay đó là một nơi khứ hồi? ”
“……. ”
Choi Soo-Young cau mày.
Bằng chứng là quá rõ ràng rằng nó là một điểm đến trở về.
Tuy nhiên, phản ứng của Su-ho khiến Soo-Young lo lắng.
“Không, trưởng nhóm Choi có phải như thế này không? Tôi chắc rằng chúng ta sẽ sớm nhận được kết quả, nhưng cô không thể nói trước với tôi được không? ”
“Tôi nghĩ đó là một điểm trở về ”
Lee Min-Seong khịt mũi khi nghe những lời mơ hồ của Choi Soo-Yuong như là một câu trả lời chắc chắn.
“Chậc chậc! Tất cả sự náo động này đang rung chuyển, anh ta chỉ là một Người Khứ Hồi từ Hầm Ngục. ”
Lee Sung-Woo thứ hai chỉ là một chuyện cười. Chó chết.
Danh Sách Chương: