• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ân Như Ly giữ lấy cái gáy của Mạc Vân Sam, kéo về phía mình.

Hai làn môi tương đối nhau.

Mạc Vân Sam ngừng thở, trái tim cơ hồ là muốn ngừng đập. Vị cồn trong miệng trao đổi cho nhau, bên trong còn có một loại hương vị khác hòa quyện.

"Bây giờ có thể nói chưa?" Ân Như Ly lạnh mặt, thật giống như nụ hôn này chỉ là vì muốn có được đáp án.

Mạc Vân Sam buông tay đang đặt trên vai Ân Như Ly xuống, mạnh miệng nói: "Vậy tôi làm động tác chậm cho cậu xem, người khác có cho tiền tôi cũng không nói đâu."

Nàng mím môi, giữa răng môi vẫn còn lưu lại hương vị của hồ ly tinh.

Chỉ một chút cũng đủ làm người ta say.

Mạc Vân Sam lại lấy một ly champagne khác từ khay, quơ quơ về phía Ân Như Ly, ưu nhã uống vào, lại xoay người đi thêm vài bước, đi đến một cái thùng rác gần đó liền nhả rượu ngược trở lại ly, sau đó ném vào trong thùng rác.

Rồi lại một lần nữa lấy ly rượu khác.

Bên trong ghê tởm lại lộ ra buồn cười, mà bên trong buồn cười lại lộ ra chua xót.

Nếu không phải là đang cố ý biểu diễn cho người biết, nàng sẽ rất cẩn thận khống chế trạm vị và tốc độ, không để cho người khác phát hiện được. Thời điểm lúc mới tiến vào hội trường nàng đã nhớ kỹ những vị trí nào đặt thùng rác, cùng với những chướng ngại vật thuận tiện cho việc nhả rượu, thậm chí là độ sáng tối của đèn. Bên trong cái tràng danh lợi này, có rất nhiều thời điểm tránh không được phải uống rượu, thời điểm Mạc Vân Sam cự tuyệt không được cũng chỉ có thể áp dụng sách lược này.

Mắt phải của Ân Như Ly trượt xuống một giọt nước nhưng rất nhanh đã dùng mu bàn tay lau đi, không để cho bất luận kẻ nào phát hiện được.

"Thế nào? Có phải tôi rất thông minh không?" Mạc Vân Sam chầm chậm quay trở về, nhướng nhướng mày với Ân Như Ly.

"Tôi dẫn cô đi làm quen một số người, cô không cần uống rượu nữa." Ân Như Ly nắm lấy cổ tay Mạc Vân Sam, đi về phía địa phương nhiều người.

Mạc Vân Sam rũ mắt, ngoan ngoãn mặc cho Ân Như Ly nắm lấy, tựa như nơi vườn trường mười năm trước, hai người cũng là như thế này nắm lấy nhau.

........

Sau khi Ân Như Ly kết thúc bài phát biểu bế mạc của mình khách khứa cũng lục tục ra về. Mạc Vân Sam ôm cánh tay của Ân Như Ly trong lòng ngực, giống như một khối kẹo mạch nha dính chặt không gỡ ra được.

"Ân tổng, chân tôi đau quá, hình như bị trật rồi, cậu có thể đưa tôi về phòng không?" Trong mắt là từng ngôi sao nhỏ.

Ân Như Ly giơ tay vẫy gọi nữ phục vụ đến: "Mạc tiểu thư ở tầng 26 đau chân, phiền cô đưa cô ấy về phòng."

"Hình như tôi đau đến đi không nổi nữa rồi." Thân mình Mạc Vân Sam chậm rãi trượt xuống, "Chút nữa lỡ mà nghiêm trọng chắc phải ngồi yên ở chỗ này thôi, tiểu cô nương yếu đuối mong manh như vậy chỉ sợ là đỡ không nổi?"

Ân Như Ly một phen nâng Mạc Vân Sam dậy, hít sâu một hơi: "Tôi đưa cô về."

Nữ phục vụ cũng rất có nhãn lực hiểu ra nhanh chóng rời đi.

"Tôi ghét nhất loại người khẩu thị tâm phi như cậu, một hai phải để người ta nhiều lời mới đáp ứng, lãng phí thời gian." Mạc Vân Sam rất có bản lĩnh được tiện nghi còn khoe mẽ, không biết là đã bái thần thánh phương nào làm sư phụ.

Ân Như Ly nhếch mép, lộ ra nụ cười âm hiểm: "Nếu tôi ném cô từ tầng 26 xuống ngụy trang là say rượu trượt chân, cô nói xem xác xuất tránh được điều tra là bao nhiêu?"

"Chúng ta đều là thanh niên chính trực lớn lên trong xã hội chủ nghĩa thời đại mới, chuyện trái pháp luật không thể làm!" Mạc Vân Sam tựa đầu vào vai Ân Như Ly, "Còn nữa, Ân tổng bỏ được ném tôi xuống sao? Nếu như thật sự muốn ném cũng nên hưởng thụ trước một phen rồi hẳn ném, có phải không?"

Ân Như Ly nâng bước đi về phía trước, đầu của Mạc Vân Sam tức thời không có điểm tựa ngã vào không trung.

"Hỗn đản!" Mạc Vân Sam ở phía sau mắng một câu.

"Nếu cô lấy một nửa da mặt dày đang dùng trên người tôi đem đi kiếm người đầu tư thì đã không giống như hiện tại ngày cả một chút tiền cũng chưa nhìn thấy." Bước chân của Ân Như Ly rất nhanh.

Mạc Vân Sam liếc mắt hỏi: "Sao cậu lại biết chuyện tôi đang tìm đầu tư?"

"Lần trước nghe Ninh Lộ thuận miệng nhắc tới thôi, Mạc tiểu thư sẽ không hiểu lầm tôi chú ý cô đang làm gì đó chứ?" Ân Như Ly cười nhạo một tiếng, "Tôi mỗi ngày đều rất bận, không có thời gian quan tâm đến mấy loại chuyện nhỏ này."

Mạc Vân Sam chạy chậm hai bước đuổi theo Ân Như Ly, thân mình nghiêng về trước dò xét, quay đầu, mỉm cười sáng lạn với Ân Như Ly: "Ân tổng giải thích kỹ càng tỉ mỉ như vậy làm gì? Tôi nói tôi hiểu lầm lúc nào chứ? Huống chi chuyện này cũng không phải bí mật gì, tôi đã sớm nói với cậu là làm kim chủ của tôi đi, không phải cậu không đáp ứng sao?"

Ân Như Ly bị đào một cái hố đã vậy còn mắc mưu, các thớ cơ trên cằm không tự giác mà buột chặt, bước chân bên dưới cũng nhanh hơn.

"Ui! Cậu từ từ a! Gót giày cao rất khó đi đó!" Mạc Vân Sam giống như tiểu công chúa bắt đầu làm nũng.

Người ở phía trước thả chậm tốc độ lại.

Mạc Vân Sam cười dính đến: "Vẫn là luyến tiếc tôi, đúng không?"

Ân Như Ly ấn thang máy: "Thang máy có camera theo dõi, nếu ảnh hậu không muốn cùng tôi lên hot search thì thành thật một chút."

Mạc Vân Sam nói thầm: "Tôi rất muốn cùng cậu lên hot search a. Cùng tôi lên hot search không phải tốt hơn lên hot search với heo sữa nướng sao?"

Đinh.

Cửa thang máy mở ra, Ân Như Ly bước vào trong, tay đặt trên nút đóng cửa của thang máy, rất có ý tứ nếu Mạc Vân Sam không nhanh chóng đi vào sẽ đóng cửa lại.

Mạc Vân Sam bĩu môi, nhanh chóng đi vào, ủy khuất giống như gà con.

.........

"Mạc tiểu thư ngủ ngon, chúc cô mơ đẹp."

Đưa người về tới cửa rồi Ân Như Ly cũng chỉ đứng ở trước cửa phòng, nho nhã lễ độ.

"Chân tôi đau quá a, Ân tổng làm người tốt thì làm tới cùng, giúp tôi xoa chút có được không?" Mạc Vân Sam chắp tay trước ngực bái bái ba cái, miệng chúm lại, đáng thương vô cùng.

Hẳn là rất khó có người có thể cự tuyệt.

Ân Như Ly không nói nhiều lời, nắm lấy then cửa muốn từ bên ngoài đóng lại. Mạc Vân Sam lập tức trừng mắt cùng Ân Như Ly giằng co.

Một cánh cửa bị nắm tới nắm lui, thật đáng thương.

Ân Như Ly đột nhiên buông tay, Mạc Vân Sam mất trọng tâm cùng cửa lui về sau hai bước, thiếu chút nữa là té ngã.

"Hồ ly tinh cậu âm hiểm!" Như là bực bội lại như là đang làm nũng.

Ân Như Ly nghiêm mặt nói: "Trở về sớm chút đi. Nơi có người thì chắc chắn sẽ có tranh đấu, người càng ưu tú thì sau lưng thời thời khắc khắc đều có rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào, ngóng trông đợi cô làm lỗi sẽ nhân sơ hở đó mà vô hạn phóng đại. Cô bất quá cũng chỉ là một tân tấn ảnh hậu, có vô số người đang chờ đợi chia cắt tài nguyên của cô, cô nên hiểu."

Mạc Vân Sam ngẩn ra một lúc, nhìn thẳng vào mắt của Ân Như Ly, trịnh trọng mở miệng: "Nếu tôi quyết định ở lại thì sao?"

"Trung Quốc hiện tại còn đang trong giai đoạn mạnh mẽ phát triển, những nơi dùng tiềm quy tắc so với trong tưởng tượng của cô nhiều hơn rất nhiều, càng có nhiều người vì muốn đạt được mục đích mà bất chấp thủ đoạn. Kịch bản tốt thì rất ít, sài làng như hổ rình mồi lại rất nhiều, rất nhiều nhân tố bị hạn chế, rất khó có thể đoạt được giải thưởng cao nhờ vào tác phẩm, môi trường như vậy, không thích hợp với cô." Ân Như Ly bình tĩnh mà lý trí.

Nhưng cô càng như vậy càng làm cho lòng người đau đớn.

Mạc Vân Sam đến gần hơn một bước, bắt lấy cánh tay Ân Như Ly: "Giành được tượng vàng đã từng là mộng tưởng của tôi lúc vui đùa, hiện tại giành được, tôi hoàn thành mộng tưởng của tôi rồi, nhưng mà tôi lại có một mộng tưởng quan trọng hơn vẫn chưa thể hoàn thành, tôi muốn trở về cùng cậu hoàn thành nó."

Nàng lại nói tiếp: "Môi trường không tốt không sao cả, con người tồn tại không phải là bởi vì không ngừng khiến cho môi trường trở nên tốt hơn sao? Sao có thể chắc chắn rằng điện ảnh nước ta mười năm sau không thể sừng sững đứng đầu thế giới chứ?"

"Con người tồn tại càng phải biết thích ứng với môi trường, nếu cô đánh cược sai thì sao? Nếu mười năm sau cô hối hận còn có bao nhiêu cái mười năm nữa có thể sửa lại sai lầm của hiện tại?" Đây là lần đầu tiên Ân Như Ly nghiêm túc nói với Mạc Vân Sam những chuyện đó, bên trong toàn bộ đều cất giấu quan tâm.

"Chuyện tôi hối hận nhất chính là lúc trước rời khỏi cậu." Hốc mắt Mạc Vân Sam đỏ bừng, "Cho dù tôi có được nhiều bao nhiêu, nếu không có cậu cùng tôi chia sẻ thì những cái vỗ tay và danh vọng đó rốt cuộc có ích gì? Mỗi một đêm bồi cạnh tôi cũng chỉ có thống khổ!"

"Mạc Vân Sam, Oscar là thù vinh mà rất nhiều người cả đời này truy đuổi cũng không có được, cô có được rồi thì đừng bởi vì tùy hứng mà dừng bước tại đây, đừng lãng phí thiên phú và vận khí mà trời cao ban cho cô. Cô đã không còn là một đứa trẻ nữa, tôi không muốn mười năm sau cô lại đến nói với tôi rằng cô hối hận bởi vì tôi mà từ bỏ một ngọn núi khác cao lớn hơn!"

Ân Như Ly nhắm mắt lại, đóng cửa lại vào phòng, đem thanh âm toàn bộ đều ngăn cách sau cánh cửa.

Cho dù cảm xúc kích động đến như vậy cô cũng không hoàn toàn mất đi lý trí, vẫn biết lợi biết hại.

"Tồn tại không phải như thế, không phải mọi người cho rằng tôi tốt là tôi thật sự tốt, tôi có thể tiếp tục giống người điên liều mạng diễn xuất, để cho mọi người nhìn xem có một nữ minh tinh người Trung Quốc có thể ở Hollywood xông ra một mảnh trời cho mình! Nhưng mà tôi đánh cuộc như vậy đến tột cùng là có ý nghĩa gì, đó là nhân sinh sặc sỡ lóa mắt trong mắt người khác, không phải tôi!"

Bàn tay của Mạc Vân Sam đang nắm lấy cánh tay của Ân Như Ly dần dần trượt xuống, ánh mắt ảm đạm, "Hay là nói cậu không tin tôi có thể thay đổi một môi trường mới, tôi muốn thay đổi quy tắc là ý nghĩ kỳ lạ, hay là tôi từ bỏ nơi mà mỗi một người đều cực kỳ hâm mộ trở về tổ quốc của mình chính là không có chí tiến thủ? Nếu cậu cũng cảm thấy như vậy, tôi sẽ rất thất vọng."

Rõ ràng ai cũng không muốn giương cung bạt kiếm nhưng cuối cùng lại không có cách nào khống chế ngữ khí thái độ lúc nói chuyện của mình. Con người chính là như vậy, càng để ý sẽ càng không có cách nào bảo trì lý trí thời thời khắc khắc đều tỉnh táo.

Chỉ có người máy mới mỗi một bước đều trải qua quá trình tính toán tinh vi, hiếm khi làm lỗi. Nhưng con người có cảm tình, có ái có hận, có chút lời rõ ràng là xuất phát từ yêu nhưng thời điểm nói ra lại hại người hại mình.

Ân Như Ly cuối đầu nhìn thoáng qua cánh tay trống rỗng của mình, ngẩng đầu, "Cô nói đúng, đó là cuộc đời của cô, tôi không có quyền quyết định thay cô nên làm như thế nào, xin lỗi." Cánh tay vươn ra thoáng chút đến gần Mạc Vân Sam, rồi lại dừng lại, thu hồi, "Nghỉ ngơi sớm một chút, ngủ ngon."

Ân Như Ly vừa mới xoay người đã bị Mạc Van Sam từ phía sau ôm chặt lấy.

"Hồ ly tinh, chúng ta còn có khả năng không?" Nàng hỏi.

"Bên cạnh tôi chưa bao giờ thiếu nữ nhân." Cô đáp.

Tay của Mạc Vân Sam lại trượt xuống, cười khẽ, "Mỗi một lần cậu ăn một muỗng giấm tôi sẽ giống như được ăn một viên kẹo, nhưng mà calo của kẹo đối với tôi mà nói thực sự rất xa xỉ, không thể ăn nhiều được. Mỗi một lần tôi ăn kẹo, hưởng qua một chút hương vị liền nhả ra, rất lãng phí có đúng không."

"Nhưng kẹo mà cậu cho, tôi lại luyến tiếc nhả bỏ."

"Cho nên, tôi thu hồi những lời đã nói trước đó, sẽ không tiếp tục quấn lấy cậu đòi kẹo nữa, nếu không quá tham lam ăn nhiều rồi còn phải vận động, cậu biết đó, tôi không thích vận động lắm."

"Ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Bàn tay đang đặt trên then cửa của Ân Như Ly phát run, nhưng cuối cùng vẫn không bởi vì vậy mà dừng lại.

Mở cửa.

Lại đóng cửa lại.

Một cánh cửa, ngăn cách hai thế giới.

Mạc Vân Sam vô lực ngồi xổm xuống, nhắm mắt lại.

Nếu vừa rồi ngữ khí lúc nói chuyện tốt một chút thì thật tốt, nàng căn bản không muốn tranh cái gì đúng sai.

Tình yêu a, không phải bởi vì thích hợp mới sinh ra mà là sinh ra sau khi yêu nhau, cho dù là không thích hợp cũng muốn liều mạng giữ lấy người không thích hợp đó.

Người may mắn giữ được, dùng cả đời để đem không thích hợp trở thành thích hợp.

Có mấy người giữ không được, thoái nhượng một bước, cùng một người thích hợp khác ở bên nhau, sau đó dùng cả đời để hoài niệm người không thích hợp kia.

Mạc Vân Sam thì sao, mặc dù giữ không được cũng muốn dùng cả đời dây dưa cùng cái người không thích hợp đó, dây dưa đến già, đến chết, vậy là một đời cứ thế trôi qua. Hóa thành hai bộ xương khô rồi còn có cái gì mà thích hợp hay không thích hợp nữa.

Nhưng mà nàng không tin bản thân thật sự sẽ thảm như vậy.

Mạc Vân Sam ngồi xổm lâu đến nỗi chân trở nên tê rần, khập khiễng dịch đến sô pha, như mãn huyết sống lại, lộ ra một nụ cười tà ác như sắp thực hiện một kế hoạch lớn.

Lấy điện thoại ra gửi một cái mail tiếng Anh: "Catharine, em đã đặt vé máy bay vào ngày mai. Có một số việc nên sớm nói rõ ràng chút, hy vọng chúng ta sẽ có một lần gặp mặt vui vẻ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK