Converter: TieuvuviviEditor: ChauuyvuGiản Vũ đi ra ngoài, Bạch Việt cũng có chút bất an, đi quanh phòng hai vòng, "
Bội Kỳ ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, một lát ta sẽ ngủ."
Bội Kỳ nghe lời liền muốn đi ngủ, trước khi đi lại nhớ tới: “Tiểu thư, thiếu gia nói nhiều ngày tới muốn nô tỳ bồi ngài, hay là, nô tỳ ở lại trong phòng này ngủ dưới đất cũng được…”
Bạch Việt vươn tay đuổi nàng đi, "
Ngủ trên đất sao được, ngươi cứ trở về ngủ cho ngon đi. Chỉ cách một bức từng, nếu ta cần gì sẽ kêu ngươi."
Mặc dù Bội Kỳ có chút do dự, nhưng Bạch Việt không bao giờ thích người ta dính chặt quá, hơn nữa sợ là cũng không muốn để nàng ngủ dưới đất, cho nên nàng chỉ có thể lưu luyến mà rời đi.
Sau khi đóng cửa lại, Bạch Việt cởi xiêm y dựa vào trên giường, sau đó lật xem hồ sơ đã xem không biết bao nhiêu lần, nhưng sau khi xem xong, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Vụ án giết người hàng loạt, một hung thủ giết người, có nhiều người bị hại, vụ án kiểu này Bạch Việt đã thấy qua không ít, thủ pháp giết người giống nhau hoặc tương tự đương nhiên chính là căn cứ của vụ án, tuy nhiên, giữa các nạn nhân nhất định có mối liên hệ nào đó.
Khi hung thủ lựa chọn nạn nhân, hắn thường có sở thích cá nhân, mà loại sở thích này nhất định là có quy luật. Cho dù là ngẫu nhiên giết người, nhưng kỳ thực cũng không phải là ngẫu nhiên, nếu nhìn sâu hơn, nhất định phải có thứ gì đó tương tự, thứ gì đó có thể kích động thần kinh của hung thủ.
Hai mươi mốt năm, tám nạn nhân, có nam có nữ, có già có trẻ, đâu là sở thích của hung thủ? Điểm chung của tám nạn nhân này là gì?
Ngay cả khi chỉ có hai nạn nhân, cũng có thể tổng kết được một chút. Đáng tiếc hiện tại Bạch Việt chỉ mới nhìn thấy một người, hơn nữa còn chưa tỉnh lại, thật sự có chút khó xử.Đang ngồi nghiên cứu, đột nhiên bên ngoài cửa sổ truyền đến vài tiếng gõ nhẹ, hình như có người ở ngoài gõ cửa.
Cửa sổ? Bạch Việt sửng sốt, ai sẽ gõ cửa sổ phòng nàng.
Ban đêm mà có loại chuyện này thật sự cũng khá đáng sợ, nhưng Bạch Việt vẫn luôn là một người gan lớn, cũng không cảm thấy ở sơn trang sẽ có điều gì nguy hiểm, vì vậy nàng liền đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thấp giọng hỏi, "
Ai đó?"
Bên ngoài có giọng nam nhân lên tiếng, "
Là ta."
Bạch Việt cẩn thận phân biệt, nhưng căn bản không phân biệt được giọng nói là của ai. Trên thực tế, khi ở thời đại này nàng cũng không quen biết bao nhiêu người, nam nhân càng ít đến đáng thương, một tay cũng có thể đếm hết, càng miễn bàn có chuyện có người khuya khoắt lén lút mà tới.
Người ở ngoài cửa sổ chờ một hồi cũng không thấy Bạch Việt mở cửa, có chút không kiên nhẫn, sau khi hừ nhẹ một tiếng, Bạch Việt thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
Một vật, không biết là vật gì, bởi vì quá nhanh, Bạch Việt nhìn không rõ, vật kia từ bên ngoài dội vào, sắc bén như đao, nhẹ nhàng phụt một tiếng, cắt giấy dán cửa sổ thành một lỗ, sượt qua chóp mũi của Bạch Việt bay vào trong phòng, cắm vào kệ gỗ bên cạnh.
Bạch Việt sợ ngây người, hít sâu một hơi, nhất thời quên thở ra.
Sau khi thứ đó được cắm vào kệ gỗ, nàng có thể nhìn rõ ràng đó không phải là một con đao hay một mũi tên, mà là một mảnh giấy.
Một mảnh giấy không lớn hơn nửa lòng bàn tay cắt xuyên qua lớp giấy dán cửa sổ, bay qua cắm sâu vào kệ gỗ. Điều này thật vô lý, đây có phải là điều mà con người có thể làm được sao?
Bạch Việt giật mình, không nhìn tờ giấy trên khung gỗ, lập tức mở cửa sổ ra.
Một trận gió lạnh thổi qua, Bạch Việt rụt rụt cổ, bên ngoài không có người.
Nàng vội vàng quay trở lại khung gỗ và rút tờ giấy bạc ra.
Trên tờ giấy viết một vài chữ đơn giản."
Lặng lẽ đến bên hồ."
Bên hồ? Bạch Việt nghĩ nghĩ, trong Nhạn Minh sơn trang chỉ có một cái hồ Nhạn Minh, ở phía trước cách đó không xa, cái hồ được viết bên trên tờ giấy chắc là chỗ này.
Nhưng chuyện này không rõ ràng, không đầu không đuôi, Bạch Việt lẩm bẩm một lúc.
Người này có thể phóng một tờ giấy qua cửa sổ như một con đao, rõ ràng võ công của hắn ta cao đến mức ngay cả tất cả những người trong Nhạn Minh sơn trang cũng không thể đánh lại, loại người này đáng sợ, nhưng cũng có chỗ có lợi, chính là hắn ta không muốn hại nàng, bởi vì nếu muốn hại thì có thể trực tiếp ra tay, không cần phải phiền toái như vậy.
Bạch Việt suy nghĩ một chút, khoác lên chiếc áo choàng màu đỏ đặt ở cạnh cửa, nhẹ nhàng đẩy cửa đi ra ngoài.
Trên đời này không thể có nhiều cao thủ kinh hãi thế tục như vậy, vì vậy người này có thể là người hôm qua ở chợ đã giết chết Tái bán tiên. Bất kể hắn ta có mối quan hệ nào với nàng, hắn ta cũng không thể trong bóng tối mãi.
Ngoài cửa im ắng, đêm đã ngủ say không có tiếng canh, chỉ có một khoảng trắng mênh mông dưới ánh trăng.
Có hai thị vệ chắn gác ngoài viện, bọn họ nhìn thấy Bạch Việt đi ra thì giật mình."
Bạch tiểu thư?" Thị vệ vội vàng chạy tới nghênh nàng, "Đã muộn như vậy, sao ngài còn ra ngoài? Xảy ra chuyện gì sao?"
“A, không có.” Bạch Việt che giấu nói: “Chỉ là ngủ không được, muốn ra ngoài đi dạo giải sầu.”
Thị vệ hai mặt nhìn nhau, trời đã khuya còn lạnh như vậy, còn muốn đi giải sầu?
Nhưng không bình thường thì không bình thường, chủ nhân đã phân phó thì vẫn phải nghe, vì vậy thị vệ nói: “Tiểu thư, ngài muốn đi chỗ nào giải sầu, thuộc hạ sẽ bồi ngài.”
“Không cần không cần." Bạch Việt liên tục xua tay, "
Ta đến phía trước hồ đứng một lát, các ngươi không cần đi theo, ta muốn ở một mình."
Thị vệ cảm thấy không ổn, nhưng là Bạch Việt khăng khăng như vậy nên bọn họ cũng không dám ép buộc, đành phải nhìn theo bóng dáng nàng biến mất.
Hồ Nhạn Minh không lớn, trên mặt hồ có từng chiếc từng chiếc lá sen rơi xuống, ban ngày là phong cảnh đặc biệt, nhưng giờ phút này trừ một mảnh đen tuyền, không nhìn ra được gì.
Nửa đêm thật sự rất lạnh, Bạch Việt quấn thật chặt áo choàng hỏa hồ ly, nhìn trái nhìn phải, thậm chí cả cây cũng đã nhìn, nhưng không thấy một bóng người nào."
Tiền bối?" Bạch Việt thấp giọng nói: "
Sư phụ? Công tử, tiểu ca..."Âm thanh kia có thể nhận ra là nam nhân, nhưng lại không nghe ra là già hay trẻ, Bạch Việt chỉ có thể kêu loạn.
Chỉ có sự im lặng của màn đêm, không người đáp lại.
Bạch Việt đứng ở bên hồ bị đóng băng như một ngốc tử.
Một khắc sau, Bạch Việt lạnh đến chịu không nổi, hắt xì một cái, lau nước mũi chuẩn bị trở về, mặc kệ sư phụ hay là tiểu ca có ở đây không, nếu nàng không trở về, thật sự có thể sẽ chết cóng ở đây.
Bạch Việt đương nhiên rất thất vọng, cũng tràn ngập nghi hoặc, nàng đi dọc bờ hồ, vừa đi vừa suy tư.
Bên hồ, cách mười bước có một cây liễu rũ, cây liễu rũ kia trồng đã không biết bao nhiêu năm, thân cây to bằng một người thô tráng, ngàn vạn sợi liễu đung đưa trong gió.
Bạch Việt đi ngang qua một gốc liễu rũ, đột nhiên có một bóng đen từ sau thân cây lao ra, nàng nghe thấy tiếng bước chân, còn chưa kịp quay đầu lại, đã bị một đôi tay mạnh mẽ đẩy ở sau lưng, sức lực rất lớn đẩy nàng về phía trước.
Bên cạnh chính là hồ Nhạn Minh gợn sóng lăn tăn, mặc dù không kết băng nhưng lúc này nước hồ lạnh đến thấu xương.
Bùm một tiếng, Bạch Việt hoảng sợ chỉ kịp kêu lên một tiếng ngắn ngủi thì cả người đã nhào vào trong nước, nước hồ lạnh như băng đã nhấn chìm nàng, xiêm y của nàng vốn đã nặng nề sau khi ngâm trong nước lại càng nặng hơn, nàng vùng vẫy hai cánh tay nhưng vô ích, thậm chí tay cũng không nhấc lên nổi.
Bị sặc một ngụm nước, Bạch Việt kêu cứu mạng cũng không ra khỏi miệng được, một bên giãy giụa chậm rãi chìm xuống, trong lòng tràn đầy bi thương, chẳng lẽ đêm nay bản thân muốn đi tìm công đạo ở đây sao? Ai, là ai muốn nàng chết?
Danh Sách Chương: