Mục lục
Số 13 Phố Mink
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dì Winnie cầm hai chiếc áo len, đi lên tầng ba, đứng trước cửa thư phòng của cha mình, gõ cửa."

Vào."

Dì Winnie bước vào.Đại khái chờ đợi khoảng nửa tiếng.

Dì Winnie mở cửa thư phòng ra, đi ra, hốc mắt phiếm hồng, hiển nhiên vừa mới khóc lớn, nhưng cô vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt vừa cười, hiển nhiên, sau khi nói xong lời nói trong lòng với cha mình và xin lỗi, cô đã nhận được sự tha thứ từ phụ thân.

Không, cha cô vẫn luôn có sự khoan dung vô hạn với cô, là cô có được lời khuyên cho bản thân mình.

Sau khi dì Winnie xuống cầu thang, Karen đi ra khỏi phòng ngủ.

Pall nằm trên bệ cửa sổ mở miệng nói: "

Nhà Inmerais vẫn luôn có truyền thống tương thân tương ái coi trọng gia đình, Dis là như vậy, cha mẹ ngươi cũng là như vậy, Mason và Mary là như vậy, cũng chính là Winnie, ai, Winnie đáng thương.

Nhưng Karen, ta tin tưởng vào ngươi, ngươi sẽ đối xử tốt với Yonice, phải không?”

Thân là lão cô nãi nãi, Pall vì cháu gái tằng tôn của mình cũng coi như quan tâm không ít.

Thấy karen không có tâm tư tiếp lời, Pall vội vàng bổ sung:"

Ta tin tưởng cô ấy là một cô gái thông minh, à không, cũng không thể nói như vậy, kỳ thật ta hy vọng cô ấy là một cô bé ngu xuẩn một chút, có một ít lòng tham lam đối với vẻ ngoài anh tuấn của ngươi, sau đó hết lòng ngây ngốc đi theo ngươi, có đôi khi, quá thông minh cũng không tốt.""

Ngươi có thể đi tìm Alfred." Karen nói."

Hả? Tìm hắn để làm gì?”"

Bảo hắn ta mời ngươi đi làm khách mời đặc biệt, ở trên đài phát thanh phân tích vấn đề tình cảm cho người ta, dù sao khán giả trước đài phát thanh cũng không có khả năng biết người dẫn chương trình đang nói chuyện là một con mèo.""

Nhưng ta chưa từng kết hôn, thậm chí, ta chưa từng yêu.""

Không có việc gì, bình thường loại người như ngươi khi nói đến đề tài lưỡng tính mới dễ dàng đứng đầu nhất.""

Yo. . . Mặc dù ta cảm thấy như ngươi đang chế giễu ta, nhưng ta cảm thấy những gì ngươi nói có vẻ hợp lý.”

Pall nhảy ra khỏi ngưỡng cửa sổ,"

Ta đi tìm yêu tinh đài phát thanh."

Pall bước đi về phía cầu thang với bước đi mèo uyển chuyển, như thể ngay lập tức tìm thấy một hướng đi mới cho cuộc sống của con mèo.

Karen thấy vậy phải nhắc nhở: "

Alfred không có ở nhà lúc này.""À." Pall có chút mất mát quay đầu, "

Thật sự là không trùng hợp.”"

Bất quá ngươi có thể lợi dụng thời gian tối nay để chuẩn bị bản thảo phát biểu của ngươi." Karen chỉ vào phòng ngủ của mình, "

Trên bàn làm việc có giấy và bút, tùy ý cho ngươi dùng.”"Đề nghị tuyệt vời đấy."

Pall đi vào phòng ngủ của Karen và nhảy lên bàn.

Bởi vì cửa không đóng, cho nên Karen rõ ràng nhìn thấy con mèo đen trong nhà ngồi trên giấy, mặt mèo bốn mươi lăm độ tiêu sái nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhúc nhích, tựa như hóa đá.

Karen thấy vậy, gõ nhẹ vào cửa phòng ngủ.

Pall nói, "Đừng làm phiền ta, ta đang ấp ủ cảm xúc.""

A?""

Nếu cảm xúc không đến nơi đến chốn, văn tự viết ra là không có linh hồn.""Được rồi, cố lên."

Karen giúp Pall đóng cửa lại, để tránh không khí lưu thông bên ngoài làm phiền suy nghĩ của nó;Sau đó, Karen đi đến cửa thư phòng của Dis và gõ cửa."

Vào."

Bước vào thư phòng của Dis, Karen thấy Dis đang mặc một chiếc áo len trắng."

A, ôi chao, đây là áo len mới mà thím Mary mua cho ông nội sao, màu sắc này, thật sự là rất thích hợp với ông nội, nhà thiết kế áo len này hẳn nên lên trang bìa tạp chí thời trang."

Dis nhìn thoáng qua Karen, nói: "

Là dì của cháu đan cho ta.”"

Hả? Cư nhiên là dì tự tay đan sao, thật sự là làm cho người ta không thể tưởng tượng được, ta cảm thấy dì không nên nặng bên này nhẹ bên kia, hẳn là cũng nên đan cho cháu trai này một chiếc.”

Dis biết Karen đã sớm biết áo len này là ai tặng, Karen cũng biết Dis sẽ biết mình biết áo len này là do ai tặng.

Giống như rất nhiều lúc Karen sẽ chủ động như có như không nịnh nọt một chút, lại chờ Dis nói một câu đơn giản nghẹn trở về.

Nói như thế nào đây, Karen biết Dis thích loại cảm giác này, dù sao Pall từng nói qua phương thức nói chuyện của mình quả thực giống hệt Dis lúc trẻ tuổi.

Dis nếu đã thích, vậy mình liền chủ động dựng đài, dù sao cũng là hiếu thuận ông nội nhà mình."

Winnie đã xin lỗi ta, vì chuyện lúc trước con bé cố ý muốn ở cùng với người đàn ông kia.""

Cái này không có gì để xin lỗi, ông nội cũng không có khả năng trách dì, bất quá, cứ như vậy, dì có thể bình tâm lại.""Đúng vậy." Dis gật gật đầu, "

Trước hôn nhân, kỳ thật tính cách của Winnie rất sáng sủa.”Điểm này, Pall ngược lại từng nói với mình, một người dì vì yêu si cuồng phản kháng lại định kiến đại gia phong kiến."Ông nội, hôm nay Parker tới đây." Laren nhắc nhở một câu vô nghĩa.

Bởi vì hắn biết rõ, chỉ cần Dis ở nhà, chuyện xảy ra trong nhà này, hắn đều có thể nhìn thấu."

Ta biết hắn đến, nhưng ta không muốn gặp hắn ta."

Dis nhìn karen, khóe miệng lộ ra một nụ cười.

Tính tình của hai ông cháu thật sự là quá giống nhau, phương thức giao tiếp của hai bên cũng thường không cho phép có cái gì nhảm nhí cùng quanh co, mở đầu trêu ghẹo cùng nghẹn người không tính, đó là vì ấm áp.

Vì vậy, vô nghĩa đôi khi cũng hữu ích."

Ta vẫn cảm thấy, đó là chuyện của Winnie, vô luận như thế nào, đó là người con bé từng lựa chọn, là chồng cũ của con bé, hơn nữa còn là cha ruột của Chris.""

Dì nói hy vọng vĩnh viễn không bao giờ gặp lại hắn ta, hôm nay cũng hỏi tại sao hắn ta không chết đi.""Đó là lời tức giận của các nàng, ngươi hẳn là hiểu được, lời tức giận của phụ nữ, là làm không đếm được."

Karen lắc đầu,Nói:"Ông nôi, con là người đầu óc ngốc nghếch, dễ dàng tin tưởng người khác, người khác nói cái gì con sẽ tin cái đó.""

Chúng ta không có tư cách khoa tay múa chân đối với nhân sinh của người khác, không phải sao?" Dis hỏi.

“Ông nội, người không tức giận sao?” Karen hỏi.Đêm đó, Dis mang theo đem Morff tiên sinh, tổng biên tập tiên sinh và nhiều người khác đều bưng đi, Karen không cho rằng Dis là một người hiền lành, hoặc là nói, hiền lành của hắn chỉ đối với người trong nhà.

Cho nên, Parker vứt bỏ con gái mình còn có thể sống đến bây giờ, thật sự là thập phần may mắn."

Tất nhiên ta đã tức giận, nhưng ta vẫn nghĩ rằng, là một người cha, không nên làm những điều quá cực đoan.""

Nhưng mà, không tính tới ngày hôm nay sắp trôi qua, người còn có năm ngày."

Nói không chừng một năm sau, năm năm sau, nói không chừng khi Chris lớn lên, sau khi kết hôn, sau khi sinh con, sẽ có thay đổi, không phải sao?""

Người hứa với cháu năm ngày nữa người sẽ không chết, nhưng cháu cũng rất tò mò, người có tự tin sống đến mức tận mắt nhìn thấy Chris kết hôn, thậm chí còn sinh ra chắt của người hay không."

Dis đưa tay chỉ chỉ đỉnh đầu, nói: "

Cho dù Chris không muốn tha thứ cho người cha này, tội lỗi của hắn, cũng nên giao cho Thượng Đế trên cao phán phạt, mà không phải chúng ta lấy danh nghĩa người nhà để phát tiết sự phẫn nộ cá nhân của mình.”"Đúng vậy, ông nội, người nói rất đúng."

Karen dùng sức gật đầu một cái,Sau đó nói:"

Cho nên, ta đã phái Alfred đi tiễn hắn lên trời gặp Thượng Đế."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK