Edit: Ngọc Quý cơ
Beta: Huệ Hoàng hậu
Biến cố bất thình lình này không ai ngờ tới, ngay cả Vệ Bẩm cũng không hoàn toàn hiểu rõ an bài của Cố Thanh Sương.
Viên Giang dẫn theo một đám cung nhân ngự tiền đi đến, thấy người liền áp giải bọn họ đi, hùng hổ trực tiếp đi tới Tử Thần điện.
Trong Tử Thần điện, Cố Thanh Sương đang khóc nức nở không ngừng, khóc đến lê hoa đái vũ.
Tiêu Trí ít khi để ý đấu tranh chốn hậu cung, nhưng chuyện này xảy ra đột ngột, hắn nhất thời cũng không rõ tình huống, chỉ có thể trấn an Cố Thanh Sương: "Đừng sợ, bất luận chuyện gì, trẫm cũng sẽ làm chủ cho ngươi."
Hoàng hậu cũng ở trong điện, ngồi cùng Cố Thanh Sương, cũng dịu dàng an ủi nàng: "Thục dung chớ sợ, bổn cung và Hoàng thượng đều cảm thấy Thục dung không sai. Chuyện hôm nay, hiểu lầm cũng được, có ẩn tình khác cũng được, đều có thể nói rõ ràng. "
"Thần thiếp chỉ là không rõ..." Cố Thanh Sương khụt khịt, "Thần thiếp vào cung nhiều năm, ngày thường... Ngày thường luôn đối xử tốt với người khác, không biết đắc tội với ai, muốn gây ra chuyện này để làm cho thần thiếp xấu hổ."
Cung nhân hầu hạ trong điện nghe một câu này, trong lòng cũng lẩm bẩm cảm thấy sự tình kỳ lạ, lại không nhìn ra nguyên nhân.
Bọn họ nghe nói là khoảng chừng hai khắc trước, hoạn quan chưởng sự Vệ Bẩm bên người Nhu Thục dung đột nhiên bị người của Cung Chính ti mang đi. Cung Chính Ti bên kia rất khách khí, chỉ nói có vài chuyện cũ muốn hỏi một chút. Chuyện như vậy trong cung cũng không tính là hiếm thấy, Nhu Thục dung lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, để Vệ Bẩm đi theo.
Nhưng sau khi Vệ Bẩm rời đi, không hiểu sao nàng lại cảm thấy có gì đó không đúng. Để cho cẩn thận, Nhu Thục dung liền đi Tê Phượng cung gặp hoàng hậu, hỏi Hoàng hậu nguyên nhân vì sao Cung Chính ti lại mang Vệ Bẩm đi.
Mà Hoàng hậu nghe tin cũng mờ mịt, giật mình nói: "Bổn cung không nghe nói chuyện này."
Cái này thật kỳ quái, chuyện hậu cung, lại là hoạn quan chưởng sự của phi tần có phân vị cao, Hoàng hậu há có đạo lý không biết? Hai người ngẫm lại, liền cảm thấy có lẽ là ý chỉ trong Tử Thần điện, Hoàng hậu liền một bên tìm người đi tìm, một bên trấn an Nhu Thục dung có chút hoảng loạn, sau đó theo nàng cùng nhau tiến vào Tử Thần điện cầu kiến, muốn hỏi Hoàng thượng đến tột cùng là nguyên nhân gì.
Kết quả Hoàng thượng cũng không biết.
Cũng may, người được Hoàng hậu phái đi tìm người không mất quá nhiều thời gian cũng trở về bẩm báo nói thấy Vệ Bẩm không đi Cung Chính ti, mà là đi thẳng về phía bắc. Khi mọi chuyện đến đây, Hoàng thượng cũng cảm thấy kỳ quặc, dứt khoát sai Viên Giang đi ra ngoài xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Kế tiếp, chính là sự tình trước mắt.
Cố Thanh Sương vẫn nghẹn ngào, có khi nhịn một chút, nước mắt liền không tiếp tục chảy xuống nữa. Có đôi khi hốc mắt lại đỏ lên, dường như ấm ức dưới đáy lòng lại dâng lên, nước mắt thuận theo gò má rơi xuống văng tung tóe trên y phục.
Ngày thường nàng luôn dịu dàng rộng lượng, mọi ấm ức đều có thể chịu đựng. Tiến cung mấy năm, Tiêu Trí chưa từng thấy qua nàng khóc thành như vậy. Vì thế hắn bị tiếng khóc nức nở này quấy nhiễu đến đau lòng, ổn định lại tâm thần xem hết quyển tấu chương quan trọng trong tay, liền đứng dậy đi tới trước mặt Cố Thanh Sương, đưa tay ôm lấy vai nàng: "Đừng khóc. "
Cố Thanh Sương vốn ngồi, thấy thế liền đứng lên, lệ rơi đầy mặt ngã vào trong ngực hắn: "Hoàng thượng..." Tiếng khóc của nàng nhiễm vài phần thê lương, càng làm cho người ta không đành lòng, "Đó... Đó không phải là người bên ngoài, là chưởng sự bên cạnh thần thiếp! Thần thiếp càng nghĩ càng sợ... Đây đến tột cùng là người nào, lại có lá gan lớn như vậy, có quyền thế lớn như vậy, lại có thể qua mặt Hoàng thượng và Hoàng hậu mà động đến hắn. Nếu... Nếu người này ngày sau có lòng muốn hại thần thiếp, thần thiếp chẳng phải là..."
Nàng nói đến đây nghẹn ngào đến cực điểm, cố hết sức thở ra một hơi mới nói tiếp: "Thần thiếp không phải sẽ chết một cách không rõ ràng sao! "
"Được rồi được rồi." Tiêu Trí duỗi tay ôm chặt nàng hơn, giọng nói càng lúc càng mềm nhũn, "Không, sẽ không. Trẫm sẽ vì nàng mà điều tra rõ ràng."
Hoàng hậu thì ở bên cạnh nhấp trà đánh giá nàng. Đây là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấy Nhu Thục dung sủng quan lục cung khi ở riêng với Hoàng đế như thế nào, trước kia nàng ta chỉ cho rằng là gương mặt Nhu Thục dung hợp tâm ý Hoàng thượng, hiện tại xem ra, làm sủng phi quả thật là phải có vài phần bản lĩnh.
Khóc đến lê hoa đái vũ như vậy, lại còn có thể ở trong mưa lê vạch rõ được đạo lý, nàng thì không làm được.
Nếu không sao người ta có thể vặn ngã được Nam Cung Mẫn.
Hoàng hậu nhất thời rất thích thú, nhưng không bao lâu, ánh mắt quét qua đầu người chen chúc, nghiêng mắt nhìn, cung nhân ngự tiền mênh mông cuồn cuộn trở về.
Viên Giang dẫn đầu tiến vào điện, cúi chào Hoàng thượng, cùng lúc đó, bốn hoạn quan được áp giải về đều bị đè quỳ xuống. Chuyện đột ngột xảy ra vốn đã làm cho người ta hoảng hốt, lại bị trực tiếp áp giải tới trước mặt thánh thượng, mấy người đó đều cúi rạp đầu, không ai dám lên tiếng.
Ánh mắt Hoàng hậu dừng trên mặt Vệ Bẩm: "Vệ Bẩm, rốt cuộc là có chuyện gì? Nhu Thục dung bị kinh hãi, ngươi biết cái gì, nên thành thật nói rõ ràng."
Vệ Bẩm sắc mặt trắng bệch, ngước mắt nhìn Hoàng hậu, lại nhìn Cố Thanh Sương được Hoàng thượng ôm chặt vào lòng, ngẩn ra, lại cúi đầu im lặng một lần nữa.
Cố Thanh Sương nhô đầu ra khỏi ngực Hoàng thượng, nhìn chằm chằm Vệ Bẩm, hốc mắt còn đỏ lên, tâm tình không kiềm chế được kích động: "Vệ Bẩm, ngươi đến tột cùng đã phạm phải tội gì? Hay là ngươi đắc tội với ai? Nhanh chóng nói rõ ràng! "
Vệ Bẩm khẽ run vai, nhưng vẫn cúi đầu, cũng không trả lời.
Viên Giang nhìn thấy sắc mặt trầm xuống, tiến lên một bước, một bạt tai rút xuống: "Mỡ heo làm mù mắt của ngươi rồi sao? Thánh giá trước mặt còn dám lừa gạt? Chuyện quái gì đang xảy ra, mau nói đi! "
Hắn quát hỏi xong, trong điện lại thoáng yên lặng, chợt nghe thấy một tiếng nghẹn ngào, chính là Vệ Bẩm rơi lệ.
Cố Thanh Sương sững sờ nhìn hắn, Vệ Bẩm đột nhiên khuỵu gối đi về phía trước vài bước, liên tục dập đầu: "Hoàng thượng, Thục dung nương nương, thần... Thần nói hết, cầu nương nương... Cầu nương nương cứu A Thi đi! "
Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của người trong điện đột nhiên thay đổi.
Hoàng đế khẽ giật mày một cái nhưng không nói gì.
Cố Thanh Sương nước mắt đọng lại, mắt đầy khó hiểu: "A Thi bị làm sao? "
Bản thân A Thi đứng cách đó vài bước chân, nghe lời này càng hoang mang: "Ta làm sao? "
Mà ba người bị Vệ Bẩm áp giải vào vẻ mặt u ám, ánh mắt như đao chém về phía sống lưng Vệ Bẩm.
Vệ Bẩm vẫn tự dập đầu không ngừng, càng khóc càng dữ dội. Tiếng khóc lúc đầu là ba phần thật bảy phần giả dối, nhưng hiện tại đã vô cùng chân thành tha thiết.
Quả thực hắn đã chịu đựng quá lâu, bị người ta nắm chặt lại không có chỗ kể khổ, cuộc sống thật không dễ chịu.
"Đều là thần không phải... Đều là thần không phải!" Bất tri bất giác, trên trán hắn đã thấm máu, "Nhưng thần không thể để cho người khác làm hại A Thi, A Thi nàng..... Nếu nàng vào loại địa phương kia của Bình Khang phường..."
Hắn nói không đầu không đuôi, Tiêu Trí nghe được nhíu mày. Liếc mắt nhìn Viên Giang, Viên Giang ngầm hiểu rõ nắm vai Vệ Bẩm, cảnh cáo hắn: "Suy nghĩ rõ ràng rồi hãy nói! "
Vệ Bẩm nhất thời kinh ngạc ngừng âm thanh, Tiêu Trí trầm giọng nói: "Tình cảm của A Thi và Thục dung, trẫm cũng biết, ngày xưa ở chùa Thiên Phúc chính là tựa như tỷ muội. Hiện giờ xảy ra chuyện gì mà khiến ngươi phải cầu xin? "
Cố Thanh Sương nghe đến đây, trong lòng an tâm. Hắn hỏi như vậy, đó là biết được phân lượng của A Thi đối với nàng, cũng nguyện ý vì nàng để ý vài phần. Có phần ý tứ này, chuyện sau này nước sẽ tự chảy thành sông.
Nàng lập tức nhu hòa lại dựa vào lòng hắn, lẳng lặng chờ động tĩnh tiếp theo.
Mà những lời kia, Vệ Bẩm đã đọc hàng trăm ngàn lần ở trong lòng.
Cho nên nửa khắc kế tiếp, trong Tử Thần điện không có động tĩnh gì, chỉ còn lại Vệ Bẩm thê lương kể khổ. Từ năm ngoái như thế nào bị người ta bắt được điểm yếu cho đến hôm nay.
A Thi nghe đến trợn tròn mắt nói không nên lời, vẻ mặt ngạc nhiên rất hợp tình hình.
Cố Thanh Sương dường như không tin, cắn răng: "Nói mơ hồ như vậy, người đừng hù dọa người khác! "
"Thần không dám!" Vệ Bẩm lại dập đầu một cái thật mạnh, Hoàng hậu nhìn thấy cơ hội chậm rãi mở miệng: "Thục dung yên tâm, hắn không lừa được ngươi. "
Mấy người không khỏi nhìn về phía nàng, nàng cười cười: "Cũng là trùng hợp, bởi vì thiên tượng, trước đó không phải vừa mới để cho cấm quân điều tra qua Bình Khang phường sao? Cấm quân làm việc tỉ mỉ, mỗi một kỹ nữ trong Bình Khang phường có tên là cỏ cây đều đăng ký lập sổ sách. Hắn nói cái kia tên là Lan Hinh, trong tên không phải vừa khéo cũng có cỏ cây sao? Nếu là thật, tất nhiên có thể điều tra. Nếu là giả, cũng không giấu được bao lâu".
Nói xong nàng ta nhìn về phía Hoàng thượng, Hoàng thượng thở phào một hơi, liếc Viên Giang: "Đi tìm Lan Hinh."
Hoàng hậu lại bổ sung: "Thỉnh Ninh Tần tới đây một chuyến. Vệ Bẩm nói người này lúc trước là người bên cạnh Ninh Tần, Ninh Tần chắc sẽ có ấn tượng."
Viên Giang đáp ứng, liền đi ra khỏi điện, tra lệnh cho hai thủ hạ đi mời người.
Ninh Tần đang ở trong cung nên đến nhanh hơn một chút, nhưng nàng ta đã lâu không diện thánh, thấy tình huống này lại không rõ nội tình, hành lễ xong liền cúi đầu không mở miệng nữa. Đợi chừng nửa canh giờ, cấm quân Trấn phủ sứ Tề Thanh mang theo Lan Hinh cũng vào điện, hắn còn đang hành lễ, liền nghe Ninh Tần kinh ngạc: "Lan Hinh?! "
Lan Hinh vẫn là bộ dạng có xác không hồn như trong ấn tượng của Vệ Bẩm, cấm quân ấn nàng ta quỳ xuống đất nàng ta liền quỳ xuống, nghe được có người gọi tên mình nàng ta thoáng ngẩng đầu lên, nhưng cũng không có phản ứng gì nhiều.
Ninh Tần kinh ngạc tiến lên giữ chặt nàng ta: "Ngươi xảy ra chuyện gì vậy? Ta tìm ngươi khắp nơi mà tìm không được! Ngươi đi đâu vậy? Làm sao mà biến thành bộ dạng này? "
Cố Thanh Sương giống như khóc đến mệt mỏi, nghe nàng ta nói liên tiếp, mới kinh ngạc phục hồi một chút tinh thần: "Như thế... Lời Vệ Bẩm nói không sai? "
Có thể thấy sắc mặt Hoàng đế càng thêm âm trầm. Trong dư quang lại thấy Hoàng hậu rũ mi mắt xuống, khóe miệng như có như không ngậm ba phần ý cười.
Quả nhiên, Hoàng hậu có chuyện muốn giấu nàng.
Lúc trước khi bẩm báo với Hoàng hậu, nàng không trực tiếp nói hết mọi chuyện, sau đó là bởi vì Hoàng hậu muốn bày mưu tính kế, nàng mới không thể không nói thêm vài phần, đây là hậu cung khi kết minh tự bảo vệ mình cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Mà Hoàng hậu lại không ngốc, tất nhiên cũng sẽ không nói tất cả tính toán cho nàng biết.
Nhất thời trong lòng Cố Thanh Sương trong lúc dâng lên ba phần bất an, sau khi suy nghĩ kĩ càng mới bình tĩnh trở lại.
Bất luận Hoàng hậu đang gạt nàng cái gì, hẳn là không phải hướng về phía nàng.
Như vậy,...
Hoàng hậu bình tĩnh nhấp một ngụm trà, đặt chén trà xuống một bên, từ chỗ ngồi đứng dậy: "Nếu Lan Hinh là thật, Ninh Tần lại thật sự có quen biết với Lan Hinh, việc này thật ly kì. "
"Quả thực ly kỳ." Lời nói của nàng ta vừa mở đầu, đột nhiên bị cắt đứt. Hoàng hậu ngẩn ra, theo tiếng nhìn về phía Cố Thanh Sương, Cố Thanh Sương lại không nhìn nàng ta, nước mắt lưng tròng ngửa đầu nhìn Hoàng thượng, "Nghe Vệ Bẩm nói, đám người này chỉ dùng thuốc kia đe doạ hắn, gần một năm nay cũng chưa từng thật sự hạ dược A Thi. Nhưng Lan Hinh sao lại... Như thế nào lại thật sự bị dùng thuốc, lưu lạc đến tình cảnh như vậy? Trong đó có phải còn có ẩn tình gì khác mà ta không biết hay không..."
Nàng nói thì thầm khe khẽ, trong lời nói hai phần kinh ngạc ba phần sợ hãi, trong mắt tràn đầy ỷ lại vào hắn.
Vẻ mặt như vậy, khiến người ta nhịn không được muốn che chở, Tiêu Trí ôm lấy nàng tay, tay sau lưng nhẹ nhàng vuốt ve.
Mà ở nơi hắn không chú ý, Hoàng hậu nhướng mi lên, có chút nghiền ngẫm đánh giá Cố Thanh Sương.
—— bị nàng ta đoán được.
—— còn bị nàng ta cướp lời diễn.
Danh Sách Chương: