Diệp Dao Quang bịt tai làm ngơ, nhanh chóng dẫn Bạch Viên rời đi.
“Bạch Viên, Bạch Viên, tại sao nàng không quay lại nhìn ta?”
Diệp Quyền Quý thất vọng đến đau lòng, theo đó mà sinh ra hận ý và nộ khí.
“Bạch Viên, là nàng trêu chọc đến ta trước, ta sẽ không để nàng chạy thoát khỏi lòng bàn tay ta đâu.”
Diệp Quyền Quý thương tâm, tuyệt vọng, trên khuôn mặt anh tuấn ngập tràn sự bi thương.
Bạch San San nhẹ nhàng quen thuộc an ủi Diệp Quyền Quý.
“Diệp ca phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, uy vũ phi phàm, tài trí hơn người, địa vị tôn quý. Thiếp thấy Bạch Viên làm như vậy, chắc vẫn là cố ý để thu hút sự chú ý của Diệp ca ngài thôi.”
Một lời nói đánh thức người trong mộng, hai mắt Diệp Quyền Quý sáng rực như thấy vàng.
“Đúng vậy, ta quên mất nữ nhân các nàng có đặc tính làm bộ làm tịch, động một tí là muốn chào mừng, động một tí là lại muốn cự tuyệt.”
Diệp Quyền Quý thân nhẹ như chim, ngẩng đầu ưỡn ngực bước vào trong phủ Tể tướng.Đột nhiên Diệp Quyền Quý ngừng lại, quay người, thâm tình nồng nàn nhìn Bạch San San sau lưng, nói: “Hôm nay nàng không cần đợi ta nữa, ta phải dạy bảo thật tốt tiểu nha đầu Bạch Viên không biết trời cao đất dày kia.”
Bạch San San đáp: “Chúc Diệp ca được như ý nguyện.”
Bạch San San bước vào nội phủ, đám hạ nhân ào ào nối gót theo sau.
“Giết đi, một người cũng không được sót.”
Khuôn mặt Bạch San San âm trầm, gọi tên hắc y nhân từ vô không xuất hiện.
Hắc y nhân mặt không biểu cảm, sát khí đằng đằng, vung kiếm lạnh lùng, ánh sáng trên kiếm phát ra tứ phía.Ánh kiếm vừa chớp, tất cả đám hạ nhân xung quanh Bạch San San đều đầu lìa khỏi xác, một người cũng không sót.
“Nhìn thấy bộ dạng đó của Diệp ca, các ngươi định sẵn là phải chết.”
Bạch San San liếc nhìn đống thi thể trên đất, giọng nói trong trẻo, lạnh lùng che giấu sát khí vô cùng vô tận.……Diệp Dao Quang và Bạch Viên chân trước vừa mới về đến Thiên Tiên viện, Diệp Quyền Quý chân sau liền theo đến nơi.
“Diệp Dao Quang, giao Bạch Viên ra đây.”
Diệp Quyền Quý được dìu đến, theo sau là một đám người hắc y nhân.
Diệp Dao Quang đẩy nhẹ Bạch Viên, Bạch Viên run sợ trốn vào trong khuê phòng của Diệp Dao Quang.
Diệp Quyền Quý quay người định đuổi, cất giọng van nài gần như hèn mọn:
“Bạch Viên, là nàng trêu chọc ta trước, là nàng khiến cho ta yêu nàng. Tại sao, tại sao bây giờ nàng lại không chịu quay đầu nhìn ta.”
Bạch Viên bị dọa đến sởn cả da gà, vắt chân lên cổ chạy vào trong phòng Diệp Dao Quang.
Bóng dáng của Bạch Viên vừa biến mất trong tầm mắt, sự ôn nhu và hèn mọn của Diệp Quyền Quý biến mất như băng đá tan chảy, băng giá lạnh lẽo lộ ra sự ớn lạnh đến thấu xương.
“Diệp Dao Quang, quỳ xuống cho ta.”
Diệp Quyền Quý ngồi xuống, biểu cảm như muốn truy cứu trách nhiệm sự việc.
Diệp Dao Quang không thèm nghe vào.
“Tại sao con phải quỳ?”
Diệp Quyền Quý nheo mắt lại.
“Quả nhiên không giống nữa. Diệp Dao Quang, đây mới là bộ mặt thật của ngươi nhỉ! Nhưng mà cũng phải, mẫu thân ngươi là một người phụ nữ đặc biệt. Vẫn nói rồng phượng đẻ ra rồng phượng, là con gái thân sinh của mẫu thân ngươi, sống hèn mọn, hạ tiện như chó gà là điều hoàn toàn không thể.”
Thần sắc của Diệp Quyền Quý có chút hoài niệm, con người xinh đẹp kiêu ngạo, không ai bì nổi kia lại đi vào trong tâm trí ông ta.
Không thể không thừa nhận, mẫu thân Phụng Thiên Hoàng của Diệp Dao Quang là một mĩ nhân tuyệt đẹp, thiên tư trác tuyệt, căn cốt độc lạ, căm thù cái ác, mạnh mẽ vang dội ảnh hưởng đến không ít người.
Diệp Quyền Quý cưới được Phụng Thiên Hoàng, giữa hai người bọn họ cũng từng có một khoảng thời gian ân ái tình cảm.
Không biết làm sao, ngày tháng tươi đẹp không dài, ông ta và Phụng Thiên Hoàng cuối cùng lại ầm ĩ đến nông nỗi không chết không thôi.
Nhẹ nhàng lắc đầu, đè xuống muôn vàn tâm tư, Diệp Quyền Quý chăm chú quan sát Diệp Dao Quang.
“Tiên Nhi vì ngươi mà chết, ngươi lòng dạ hiểm ác, giết người như cỏ, bảo ngươi quỳ xuống là muốn cho ngươi cơ hội chuộc tội.”
Luận về lòng dạ hiểm ác, Diệp Quyền Quý chắc chắn còn là cao thủ hơn nhiều.Đám hắc y nhân nối đuôi nhau đi vào, vây quanh Diệp Dao Quang, nhìn chằm chằm như hổ đói.
Danh Sách Chương: