• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thượng Thần không hiểu tại sao Dương Triết Phàm lại gọi điện đến, còn có chuyện muốn nói. Ông ta chần chừ một lúc, cuối cùng cũng nhận điện thoại, thắc mắc hỏi:

_ Alo, Dương tổng có chuyện gì mà phải đích thân gọi điện đến vậy?

_ Hai người ông vừa bắt, thả họ ra.

_ Là cặp vợ chồng không chịu thỏa thuận kia sao? Dương tổng, chuyện này của Diệp thị tôi, hình như không liên quan gì đến DT thì phải.

_ Nhưng hai người họ là ba mẹ vợ của tôi, ông muốn đối đầu với DT, hay là ông muốn chiều vợ của ông?

Diệp Thượng Thần kinh ngạc, cứ tưởng đầu dây bên kia không phải Dương Triết Phàm, nhìn màn hình một lúc rồi mới hỏi vọng vào:

_ Dương tổng, là cậu sao?

_ Là tôi. Bây giờ muốn thoả thuận thế nào?

_ Tôi thật sự không thể đưa ra quyết định. Chuyện này phải hỏi lại phu nhân nhà tôi rồi!

_ Được, thả người trước rồi nói tiếp!

_ Tôi thả người, sẽ thả người!

Diệp Thượng Thần cúp máy, không cam tâm quăng điện thoại xuống bàn, nhìn giám đốc quản lý, tức giận nói:

_ Thả người.

_ Thả thật sao? Phu nhân không nổi giận đó chứ?

_ Chuyện đó tính sau đi! Cả phu nhân và Dương Triết Phàm, tôi không muốn đắc tội với ai cả!

_ Được, tôi gọi điện thả người ngay đây!

...

Dương Triết Phàm ném điện thoại trả cho Diệp Thượng Phong, sau đó ngồi xuống cạnh Lâm Ánh Yên, nhỏ giọng an ủi cô:

_ Sẽ không sao đâu mà!

_ Em muốn gặp mẹ của Diệp Thượng Phong.

Lâm Ánh Yên nói xong, cả hai người đều kinh ngạc không thôi! Chỉ duy nhất một mình Diệp Thượng Phong thì bình tĩnh đi về phía cô, đắc ý nói:

_ Mẹ anh không phải người muốn gặp là gặp đâu!

_ Chẳng phải chú Dương cũng không phải người muốn động vào là động sao?

_ Chuyện này...? Dương Triết Phàm, mình nói không lại cô gái nhỏ này!

_ Tôi cũng nói không lại.

Diệp Thượng Phong bất lực, hóa ra cảm giác khó xử này lại khó chịu như vậy! Anh ta gật đầu, đồng ý với Lâm Ánh Yên:

_ Được, đợi chân em hết đau hẳn, anh đưa em về Diệp Thượng gia gặp mẹ anh.

_ Ngày mai là được rồi, không cần phải đợi lâu.

_ Được, tùy em. Bây giờ tôi phải đi rồi, Dương Triết Phàm, cậu cũng về DT đi! Chân Mãn bất mãn lắm rồi!

Dương Triết Phàm gật đầu, sau đó nhìn sang Hàn Tử Châu, khẽ gọi Diệp Thượng Phong:

_ Thượng Phong, đưa Hàn Tử Châu về trường giúp tôi đi!

_ Bạn học Hàn, có muốn ngồi chung xe với Diệp Đào Hoa tôi không?

_ Hừ, đã ngỏ ý mời, ngại gì mà không đi? Yên Yên, mình về trường đây, tạm biệt!

_ Tạm biệt!

Lâm Ánh Yên nhìn bóng lưng hai người họ khuất dạng, mới quay lại nhìn Dương Triết Phàm, nhẹ nhàng bảo:

_ Chú Dương, cảm ơn chú, chuyện này để em tự nói chuyện với Diệp phu nhân, không phiền chú nữa!

_ Tại sao?

_ Chú dùng quyền bức ép người khác, em thấy không hay! Chân em cũng hết đau rồi, đi lại được! Sau ngày mai, em có thể đi học lại.

_ Được, nghe em.

...

Dương Triết Phàm đưa Lâm Ánh Yên về Dương viên, sau đó đến DT giải quyết công việc.

Hắn ra khỏi thang máy, chân bước vội đến văn phòng, ánh mắt vô tình nhìn thấy Chân Mãn đang ngủ gục trên bàn. Hắn gõ nhẹ lên bàn, sau đó gọi:

_ Chân Mãn, mau dậy!

_ Hửm, tôi đang ăn cơm, trời đánh tránh bữa ăn, anh cho tôi ăn chút nữa đi!

_ Chân Mãn, đùi gà bị Dương biến thái làm rơi rồi!

Bụp.

_ Cái gì, anh ta dám sao? Tôi phải tìm anh ta tính sổ!

Dương Triết Phàm bật cười, lắc đầu đi vào văn phòng. Dù sao cũng chưa vào làm, hắn cũng không phá hủy giấc mộng đẹp của cô ta.

Chân Mãn có lẽ là người phụ nữ thứ hai được Dương Triết Phàm đối xử khác biệt. Có lẽ vì cả hai đều đặc biệt và có chí hướng riêng, nên qua bốn năm làm việc chung, cũng chưa từng có ý nghĩ rung động với đối phương.

...

Hôm sau, Lâm Ánh Yên cùng Diệp Thượng Phong về Diệp gia. Anh ta nhìn cô đang lo lắng ngồi ở ghế lái phụ, không nhịn được mà lên tiếng trêu chọc:

_ Cô gái nhỏ Ánh Yên, em hôm qua còn mạnh miệng lắm mà? Sao bây giờ lại sợ hãi như vậy?

_ Em...em không có. Cũng chỉ là nói chuyện thôi mà, em tại sao phải sợ chứ?

_ Vậy em không biết tính cách của mẹ anh rồi! Bà ấy là mụ phù thủy đáng sợ nhất, nói đúng hơn là ác độc nhất! Bà ấy có thể một tay hất bay ba anh, còn có thể dùng tốc độ nhanh nhất để bay đến đấm ba anh, khiến ông ấy trở tay không kịp, phải quỳ gối xin tha.

Lâm Ánh Yên kinh ngạc mở to mắt, trong đầu đang hình dung những gì mà Diệp Thượng Phong nói. Cô sợ hãi nắm chặt lấy túi xách, đến thở mạnh cũng không dám.

Diệp Thượng Phong nhếch mép cười, trong đầu thích thú suy nghĩ:

_ "Hóa ra là một con thỏ dễ bị dụ. Dương Triết Phàm đúng là may mắn mà, được cô nhóc dễ thương như vậy! Mẹ mà gặp, chắc sẽ hiểu lầm cho xem."

... Diệp Thượng gia

Diệp Thượng Phong ra khỏi xe, vòng qua mở cửa cho Lâm Ánh Yên, thấy mặt cô vẫn còn biến sắc, anh ta liền cúi người, ấm áp nói:

_ Cô gái nhỏ Ánh Yên, em đừng sợ, không ai làm gì được em. Mau lên, vào nhà thôi!

Lâm Ánh Yên gật đầu, nhẹ nhàng tháo dây an toàn, rồi ra khỏi xe. Căn biệt thự to đùng xuất hiện trước mắt cô, nó theo kiểu hiện đại nhưng không kém phần đậm chất kiểu xưa.

Diệp Thượng Phong chỉ tay vào nhà, bảo:

_ Đi thôi!

Lâm Ánh Yên thả nhẹ bước chân theo sau Diệp Thượng Phong. Đây là lần thứ hai cô bước chân vào hào môn, nhưng lần này lại khác hoàn toàn với lần mà cô vào Dương viên.

Kể cả Tử gia cô cũng chưa từng đặt chân đến, yêu nhau gần hai năm, nhưng Tử Trạch chưa từng đưa cô về ra mắt gia đình. Cũng không hề nghe anh ta nói sẽ đưa cô đến Tử gia chơi, dù chỉ một lần.

...

Lâm Ánh Yên bước vào phòng khách, nơi này lan tỏa mùi hương gì đó rất đặc biệt. Người hầu trong nhà cũng mặc một kiểu phong cách thiết kế riêng, trong vô cùng đẹp và lạ.

Diệp Thượng Phong ngồi đối diện với một người phụ nữ, ngang nhiên bắt chéo chân lên bàn trà, giọng nói của một cậu ấm vang lên, khiến Lâm Ánh Yên có cái nhìn khác về anh ta.

_ Mẹ, con đưa người đến cho mẹ.

_ Đưa người gì? Mẹ buôn người hay sao mà lại đưa người đến cho mẹ? Ăn nói cho rõ ràng vào xem nào!

_ Có người muốn gặp mẹ, con đưa đến nói chuyện với mẹ.

Lâm Ánh Yên kinh ngạc, không tin người phụ nữ trước mắt mình là mẹ của Diệp Thượng Phong. Nhìn thật sự rất đẹp và trẻ, nếu không gọi "mẹ", có lẽ nói bà ấy là chị của Diệp Thượng Phong, cô cũng tin ấy chứ!

Ẩn Doanh đưa mắt nhìn sang Lâm Ánh Yên, nghiêm túc quan sát một lúc, sau đó quay sang trách Diệp Thượng Phong:

_ Nè, có phải con làm người ta có thai rồi không? Nhìn con bé còn rất nhỏ tuổi, lúc chơi không đeo đồ bảo hộ sao?

_ Hả, mẹ nói cái gì vậy? Cô ấy với con chỉ là anh em thôi, là anh em mới gặp nhau ba lần.

Ẩn Doanh ngó mắt nhìn Lâm Ánh Yên, thấy cô từ từ đi về phía mình, giọng nói ngọt ngào như rót mật vào tai của cô vang lên, khiến Ẩn Doanh thích thú mỉm cười:

_ Chào Diệp phu nhân, con là Lâm Ánh Yên, có chút chuyện muốn nói với bác.

_ Lâm Ánh Yên? Cái tên rất đẹp, mau ngồi xuống cạnh bác. Nói nghe nào, có phải con trai bác lại gây chuyện gì rồi không?

Lâm Ánh Yên lắc đầu, lấy ra trong túi xách một bản đồ mô phỏng, nơi mà cô đang sống. Cô chỉ vào bên trong, nhỏ giọng nói:

_ Thật ra, nơi mà bác muốn quy hoạch, là nơi ba mẹ con đang sinh sống. Với lại, nơi này đã được các đời trước của dòng họ con để lại, trong nhà vẫn đang thờ phụng ông bà nội và ông bà cố. Thật sự không thể dọn đi được!



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK