Phòng chủ tịch công ty giải trí LT.
Từ khi ở trên đảo về đến văn phòng đã được 30 phút trôi qua, nhưng, Âu Lãnh Thiên vẫn ngồi trầm tư dường như anh đang suy nghĩ một điều gì đó.
"Sếp.. lúc nãy sếp có nói là sẽ bỏ qua cho cô Hạnh Dung, nhưng, lại nói là không tha cho cô ấy.. tôi thật sự không hiểu cho lắm ý đó.. vậy tôi nên làm thế nào, sếp có thể nói rõ hơn được không." Triết Dương lấy hết can đảm để hỏi Âu Lãnh Thiên.
"Cậu gọi Châu Thành đến đây cho tôi đi!" Âu Lãnh Thiên lên tiếng.
"Dạ.. sếp tôi sẽ gọi cho ông ta ngay."
Triết Dương lấy điện thoại của mình ra gọi cho Châu Thành.
Châu Thành là chủ tịch của hiệp hội phê bình điện ảnh, hiệp hội gồm các thành viên là những nhà phê bình phim nổi tiếng khắp thế giới, hằng năm họ cùng tập hợp lại để bầu chọn ra bộ phim hay nhất và các diễn viên xuất sắc nhất của năm đó để trao giải.
Sau khi nhận được cuộc gọi của Triết Dương chưa đầy 15 phút Châu Thành đã có mặt tại văn phòng của Âu Lãnh Thiên.
"Âu tổng, không biết ngài tôi đến đây là có chuyện gì vậy?" Châu Thành vừa nói vừa lấy tay lau giọt mồ hôi còn lấm tấm trên trán.
Hiệp hội của ông hằng năm đều được Âu Lãnh Thiên tài trợ rất nhiều vào các giải thưởng, nhờ số tiền lớn mà Âu Lãnh Thiên tài trợ vào các giải thưởng đã giúp hiệp hội của ông nở mày nở mặt trước bàn dân thiên hạ, và từ đó, những giải thưởng mà hiệp hội đề ra đều trở thành mơ ước của các đạo diễn, diễn viên.
Thế nên, với Âu Lãnh Thiên ông không khỏi ba phần sợ hãi bảy phần cung kính, nếu ông lỡ đắt tội hay làm đều gì khiến ông lớn như anh bực bội thì chắc chắn không chỉ ông mà cả hiệp hội của ông cũng sẽ không được yên ổn, bởi thế, khi nghe tin Âu Lãnh Thiên gọi ông đến thì sao ông dám để anh đợi lâu được, trên đường đi ông không biết đã vượt qua biết bao nhiêu cái đèn đỏ để đến được đây, chạy đến mệt lã vì sợ để anh chờ lâu.
"Ông cứ ngồi xuống trước đi!" Âu Lãnh Thiên ngồi trên bàn làm việc đưa tay hướng xuống ghế sofa.
Châu Thành ngồi xuống ghế sofa đối diện với bàn làm việc của Âu Lãnh Thiên, sau đó, Triết Dương chậm rãi rót trà mời Châu Thành uống.
"Không biết Châu tổng đã nhận được tiền tài trợ của tôi dành cho hiệp hội của ngài chưa?"
"Dạ.. tôi nhận được rồi." Châu Thành nhìn Âu Lãnh Thiên gật đầu lia lịa: "Âu tổng, ngài cứ yên tâm nhất định giải ảnh hậu năm nay vẫn sẽ trao cho.."
Châu Thành chưa kịp nói hết câu đã bị Âu Lãnh Thiên ngắt lời.
"Tôi muốn ông hủy bỏ quyền tham gia tranh giải ảnh hậu của Kiều Hạnh Dung."
"Hả?" Châu Thành bị bất ngờ bởi lời nói vừa rồi của Âu Lãnh Thiên.
Thật sự ông không nghe lầm chứ, mọi năm Âu tổng điều giành giải này cho Kiều Hạnh Dung mà sao bây giờ lại hủy bỏ như vậy.
Nhưng, Châu Thành còn chưa kịp hỏi lí do tại sao thì đột nhiên cánh cửa phòng làm việc của Âu Lãnh Thiên mở ra, Kiều Hạnh Dung hùng hổ bước vào.
"Tại sao anh lại hủy bỏ quyền tham gia tranh giải của em chứ? Anh có biết giải ảnh hậu đó quan trọng với em như thế nào không?" Kiều Hạnh Dung tức giận bước đến trước mặt của Âu Lãnh Thiên liên tục gào thét, làm loạn.
"Triết Dương, tiễn Châu tổng về trước đi."
"Dạ, sếp."
"Âu tổng, vậy tôi đi về trước.. còn chuyện ngài vừa nói lúc nãy thì.." Châu Thành vừa nói vừa liếc qua nhìn Kiều Hạnh Dung, rồi quay lại nhìn Âu Lãnh Thiên.
"Tôi nói sao thì cứ làm theo như vậy."
"Dạ.. tôi hiểu rồi!"
Châu Thành cúi chào Âu Lãnh Thiên rồi bước ra ngoài, Triết Dương cũng đi theo tiễn ông ta, bây giờ, trong phòng chỉ còn lại Âu Lãnh Thiên và Kiều Hạnh Dung.
"Sao em lại ở đây? Không phải bây giờ em nên ở đoàn phim sao?"
"Anh giải thích đi! Tại sao lại hủy bỏ quyền tham gia của em?" Kiều Hạnh Dung không trả lời câu hỏi của Âu Lãnh Thiên mà vào thẳng vấn đề chính.
"Anh nghĩ là em biết lí do rồi chứ.. tại sao còn hỏi anh." Âu Lãnh Thiên không nhanh không chậm trả lời.
"Ý của anh là gì chứ?"
"Lúc trước anh đã cảnh cáo em một lần rồi, em vẫn không hiểu mà dám đụng đến người của anh, nên đây chỉ là hậu quả mà em phải chịu."
"Anh là vì cô ta mà đối xử với em như vậy đó sao? Anh thật sự làm em quá thất vọng.. Anh biết là mẹ em vì cứu anh mà đã chết một cách rất đau đớn, trước khi chết bà ấy còn không được gặp em lần cuối nữa.. Vậy mà hôm nay vì một người phụ nữ mà anh lại trừ phạt em như vậy.. Nếu mẹ của em mà nhìn thấy hình ảnh con gái của bà bị ức hiếp như thế này chắc chắn bà ấy sẽ buồn lắm, mà đặc biệt người ức hiếp con gái của bà ấy lại người mà bà ấy đã dùng cả sinh mạng của mình để cứu sống.. Rốt cuộc, đối với anh em quan trọng hay người phụ nữ đó quan trọng hơn anh nói đi." Kiều Hạnh Dung nức nở, nước mắt ngắn nước mắt dài chảy xuống khuôn mặt.
Âu Lãnh Thiên không khỏi ngao ngán vì đây không phải là lần đầu tiên Kiều Hạnh Dung lấy cái chết của Tô Nguyệt ra để khiến anh mềm lòng.
Lần đầu tiên, thì anh còn thấy thương cảm cho cô, mà chiều theo ý của cô, nhưng, đây đã là lần thứ N rồi, thật sự, anh đã quá mệt mỏi với những giọt nước mắt này của cô.
"Hạnh Dung à, không có một đứa con nào lấy cái chết của mẹ mình ra để nhận sự thương hại của người khác đâu.. em thật sự làm anh nghi ngờ liệu em có phải là con gái của Tô Nguyệt không đó."
"Anh.. anh đang nói cái gì vậy? Mẹ em rõ ràng là Tô Nguyệt mà.. không phải anh đã điều tra rồi sao.. sao bây giờ lại nói như vậy chứ." Kiều Hạnh Dung bị nói trúng tim đen mà rung rẩy vì sợ hãi, liên tục biện hộ cho mình.
"Thì anh chỉ nói như vậy thôi, sao em lại phản ứng đến như vậy?"
Âu Lãnh Thiên nhìn thái độ của Kiều Hạnh Dung không khỏi khiến anh nghi ngờ.
"Em.. em.." Kiều Hạnh Dung ấp úng không biết nên giải thích làm sao.
"Thôi, em đi ra ngoài đi, bây giờ, anh rất bận." Âu Lãnh Thiên lạnh nhạt nói.
"Vậy em đi về trước." Kiều Hạnh Dung nhanh chóng đi về, vì cô ta sợ nếu ở lâu sẽ bị Âu Lãnh Thiên tiếp tục dò hỏi, rồi tất cả mọi chuyện của cô ta sẽ bị bại lộ.
Sau khi Kiều Hạnh Dung ra ngoài, Âu Lãnh Thiên liền gọi Triết Dương vào phòng.
"Việc tôi nhờ cậu điều tra về thân thế của Giai Tuệ cậu làm đến đâu rồi?"
"Tôi đã điều tra rồi nhưng.." Triết Dương ấp úng.
"Nhưng làm sao?" Âu Lãnh Thiên mất kiên nhẫn hỏi.
"Sếp.. Tôi chỉ điều tra ra được từ khoảng thời gian cô Giai Tuệ ở bênh ngài, còn trước đó thì tôi lại không thể tìm ra được bất kỳ tài liệu nào liên quan đến cô Giai Tuệ cả.. Tôi nghĩ là đã có người đứng sau, nhúng tay vào xóa hết tài liệu về cô Giai Tuệ để cho chúng ta không tìm ra được."
Âu Lãnh Thiên cau mày, rơi vào trầm tư một lúc rồi mới lên tiếng.
"Cậu chuyển hướng sang điều tra Hạnh Dung, xem giữ Hạnh Dung và Giai Tuệ, hai người họ có quen biết hay hiềm khích gì với nhau hay không."
"Nhưng không phải chúng ta đã điều tra cô Hạnh Dung rồi sao?"
"Không, cậu điều tra kĩ lại một lần nữa, không được bỏ qua bất kỳ một chi tiết nào."
"Dạ.. nhưng.." Triết Dương định hỏi nhưng lại thôi.
"Cậu muốn hỏi cái gì?"
"Sếp.. tại sao sếp lại nghĩ là cô Hạnh Dung và Giai Tuệ có hiềm khích với nhau?"
"Đây không phải là lần đầu Hạnh Dung cố tình gây sự với Giai Tuệ. Lần thứ nhất thì xem như là chuyện đấu đá, tranh giành với nhau, đây là chuyện bình thường trong showbiz, nhưng, đến lần thứ hai mặc dù tôi đã cảnh cáo nhưng cô ta vẫn tiếp tục gây sự thì chắc chắn có vấn đề giữa hai người họ, nên tôi muốn điều tra xem vấn đề của hai người họ là gì."
"Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi làm ngay!"
Sau khi nói xong Triết Dương rời khỏi phòng của Âu Lãnh Thiên.
Danh Sách Chương: