• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ninh Tiểu Vũ lặng yên nhìn theo hai người rời đi, tâm tình phức tạp ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi. Đợi đến khi bóng dáng Đường Viễn đã khuất sau cánh cửa đấu trường, nàng mới khẽ lắc đầu thở dài.

"Hắn vẫn luôn là như vậy"

- Ninh sư tỷ!

Ninh Tiểu Vũ còn đang đăm chiêu, đột nhiên một giọng nói trong trẻo làm cắt ngang suy nghĩ của nàng. Lúc này từ phía khán đài có một tiểu cô nương chen chúc chui ra từ đám đông, hớt hải chạy lại thở hổn hển nói:

- Ninh sư tỷ\, người vừa rồi hắn...Hắn đi rồi sao?

- Linh Nhi\, muội làm gì mà gấp gáp như vậy?

Nhìn thấy cô bé này, tâm tình phức tạp của Tiểu Vũ lại tạm thời được lắng xuống. Khuôn mặt lập tức trở về với dáng vẻ nghiêm nghị thường thấy.

- Vừa rồi muội trốn đi đâu? Không phải ta đã nói là phải giữ nguyên chỗ ngồi sao? Nơi này đâu phải là chỗ để cho một tân đệ tử như muội chạy lung tung như vậy?

- A...Muội...Chỉ là muội không muốn thấy cảnh Huyết Tổ của chúng ta bị đánh bại nên mới định ra ngoài trước...

Tiểu cô nương thành thật cúi đầu hối lỗi. Nàng dáng vẻ trắng trẻo đáng yêu, tuổi chỉ tầm mười một mười hai, trong lòng còn ôm theo một quả táo bầm dập dính đầy bùn đất.

Nếu Đường Viễn còn ở lại thêm môt lát chắc chắn sẽ nhận ra nàng, đương nhiên cũng sẽ nhận ra quả táo kia. Bởi vì đây chính là cô bé mà hắn đã nói chuyện cùng khi ở trên khán đài.

Triệu Linh Nhi không ngờ lại là một tiểu sư muội vô cùng thân thiết với Tiểu Vũ. Nàng len lén ngẩng đầu đánh giá sắc mặt của tỷ tỷ, thấy Tiểu Vũ không có giận liền cẩn thận hỏi dò:

- Tỷ tỷ à\, Vị Đường Viễn sư huynh ban nãy\, tỷ quen huynh ấy sao?

- Quen. Có chuyện gì sao?

Tiểu Vũ lúc này còn đang bận rộn thu xếp cho mấy người cận vệ mang cáng tới đưa Ninh Tiểu Bảo đi, không để ý liền đáp.

- A? Thật tốt quá rồi. Tỷ tỷ thay ta nói lời xin lỗi với huynh ấy được không? Ta vừa rồi...Có chút thất lễ với hắn. Thật không ngờ Đường Viễn ca ca lại mạnh như vậy nha!

Linh Nhi vui mừng nhảy cẫng lên sung sướng, không ngừng ríu rít cười nói.

Ninh Tiểu Vũ lúc này mới nhận ra có điều không đúng liền nhăn mày đáp:

- Cái gì mà đắc tội? Thời điểm ngươi gia nhập tổ chức hắn đâu có ở đây\, làm sao mà ngươi quen biết hắn được!

- Hì hì\, người ta gọi đó là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ nha. Muội vừa rồi ở trên khán đài còn được huynh ấy tặng một quả táo đó! Tỷ coi này!

Bộ dạng của Linh Nhi lúc này chính là giống như một tiểu si tình, đang ôm lấy trái táo như thể sợ ai đó cướp mất vậy. Tiểu Vũ thấy vậy cũng đành thở dài bất lực với vị "tiểu tình thánh" này, đưa tay chống nạnh nghiêm khắc nói:

- Ngươi trúng tà cái gì vậy? Năm nay mới có bao lớn\, còn nói duyên số cái gì chứ? Hắn đưa ngươi trái táo nát như vậy mà cũng nhận. Hừ\, trở về ta sẽ cho hắn một trận\, dám đưa đồ ăn bẩn thỉu như vậy cho trẻ nhỏ!

- Cái này...Cái này là do muội không cẩn thận đánh rơi mà thôi\, không phải lỗi do Đường Viễn sư huynh nha! Tỷ tỷ còn nói ta\, không phải từ lúc nhìn thấy hắn thì tỷ cũng là bộ dáng thẹn thùng đó sao?

- Muội nói lung tung cái gì? - Tiểu Vũ đỏ mặt giơ cánh tay lên làm bộ muốn đánh người.

Linh Nhi thấy vậy thì hoảng hốt lùi lại vài bước rồi lè lưỡi làm mặt quỷ nói:

- Ninh sư tỷ giấu được người khác chứ không qua được ánh mắt của muội đâu nha! Rõ ràng là có ý với người ta mà cứ làm bộ ghét bỏ\, không sợ huynh ấy sẽ chê tỷ xấu tính sao?

Tiểu Vũ ngẩn người, cẩn thận nghĩ lại những thời điểm ở gần tên đáng ghét đó. Quả thật lần nào cũng là xích mích cãi vã, không có lấy nửa điểm dịu dàng ôn nhu.

"Hắn...thật sự sẽ ghét ta sao?"

Nàng cắn môi suy tư rồi lại đột nhiên lắc lắc đầu bừng tỉnh, bực dọc mắng:

- Phi phi phi! Ta mới không cần hắn khen\, ai thèm thích cái tên đầu gỗ đó chứ. Muội mau trở về tập luyện đi\, còn ở đây nói linh tinh là ăn đòn đó!

Linh Nhi cong môi đang định phản bác, lại nhớ tới cái gì đó mà giật mình nói lớn:

- Thôi chết\, vừa rồi Thủ lĩnh có dặn ta tới chuyển lời. Tỷ mau xử lý xong xuôi chuyện ở đây để tới Nghị sự đường đi\, mọi người đều đã chờ ở đó rồi!

Ninh Tiểu Vũ lúc này mới chú ý, ngay khi trận đấu kết thúc thì Hội đồng trưởng lão và các thủ lĩnh đều đã rời đi rồi. Gấp gáp như vậy, hẳn là chuyện tiếp theo sẽ sớm được quyết định mà thôi.

Đợi cho Ninh Tiểu Bảo được đám cận vệ đưa đi, nàng liền dặn dò mọi người ở lại hỗ trợ dọn dẹp lôi đài rồi cùng các đệ tử tinh anh khác đi tới Nghị sự đường.

"Cục diện hỗn loạn tại Huyết Sát kéo dài suốt nhiều năm nay, rốt cục cũng đã có cơ hội để dẹp yên rồi".

***

Nghị sự đường.

Ninh Tiểu Vũ mở cánh cửa lớn bước vào, phía sau nàng là các thành viên cốt cán của Huyết Tổ.

Hội đồng trưởng lão và các vị thủ lĩnh đã sớm trở về họp tập trung tại nơi này. Chiếc bàn tròn bị đánh vỡ lần trước đã được thay thế bằng một chiếc bàn đá cực kì to lớn và chắc chắn.

- Mau ổn định chỗ ngồi đi. Chúng ta cũng nên bắt đầu buổi họp thôi.

Hắc Viêm trưởng lão đợi cho tất cả cùng an vị rồi tiếp tục lên tiếng:

- Dựa theo giao ước từ ba ngày trước. Bởi vì Huyết Tổ đã dành chiến thắng trong trận đấu vừa rồi\, thế nên bọn họ sẽ được toàn quyền quyết định phương hướng hành động sắp tới của chúng ta. Xin mời Thiết Diện Quỷ thủ lĩnh cho ý kiến!

Thiết Diện Quỷ tuy rằng luôn ẩn giấu biểu cảm sau lớp mặt nạ, thế nhưng ai cũng có thể cảm nhận được niềm hãnh diện to lớn của ông ta. Huyết Tổ nhiều năm nay đã bị chèn ép thê thảm, thân làm thủ lĩnh như ông ta quả thật là lòng đau như dao cắt.

Hôm nay rốt cục đã có cơ hội trở mình!

Thiết Diện Quỷ đứng dậy hắng giọng một cái, lại quay đầu nhìn Ninh Tiểu Vũ hỏi nhỏ:

- Tiểu tử kia đâu rồi?

- Đã trở về doanh trại rồi thưa thủ lĩnh! - Tiểu Vũ nghiêm nghị đáp.

- Ầy...Sao không lôi hắn tới đây chứ?

Thiết Diện Quỷ lắc đầu cười khổ, vẫn là không quản thúc nổi tên nhóc kia a!

Nghĩ rồi ông ta lại hướng về phía các trưởng lão cao giọng nói:

- Về vấn đề mà lần trước Vô Thiên đã đưa ra\, Huyết Tổ chúng ta kiên quyết phản đối! Thứ ta muốn chính là giữ thái độ trung lập\, tuyệt đối không kết mình hữu với kẻ khác.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK