"Mộng Thanh, tao thật sự thích người ta cho nên mày hãy giúp tao"
"Nếu mày giúp tao gọi một cuộc điện thoại cho bác sĩ Trịnh, tao sẽ dắt mày đi ăn một bữa, có được không?"
Mộng Thanh vén tóc, thẳng lưng: "Bổn cung thân là cành vàng lá ngọc, sẽ không làm những việc nhỏ nhặt như vậy. Ngày xưa bổn cung đã từng được dạy dỗ là làm người hãy thành thật, ta không quen lừa mình dối người. Thôi thì..."
"Hai bữa ăn?" Hà Tư giơ hai ngón tay.
"Lời cha mẹ như núi Thái Sơn, tâm ta nay đã vững như bàn thạch, người đừng..."
"Một tuần"
"Đừng làm thế, ta thích lắm" Nối tiếp câu trước.
Dứt lời, cô bèn lấy điện thoại ra, lướt tìm số Trịnh Khải Thiên để gọi cho anh. Phải gọi tầm hai ba cuộc điện thoại, người bênh đầu dây bênh kia mới nhấc máy: "Alo?"
Mộng Thanh hít một hơi sâu, dưới con mắt cổ vũ của bạn Hà Tư, ra vẻ nghiêm trọng: "Chú Trịnh, tôi có chuyện muốn nói với chú. Chuyện này rất quan trọng nên không thể cho người khác biết"
"Cô muốn nói gì?"
"Chú Trịnh, bạn tôi để quên đồ ở bệnh viện, không biết chú có nhìn thấy không?"
Trịnh Khải Thiên đã rời khỏi bệnh viện để trở về công ty, anh ngồi trên xe, đều đều trả lời cô: "Tôi không biết. Tộ đang bận, cúp máy đây "
"Khoan, chú Trịnh, chú nghe tôi nói. Món đồ đó của bạn tôi là món đồ nghìn năm có một, so với kỳ trân dị bảo càng quý giá hơn. Trên đời này chỉ có một cái duy nhất, nếu làm mất đồ thì tai họa sẽ giáng xuống đầu nhà nó, nặng hơn thì có thể dẫn đến..." Giọng cô trần xuống: "Dính phải lời nguyền ế chồng sau này"
Thấy Trịnh Khải Thiên im lặng, Mộng Thanh tiếp tục chém gió: "Vậy nên, chú Trịnh, chú có nhìn thấy gì không?"
"...tôi không biết"
"Sao chú có thể trả lời như vậy? Người khác có thể đối mặt với nguy cơ bị ế chồng đó, chú không cảm thấy xót thương sao? Cô đơn rất đáng sợ, lỡ như món đồ rơi vào người khác thì...thì...ôi, cô đơn đáng sợ lắm chú à"
Trịnh Khải Thiên rất muốn cúp máy, nhưng kể ra nghe cô nhóc này luyên thuyên bài trò cũng hài hước. Anh rất xem xem, lại có trò gù tiếp theo.
"Vật đó là cái gì?"
"Nói ra chú đừng bất ngờ"
"Nói đi"
"Chiếc khăn tay màu hồng ạ"
Trịnh Khải Thiên: "..."
"Chú đừng coi thường chiếc khăn tay màu hồng đó, nó được lưu truyền từ thời nhà Hồ đó. Năm xưa vua Hồ Tông của chúng ta từng dùng chiếc khăn để lau mặt, về sau lại lưu truyền cho đời con cháu bảo quản chiếc khăn đó. Bây giờ lại lưu truyền qua nhiều thế hệ, chú đừng nhìn giá trị qua lời nói của tôi mà tỏ ý khinh thường"
"Cô có thể đến bệnh viện để lấy lại"
"Ấy, bây giờ bạn tôi đang bị bố mẹ nó dùng gia huy để giáo huấn nên không rời khỏi được. Còn tôi thì đang đứng ở bên cạnh lau nước mắt cho nó, tôi rất bất đắc dĩ chú à. Hay là chú có thể tạm thời cất giúp tôi không? Tôi và bạn tôi sẽ đi đến chỗ để lấy lại"
"Tôi không có ở đó"
"Chú à, có chồng là một chuyện hệ trọng. Chú có thể bỏ vài phút để quay lại không? Lỡ như chiếc khăn màu hồng bị ai lấy mất thì thế nào? Liệt tông liệt tổ nhà bạn tôi chắc chắn sẽ không tha cho nó, nó sẽ sống trong day dứt và ân hận cả đời. Đến già có khi không nơi nương tựa, sống đơn độc đến lúc ra đi. Chú à..."
"Nói với bạn cô, về sau có thể mua thêm vài phần bảo hiểm nhân thọ để dành. Tuy không giúp được bạn cô có chồng, nhưng tôi có thể tư vấn cho bạn cô công ty bảo hiểm để mua"
Mắt Mộng Thanh đảo một vòng, cô nói: "Vậy chú cho tôi một cái hẹn để tư vấn nhé, chúng tôi rất mong chờ ạ"
Cô hướng về phía Hà Tư gửi một nút like, bổ sung: "Tất cả các ngày trong tuần chúng tôi đều sẵn sàng để nhận tư vấn. Cảm ơn chú"
Song, không đợi cho đầu dây bên kia nói gì nữa, cô ngắt máy ngang.
Trịnh Khải Thiên nhìn vào điện thoại đã được ngắt ngang, đáy mắt hiện lên vẻ bất lực không nói thành lời. Anh vuốt ve màn hình điện thoại đã tắt, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Trước khi hẹn được Trịnh Khải Thiên ra ngoài, Mộng Thanh được Hà Tư cưng chiều như một hoàng thượng. Cô bạn tình nguyện nhận phần của Mộng Thanh để làm giúp, chưa kể còn tâng bốc nhan sắc cô lên trời.
Hà Tư chẳng khác gì một con sen, còn cô là hoàng thượng cầm quyền. Đã là ngày thứ ba sau cuộc gọi kia, đến tận bây giờ Trịnh Khải Thiên vẫn chưa liên lạc lại với cô. Hà Tư đã cảm thấy sốt ruột, Mộng Thanh cũng như thế, cô cũng thấy rối bời mấy ngày hôm nay.
Đến tận khi Hà Tư không kiên nhẫn nổi, định đảo chính cô thì Mộng Thanh nhận được tin hẹn gặp mặt từ trợ lý của Trịnh Khải Thiên. Hai cô gái vui mừng khôn xiết. Hà Tư ôm lấy Mộng Thanh hôn lấy hôn để làm mad cô dính đầy son.
"Móa, tao yêu mày nhất Mộng Thanh à!"
"Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ" Mộng Thanh ra vẻ.
Hôm hẹn gặp mặt, Hà Tư trang điểm lộng lẫy, ăn mặt xinh đẹp nhất đề có thể ghi điểm với ai kia. Họ hẹn ở một quán nước, Hà Tư thỉnh thoảng cứ chỉnh lại tóc lẫn tô lại son môi.
Ngồi được một hồi thì có một thanh niên ăn mặc chỉnh tề tìm đến chỗ họ. Anh ta nhìn Mộng Thanh và cô, hỏi: "Xin hỏi, có phải là cô Mộng và cô Hà không?"
"Ừ, là chúng tôi"
Thanh niên chỉnh lại áo, lau tay vào túi quần, chuyên nghiệp giới thiệu: "Xin chào, tôi là Quý Hoàng, là nhân viên công ty bảo hiểm K. Theo lời của cấp trên, tôi đến đây để tư vấn cho hai vị về các gói bải hiểm"
Hả?
Ơ???
Danh Sách Chương: