• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tạ Cẩn nhìn bóng dáng cưỡi ngựa rời đi của Cao Châu, mặt lộ vẻ xem kỹ: “Hắn nhỏ hơn ngươi một tuổi, đúng không?”

Nàng không chút do dự như đinh đóng cột mà nói: “Đúng vậy”

Thẩm Nhiêu mới tách ra cùng Cẩm Y Vệ hai ngày, đã bị ốm. Bệnh tới như núi đổ, một người thường ngày đoan trang như vậy, hiện tại ngay cả đứng cũng không vững.

Tạ Cẩn đành phải ra lệnh cho Cẩm Y Vệ cưỡi ngựa tiếp tục lên đường, đến lúc đó hắn sẽ mang theo Thẩm Nhiêu chạy đến Dĩnh Đô cùng bọn họ hội họp.

Hắn tìm một nhà trọ gần đây, thưởng bạc cho tiểu nhị, giúp hắn đi mời đại phu tốt nhất trong thành. Ở nơi trời xa đất lạ, Tạ Cẩn thậm chí còn không dám buông tay Thẩm Nhiêu ra, sợ không chú ý một cái nàng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Lão đại phu xách theo hòm thuốc vội vàng đi vào, gật đầu một cái, liền ngồi xuống, bắt mạch xem bệnh cho Thẩm Nhiêu.

“Chắc là thời tiết chợt chuyển lạnh làm cơ thể nàng không thích ứng kịp, mới bị ốm, vấn đề không lớn, lão phu kê cho nàng hai liều thuốc, uống lên là khỏe.” Hắn nói xong vẻ mặt như thể nghi hoặc mà lại bắt mạch cho nàng lần nữa, sắc mặt trở nên có chút kỳ lạ.

Tạ Cẩn không chú ý biểu tình của hắn, vẫn luôn nhìn Thẩm Nhiêu, trong lòng tất cả đều là thương tiếc. Nhiêu Nhiêu nhà hắn được nuông chiều từ bé, nào có phải lặn lội đường xa chịu khổ như vậy.

Khó trách sẽ bệnh thành như vậy.

Đại phu viết xong đơn thuốc, thu tiền khám bệnh liền rời đi. Tạ Cẩn đem đơn thuốc đưa cho tiểu nhị nhờ hắn đi mua cùng sắc thuốc, còn hắn thì tiếp tục chăm sóc Thẩm Nhiêu.

Tiểu nhị sắc thuốc xong liền đưa tới cho hắn, Tạ Cẩn ném cho hắn một thỏi bạc, rồi kêu người rời đi.

Tạ Cẩn chính mình uống trước một ngụm thuốc, đắng đến làm đầu lưỡi người ta đều cứng lại. Hắn thật ra không sao cả, nhưng Thẩm Nhiêu sợ đắng, nếu là tỉnh táo, sợ là sẽ không thích uống.

Hắn sợ nàng hôn mê không cách nào nuốt thuốc xuống, chỉ có thể dùng miệng đút thuốc cho nàng. Trong lúc này, thấy nàng tỉnh theo bản năng muốn phun ra bên ngoài, hắn chỉ có thể điểm huyệt của nàng, sau đó bắt nàng uống hết số thuốc.

Thẩm Nhiêu sau khi được giải huyệt vị, trên mặt đều viết sống không còn gì luyến tiếc: “Đắng chết đi được.”

“Ta cũng uống.” Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái.

Thẩm Nhiêu mơ mơ màng màng lấy tay áo của hắn xoa xoa khóe môi, cơ thể phát sốt lại còn chóng mặt, khó chịu khiến đầu nàng cứ kêu ong ong: “Đắng như vậy ngươi còn uống.”

“Không đắng” Hắn mặt không biểu tình lại bưng tới một cái chén, Thẩm Nhiêu sợ tới mức khiến cả người đều tỉnh táo lại không ít.

“Vẫn là thuốc?”

Hắn lắc đầu, dùng một thanh gỗ nhỏ chấm chút mật ong, nhét vào miệng nàng: “Mật hoa.”

“Ngọt quá.” Vị ngọt lấn át đi vị đắng trong miệng

Thẩm Nhiêu lại kêu hắn cho mình một ít mật ong, đầu óc không tỉnh táo còn không quên hỏi: “Tống Dụ bên kia có tin tức chưa?”

“Không có.”

“Cao Châu đã đi lâu như vậy, hẳn là cũng sắp tới Dĩnh Đô rồi nhỉ?” Dĩnh Đô bên kia không có tin tức, trái tim đang treo cao này của nàng không cách nào rơi xuống được.

Tạ Cẩn cất cái chén sang một bên, đắp chăn lại cho nàng, dỗ nàng nghỉ ngơi: “Đừng nghĩ những cái đó, hiện tại việc quan trọng nhất của nàng chính là phải khỏe trở lại.”

“A Cẩn…” Nàng nhắm hai mắt nhỏ giọng kêu.

Cô nương thanh âm mềm nhẹ vô lực, Tạ Cẩn trong lòng cũng có chút hụt hẫng: “Làm sao vậy?”

Thẩm Nhiêu nhăn mi, sắc mặt tái nhợt, rất bực bội lại vô lực mà nói: “Ta đau đầu.”

Tạ Cẩn kiên nhẫn giúp nàng nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, lâu lâu còn không quên đút cho nàng một ít nước. Một đêm chưa ngủ, cứ như vậy ngồi dựa vào vách canh giữ ở bên người nàng, nắm tay nàng.

Hôm sau khi Thẩm Nhiêu tỉnh lại, trước tiên là cảm nhận được tay hắn, theo tay nhìn lên trên, thấy nam nhân cả hai mắt đều nhắm lại. .

Người khác đều cảm thấy hắn rất xấu, nhưng nàng cảm thấy hắn thật sự rất tốt, hắn có lẽ đã trao hết tất cả sự dịu dàng của mình cho nàng.

Thẩm Nhiêu chạm chạm hắn, hắn lập tức tỉnh lại, trợn mắt nhìn nàng.

“Ta khát nước.”

Hắn đi đổ nước cho nàng, đỡ nàng ngồi dậy, thuận tiện kiểm tra nhiệt độ của nàng, thở phào nhẹ nhõm, “Không sốt.”

“Ta nằm thêm nửa ngày nữa chúng ta liền có thể xuất phát.” Thẩm Nhiêu uống hai chén nước giọng nói mới bớt khô khốc, dịch vào bên trong một chút, vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

“Nằm ngủ một lát”

Tạ Cẩn cũng không khách khí, cởi áo ngoài liền nằm xuống, xoa xoa giữa mày, chợp mắt nghỉ ngơi.

Thẩm Nhiêu bệnh nặng mới khỏi cả người mệt mỏi, không bao lâu cũng ngủ rồi.

Lúc tỉnh lại liền thấy Tạ Cẩn khoác áo ngoài đứng ở trước cửa sổ, trong tay còn đang nâng con bồ câu đưa tin, cầm lấy tờ giấy mà nhìn.

Thấy nàng tỉnh, bèn đi tới: “Thái Tử có tin tức.”

“Hắn thế nào?”

“Đại tướng quân trấn thủ Dĩnh Đô ở mười ba ngày trước làm phản, mở cửa thành dẫn quân đội Cáp Đặc tộc tiến vào, cả thành liền trở nên hỗn loạn, Thái Tử vì trấn an lòng dân, đã tự mình dẫn binh đi đánh với quân địch. Mấy ngày trước Thái Tử thua trận, biến mất khỏi Dĩnh Đô, hiện nay Dĩnh Đô bị chiếm bởi Cáp Đặc tộc.”

Nghe xong lời này, Thẩm Nhiêu cảm thấy bất an, nhưng nàng cũng không hoảng sợ.

“Mười ba ngày trước là ngày chúng ta khởi hành, nhưng từ kinh đô đến bây giờ lại không có một chút tin tức, bệ hạ hẳn là không nên biết chuyện.”

Tạ Cẩn đọc những dòng chữ ghi trên tờ giấy, sau đó buộc vào chân chim bồ câu và thả nó bay đi.

“Ta đã viết một bức thư và gửi lại cho Cẩm Y Vệ để thông báo cho bệ hạ. Chẳng lẽ Hoàng thượng muốn từ bỏ Thái tử, cho dù nhận được tin tức, cũng không có chuẩn bị…”

Nghe được lời nàng nói, Tạ Cẩn bước tới, ôm vai nàng

“Nghĩ cho rõ ràng, chúng ta ở đây làm gì! Bệ hạ sẽ không bỏ ra bao nhiêu công sức chỉ để làm những việc vô ích.”

Thẩm Nhiêu bình tĩnh lại và thở phào nhẹ nhõm

“Đúng vậy, để ta tính thử, phía Vũ Lâm Vệ có hai trăm người, nhưng đã có hết một trăm người ở bên cạnh Cẩm Y Vệ. Ngươi có biết có bao nhiêu quân đóng ở Dĩnh Đô không?”

“Hai vạn.”

Tạ Cẩn không chút do dự đáp, sau đó nói.

“Vốn là tướng quân ở kinh đô khởi nghĩa, còn có người nào theo hắn làm loạn? Cái này phải tính.”

Để có thể đẩy lùi Thái tử ra khỏi Dĩnh Đô, đội quân được điều động đến ít nhất cũng là năm ngàn người.”

Nàng suy nghĩ một chút rồi nói

“Ngài có thể liên lạc với Sa Hoa Đường được không?”

“Có thể.”

“Giúp ta mua một sát thủ.”

Nàng trực tiếp nhét một số tiền lớn vào người hắn.

Tạ Cẩn nhìn số tiền khổng lồ, nụ cười.

“Nhà giàu a!”

Thẩm Nhiêu hất cằm cười thầm

“Ta hiện tại không có bao nhiêu năng lực, chỉ là có nhiều tiền.

Vậy Thẩm cô nương có muốn nuôi ta không?”

“Nằm mơ đi, ta không bắt ngài trả tiền, ngài còn muốn ta trả?”

Hắn đã được một món hời lớn lại còn muốn thêm?

Tạ Cẩn nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, xoa xoa đỉnh đầu, đi thay quần áo rồi liên hệ với Sa Hoa Đường.

Người của Sa Hoa Đường còn cách Dĩnh Đô mấy trăm dặm nữa mới tới. Nhưng hình như chỉ có Hình Bắc dẫn theo hai người nữa, tay hắn cầm theo túi thơm của Thẩm Nhiêu, vô cùng nổi bật.

“Cô nương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Thẩm Nhiêu mặc một bộ trang phục có tay hình mũi tên màu đỏ sậm cưỡi ngựa trắng, tóc dài buộc cao kiểu đuôi ngựa để thuận tiện, nghiêng đầu liếc nhìn Hình Bắc.

“Lần trước đã đồng ý giảm giá.”

“Nhớ rồi, nhớ rồi, yên tâm đi, tôi sẽ lấy ít hơn.”

Hình Bắc cười lên hai tiếng

Khuôn mặt của Tạ Cẩn bị che khuất dưới mũ, lộ ra một tia giễu cợt, dù không nhìn thấy cũng có thể cảm nhận được vẻ mặt lạnh lùng như thế nào.

“Người của các ngươi đâu?”

Hình Bắc nói.

“Sẽ luôn theo sát chúng ta, chỉ là các người không thể thấy được, lúc nào cần sẽ lập tức xuất hiện.”

“Đi thôi, tìm những người khác trước.”

Trước khi tìm được Tống Dụ, hắn phải để mắt tới Dĩnh Đô. Nếu không lấy lại được Dĩnh Đô thì tội này Thái tử sẽ phải gánh.

Ngay cả khi tìm thấy hắn ta, hắn có thể sẽ không có được chỗ đứng nữa.

Vì có một cách để kết nối với Cẩm Y Vệ, nên trước tiên đã tìm đến Cẩm Y Vệ và tham gia cùng họ.

“Đại nhân!”

Cẩm Y Vệ Thiên Hộ Mạnh Triệt chắp tay chào bọn họ cung kính nói.

“Hiện tại, Dĩnh Đô đang bị nhóm người man rợ ở Gia tộc Cáp Đặc canh gác chặt chẽ, người của chúng ta không dễ gì mới lẻn vào trong được vài người.”

Thẩm Nhiêu hỏi

“Có… Có tin tức gì về vị công tử đó không?’”

Mạnh Triệt đáp

“Nghe nói đã rời đi cùng một đội quân lớn về phía Bắc, người của Gia tộc Cáp Đặc cũng đang tìm kiếm.”

Thẩm Nhiêu hỏi

“Đường Quý Hạ thì sao?”

“Đi tìm công tử rồi.”

Thẩm Nhiêu nhìn về phía bắc

“Phía Bắc, đi hai trăm dặm về phía Bắc là ra khỏi Đại Ninh rồi, sau đó là đến gia tộc Cáp Đặc.”

Chẳng lẽ là đi đánh lén Gia tộc Cáp Đặc? Thẩm Nhiêu hai mắt sáng lên, nói:

“Đi, đưa người đi, đi đến tộc Cáp Đặc.”

Thằng nhóc đó rất điên cuồng, có lẽ nó rất tức giận khi bị Gia tộc Cáp Đặc đánh lén, từ bỏ cả đô thành chỉ để chạy đi ăn trộm tổ của người khác.

Phía trước Dĩnh Đô là Vũ Môn Quan biên giới của Đại Ninh, đương nhiên ở đây đã thất thủ rồi, chỉ là không ngờ rằng đến Vũ Môn quan không chỉ có binh lính của Đại Ninh canh giữ mà còn có cả Vũ Lâm Vệ.

Nàng sửng sốt, liền nhìn thấy Đường Quý Hạ từ xổng thành đi ra còn đang lau vết máu trên mặt

“Cuối cùng mọi người cũng đến rồi.”

Thẩm Nhiêu buột miệng nói

“Ta tưởng rằng việc Vũ Môn quan thất thủ, đã được các ngươi lấy lại rồi?”

“Thái tử ngoài kinh thành còn lại ba ngàn người đang đợi, khi nào gặp nhau sẽ lấy lại được, hahaha, đám man rợ này mất trí rồi.”

Đường Quý Hạ cười rạng rỡ.

Khuôn mặt nàng đột nhiên tối sầm lại ngay lập tức, nói:

“Haiz, nếu đám người chết tiệt đó của Dĩnh Đô không nổi loạn và làm ảnh hưởng đến mọi người ở Vũ Môn quan, thì làm sao trình độ của Đại Ninh chúng ta lại dễ dàng bị hạ gục như vậy!”

Mặc dù đã đóng quân ở Dĩnh thành nhưng nàng cũng háo hức không kém gì một đấng nam nhi để phi nước đại trên chiến trường và muốn bảo vệ đất nước. Khi nghe tin tướng quân phản bội, trái tim sắt đá của nàng rất tức giận, rất muốn bắt người về đánh cho tơi bời hoa lá.

Thẩm Nhiêu hỏi đến người mà nàng nhớ mong.

“Thái tử đâu? Còn có Cao Châu, ngươi đã gặp họ chưa?”

Đường Quý Hạ không chút do dự trả lời.

“Ở bên kia đã chuẩn bị hạ Cáp Đặc tộc rồi.”

“Vậy thì ta đây cũng đi.”

Đường Quý Hạ thấy mọi người đã lên ngựa, chạy về phía đèo, không ai nói một lời, lúc này mới vội vàng nói:

“Ngươi cứ để cho bọn họ đi, ngươi không biết dùng dao, kiếm nên đừng đi rất nguy hiểm.”

“Ta phải đi.”

Cho dù trước mặt có là núi đao biển lửa, nàng vẫn sẽ đi vì em trai nàng đang ở đó

Cách tộc Cáp Đặc mười dặm, quân Đại Ninh tạm thời mai phục ở đây để bàn kế hoạch tác chiến. Với tư cách là tổng chỉ huy toàn quân, Thái tử Tống Dụ tuy trẻ hơn các tướng khác nhưng không chỉ ở vị trí Thái tử mà còn tinh thông về mưu lược, võ nghệ, cùng với sự tận tâm, tận lực của chính mình, hắn đã giành được nhiều thắng lợi trong hai năm qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK