• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không thể nghi ngờ Trịnh Hải Kính rất thưởng thức Diệp Cố. Ông từ miệng phó đạo diễn biết được Phương Tử Cẩm là người Diệp Cố đề cử thì có phần mong chờ kĩ năng diễn xuất ở Phương Tử Cẩm. Ai ngờ vừa mới cảnh đầu tiên đã cực kì thất vọng, sau khi nhận thấy Phương Tử Cẩm chỉ là khối gỗ mục thì liền áp dụng biện pháp "nuôi thả" với cậu.

Có nghĩa là không trách móc nặng nề thúc ép cậu ta nữa, để mặc cậu đứng bừa một chỗ làm bình hoa trang trí bối cảnh.

Vậy nên mấy ngày sau đó những cảnh diễn của Phương Tử Cẩm được cho qua rất nhanh, số lần NG cũng không nhiều như cảnh đầu tiên nữa. Cậu ta còn tưởng rằng đó là nhờ chỉ dẫn của Diệp Cố, vì vậy càng thích tìm Diệp Cố hơn, gần như hở tí là lại hỏi Diệp Cố có rảnh không đến đối diễn cùng cậu.

Phương Tử Cẩm đã từng diễn vai nam chính của hai bộ phim truyền hình đại bạo, kỹ thuật diễn cũng không thể nói là kém, nếu có thể hạ quyết tâm rèn luyện gian khổ mấy năm, không phải là không có khả năng tích tiểu thành đại đột phá lên tầm cao mới. Nhưng Diệp Cố quan sát mấy lần, phát hiện cậu ta càng ưa dùng những thủ thuật kĩ xảo đầu cơ trục lợi hơn, những thứ này có thể trẩy trật ứng phó cho qua việc ghi hình, lại không thể giúp nâng cao trình độ diễn xuất của cậu ta được.

Trịnh Hải Kính mắt sáng như đuốc, không có khả năng không nhận ra việc này. Thế nhưng ông cũng mắt nhắm mắt mở, Diệp Cố nghĩ rồi cũng không muốn quản chuyện bao đồng nữa.

Dù cảm thấy hơi sầu muộn, nhưng trong giới giải trí cũng không ít người như vậy, so với trầm mê phù hoa trong giới, có thể quyết tâm khổ luyện suy cho cùng vẫn là số ít. Nếu so sánh với những người xem thường diễn xuất, thế thân hai con số, vai diễn không chau chuốt chỉ đôi ba ngày là hoàn thành, đóng máy xong toàn ỷ vào hậu kỳ chỉnh sửa cắt ghép mà nói thì hạng như Phương Tử Cẩm đã có thể được fan hâm mộ thổi phồng thành diễn viên khắc khổ kính nghiệp rồi.

Việc ghi hình liền cứ thế đi theo trình tự dần đến ngày đóng máy.

Hôm nay khi cảnh diễn kết thúc, Diệp Cố vừa định đi tẩy trang lại bị Phương Tử Cẩm ngăn lại.

"Thầy Diệp... Chuyện này, ngày mai có một cảnh quay đối diễn cùng anh, còn là cảnh rất quan trọng, em sợ biểu hiện của em không tốt sẽ liên lụy tới anh." Phương Tử Cẩm nhìn về phía Diệp Cố xin giúp đỡ, "Nếu anh tối nay không có việc gì, em có thể đến tìm anh luyện tập, tìm một chút trạng thái và cảm giác không ạ."

Diệp Cố thuộc lòng kịch bản, thoáng nhớ lại lịch trình ghi hình ngày mai, đúng thật có một cảnh phải diễn cùng Phương Tử Cẩm, vậy nên cũng đáp ứng: "Tới đi, buổi tối tôi không có chuyện gì, cậu ăn cơm xong thì đến."

Trong mắt Phương Tử Cẩm vụt qua tia sáng.

Sau khi cơm tối xong, Diệp Cố không đợi được Phương Tử Cẩm, trái lại chị Bạch lại tới gõ cửa phòng cậu.

Chị Bạch liếc thấy hộp cơm bị Diệp Cố ăn xong nhét lung tung vào thùng rác, nhíu mày: "Cậu ở đoàn phim ăn thứ này?"

"Làm sao mà ngày nào cũng ăn được." Diệp Cố ngồi trên sofa ở ngoài phòng khách, xòe tay, "Bình thường đều ăn bên ngoài cả, hiếm lắm mới có một hôm ăn cơm hộp lại bị chị bắt gặp."

"Vậy à?" Chị Bạch hiển nhiên không tin, đang muốn gọi điện cho trợ lý xác thực tình hình lại bị Diệp Cố cản lại.

"Thật sự không lừa chị." Diệp Cố bất đắc dĩ nói, "Tôi vừa bảo bọn Tiểu Lưu đi nghỉ rồi, việc nhỏ này cũng không cần phải gọi điện hỏi làm gì, mất công khiến mọi người lo lắng. Hôm nay Phương Tử Cẩm hẹn tôi tập diễn, tôi mới ăn cơm hộp để tiết kiệm thời gian."

Chị Bạch nửa tin nửa ngờ: "Phương Tử Cẩm? Thế cậu ta đâu?"

Diệp Cố thoáng nhìn qua di động, màn hình hiện lên đã hơn tám giờ, cậu nhíu mày: "Không biết, có thể là có chuyện gì đó làm trì hoãn, hay là tôi gọi điện hỏi cậu ta thử?"

Chị Bạch mau chóng cản cậu lại, mày nhíu càng sâu thêm: "Đừng hỏi, nếu cậu ta không đến thì thôi coi như không có chuyện này."

Thấy sắc mặt chị Bạch không tốt, Diệp Cố mặt không đổi sắc nói sang chuyện khác: "Sao hôm nay chị lại về đây?"

Trừ Diệp Cố, chị Bạch còn phụ trách vài nghệ sĩ khác của Hoàn Cầu. Mấy hôm trước một nghệ sĩ chị dẫn dắt xảy ra vấn đề, không thể không về công ty ra mặt giải quyết. Diệp Cố còn tưởng bao giờ cậu đóng máy bay về mới gặp lại chị.

"Giải quyết xong rồi nên mới tới xem cậu thế nào." Chị Bạch đảo mắt, không để tâm nói, "Tôi chuyển hết bọn họ sang cho người khác đại diện rồi."

Diệp Cố khó tin nhìn chị: "Chuyển toàn bộ?"

"Phải." Chị Bạch liếc xéo cậu một cái, "Thu nhập sau này của tôi chỉ còn trông vào cậu thôi đấy, đừng để tôi phải hít gió Tây Bắc."

Diệp Cố nhất lời không nói nên lời, chỉ có thể trầm mặc nhìn chị Bạch. Nói không cảm động là không thể, Diệp Cố lên lên xuống xuống trong giới giải trí nhiều năm như vậy, chị Bạch trước sau đều không rời không bỏ, cùng cậu vượt qua giai đoạn khó khăn nhất, cũng cùng cậu đi tới đỉnh cao.

Hiện giờ lại luân chuyển hết những nghệ sĩ từng qua tay ra ngoài, hàm ý đã quá rõ.

"Đến khi [Ác Ý] đóng máy, chuyện lập phòng công tác cũng nên đưa vào lịch trình của cậu rồi đi."

Diệp Cố chán nản ừ một tiếng.

Thấy thế, chị Bạch như là nghĩ tới cái gì, bỗng mở to mắt, hỏi: "Cậu sẽ không... Cậu không phải là vẫn chưa đề cập chuyện này với Kiều tổng đó chứ?"

Diệp Cố cười khổ: "Tôi không nói được."

"Trời ạ! Anh ta đến tham ban nhiều ngày như thế, tối nào các cậu cũng gọi điện tám đến mấy giờ đồng hồ đều là nói chuyện gì đâu không?" Chị Bạch không thể tin nổi nhìn cậu, "Chuyện quan trọng như vậy cậu thế mà nhắc cũng không nhắc tí tẹo nào?"

Sau khi hợp đồng hết hạn, Diệp Cố sẽ không tiếp tục ký với Hoàn Cầu ảnh thị nữa mà sẽ một mình ra ngoài mở phòng làm việc.

Rõ ràng là chuyện rất đơn giản, Diệp Cố ở trước mặt Kiều Mặc lại trước sau như một không thể mở miệng, tựa như nhắc tới chuyện này giống như cậu lựa chọn rời bỏ Kiều Mặc vậy.

Chị Bạch sau một hồi lâu mới tỉnh táo lại, lẩm bẩm: "Cậu tốt xấu gì cũng phải đánh tiếng trước với anh ta chứ, đừng đợi tới lúc cuối cùng mới báo cho anh ta biết."

"Kiều Mặc... chắc là cũng biết rồi." Diệp Cố nói, "Ngay cả Trịnh Hải Kính cũng đến hỏi qua tôi, anh ấy không lý nào lại không biết. Chỉ là anh ấy luôn chưa từng nhắc đến với tôi thôi, tôi cảm giác... Anh ấy hẳn là ngầm đồng ý."

Mọi người trong nội bộ Hoàn Cầu đều đã biết chuyện, cơ bản không thể gạt được Kiều Mặc.

"Nhưng cậu vẫn cần chính miệng nói với anh ta một tiếng." Chị Bạch bảo, "Quan hệ của cậu với anh ta đâu chỉ là nghệ sĩ và ông chủ, so với việc biết chuyện này từ miệng người khác mà nói, anh ta có lẽ càng hi vọng cậu có thể tự mình nói với anh ta hơn."

Diệp Cố ngẩn ra.

"Ding doong-----"

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên khiến hai người đang nói chuyện giật nảy mình.

Liếc nhìn nhau, chị Bạch thu lại biểu cảm trên mặt, đi qua mở cửa.

"Thầy.... Chị, chị Bạch." Phương Tử Cẩm mặc áo ngủ đứng ngoài cửa mới nói được một nửa lại thấy người mở cửa thế mà là chị Bạch, liền sửng sốt, chặn nửa câu còn lại ở trong miệng.

Chị Bạch nhận ra cậu, nghiêng người ý bảo Phương Tử Cẩm vào phòng.

"Em đến tìm thầy Diệp đối diễn." Phương Tử Cẩm thoáng nhìn Diệp Cố trên sofa, lại nhìn về phía chị Bạch giải thích.

"Diệp Cố nói với tôi rồi." Chị Bạch cười cười, "Đúng lúc tôi tìm cậu ấy có chuyện cần bàn nên mới trực tiếp tới đây, không nói trước với cậu ấy, vậy mà lại làm phiền hai cậu tập diễn."

"Không, không sao đâu ạ...." Phương Tử Cẩm nhỏ giọng đáp, lại vẫn không chịu đi vào phòng.

Chị Bạch nhìn về phía Phương Tử Cẩm, ra vẻ lơ đễnh hỏi: "Đúng rồi, người đại diện của cậu không đến cùng cậu sao?"

Phương Tử Cẩm bị ánh mắt chị Bạch dò xét đến đứng ngồi không yên, ấp a ấp úng nói: "Anh ấy, anh ấy hai ngày nay không có ở đây."

Diệp Cố lúc này lòng đầy tâm sự, không rảnh để ý Phương Tử Cẩm, cũng không có tâm tình luyện diễn, xoa xoa trán nói: "Tôi với chị Bạch còn có việc muốn thảo luận. Giờ cũng không còn sớm nữa, sáng mai còn phải ghi hình, cậu về nghỉ ngơi trước đi."

Câu này rõ ràng có ý muốn đuổi khách, sắc mặt Phương Tử Cẩm tái nhợt, chân tay luống cuống rời đi.

Cậu ta vừa đi, vẻ mặt chị Bạch lập tức trầm xuống, hỏi: "Chuyện cậu ta tới vừa rồi là như thế nào?"

Diệp Cố mờ mịt nhìn chị: "Không phải nói với chị là tới đối diễn rồi sao?"

"Đối diễn?" Âm thanh chị Bạch lạnh lùng truyền đến, "Giờ này, tắm rửa xong, mặc đồ ngủ, tới tìm cậu đối diễn?"

Diệp Cố nhất thời im bặt.

Chị Bạch thở dài: "Diệp đại ảnh đế, cậu đừng ngây thơ nữa có được không."

"Chị nói là, cậu ta tới vì..."

"Đương nhiên là tới bò lên giường cậu, cậu không nhìn thấy cậu ta ngay cả kịch bản cũng không cầm theo à." Chị Bạch cảm thấy chỉ dẫn một mình đại minh tinh như Diệp Cố cũng đủ khiến chị sứt đầu mẻ trán, "May mà đúng lúc tôi vừa về tới, nếu không chỉ bằng một tấm ảnh cậu ta đứng ở cửa phòng cậu thôi cũng đủ khiến ngày mai cậu lên tin tức đầu đề rồi đấy."

Diệp Cố thấp giọng chửi một câu.

"Cậu hiện giờ xưa đâu bằng nay." Chị Bạch giọng lạnh lùng nói, "Chuyện như hôm nay ngày sau còn kéo tới ùn ùn, có một số thủ đoạn khó mà phòng bị, cậu cũng không phải thiên hạ vô địch, về sau nói câu nào làm chuyện gì đều phải cân nhắc một chút."

Bị chị Bạch giáo huấn té tát, sắc mặt Diệp Cố cũng không quá dễ coi: "Sau này tôi sẽ chú ý."

"Trước khi đóng máy, bảo trì khoảng cách với Phương Tử Cẩm đi."

Diệp Cố cũng nghĩ như vậy.

Sau một hồi trầm mặc, Diệp Cố lại lần nữa nhắc tới đề tài ban nãy: "Hôm đóng máy Kiều Mặc sẽ đến đón tôi, lúc đó tôi sẽ nói rõ với anh ấy chuyện giải ước."

Chị Bạch: "Nếu Kiều Mặc không đồng ý để cậu đi thì cậu định thế nào."

"Tôi không biết." Diệp Cố nói giọng khàn khàn, "Chính bởi vì không biết phải làm sao, tôi mới mãi không dám nói với anh ấy."

"Vậy tôi mong mấy ngày tới cậu có thể suy nghĩ kĩ chút." Chị Bạch thở dài, "Không phải tôi ép cậu, chỉ là có một số chuyện đến cùng vẫn phải giải quyết."

Diệp Cố im lặng không lên tiếng.

Trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề.

Kết thúc hợp đồng cũng tốt, tự mình ra ngoài mở phòng làm việc cũng vậy, tất cả đều chỉ là vấn đề bên ngoài.

Cái cậu thật sự để tâm và phải đối mặt, là cậu có muốn chọn thoát khỏi sự khống chế của Kiều Mặc hay không.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK