• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhậm Trạch nhìn chằm chằm Nhạc Kỳ Niên, đại não nhanh chóng vận chuyển.

Có lẽ trước khi thang máy rớt xuống, bọn họ đã trốn ra được. Xem, ra mạng của đám người này cũng thật lớn.

"Thật may quá, mọi người không có chuyện gì." Nhậm Trạch cố gắng nở nụ cười, "Cả đoàn đều đang nháo nhào tìm kiếm. Mọi người nhanh chóng báo một tin để họ an tâm."

Gã xoay người định bước ra khỏi phòng, thì giọng Nhạc Kỳ Niên lại vang lên.

"Xin dừng bước." Nhạc Kỳ Niên mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo chứa hàn băng. "Ngài là Nhậm Trạch, khách mời đặc biệt tập tuần này đúng không? Ngài đến phòng này có việc gì sao?"

Không chỉ có Nhậm Trạch lộ vẻ kinh ngạc, mà những người có mặt trong phòng cũng khá bất ngờ mà xoay sang nhìn Nhạc Kỳ Niên, vì đây là lần đầu tiên họ thấy cậu lộ ra vẻ mặt và giọng điệu như vậy.

Nhậm Trạch trong nháy mắt lại thấy Nhạc Kỳ Niên không khác gì những cao nhân, áo đạo bào trắng toát, tay cầm kiếm, chân đạp mây trong những bộ phim điện ảnh.

Nhưng sao lại có thể... Nhậm Trạch đã xem qua kịch bản, cũng biết Nhạc Kỳ Niên chỉ là một diễn viên tép riu không tiếng tăm, vì cái gì lại... Hơn nữa, đây là lần đầu họ gặp mặt, sao cậu có thể biết tên của gã. Là tổ chương trình nói trước cho Nhạc Kỳ Niên biết hay sao?

Nhậm Trạch nỗ lực làm bộ dáng trấn định: "Tôi lo cho mọi người bị nhốt trong thang máy, nên mới cùng tổ chương trình hỗ trợ đi tìm."

Nhạc Kỳ Niên lại không thuận theo, mà cố tình hỏi tiếp: "Không lẽ tổ chương trình bắt một khách mời đặc biệt đi tìm thí sinh sao?"

"Tôi tình nguyện giúp đỡ, mọi người trong tổ chương trình cũng vô cùng lo lắng."

Nhạc Kỳ Niên: "Khách sạn có hơn trăm phòng và mấy chục tầng, sao ngài lại biết chúng tôi ở trong này?"

"Chỉ là, chỉ là thời điểm vừa đến tầng 14 thì tôi nghe thấy âm thanh..."

"Vậy thì thật lạ, chúng tôi vào phòng đóng cửa. Khách sạn cách âm vô cùng tốt, sao ngài có thể nghe thấy?"

Nhậm Trạch miễn cưỡng mà cười: "Có thể thính lực tôi tốt. Chúng ta đừng ở đây nói chuyện nữa, mọi người đang rất lo lắng, nhanh chóng thông báo cho tổ chương trình để họ an tâm thôi."

Nhạc Kỳ Niên vẫn đứng bất động, vẻ mặt bình thản: "Vậy bần đạo không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề —— Mạn San lão sư không phải là tự sát, mà là bị người mưu sát. Ông chính là đồng lõa của thủ phạm."

Lưng áo của Nhậm Trạch hiện tại đã ướt đẫm mồ hôi. Nhạc Kỳ Niên đến chuyện này cũng biết, vậy rõ ràng vong hồn của Mạn San đã được phóng thích.

Nhưng vậy thì sao? Không lẽ bọn chúng muốn một vong linh làm chứng? Gã tin chắc bọn chúng cũng không có chứng cớ gì.

"Những thí sinh của chương trình này thật vui tính, đùa giỡn khách mời sao?" gã lắc đầu nói.

Thần sắc Nhạc Kỳ Niên càng thêm lạnh lẽo, "Đây không phải trò đùa. Cũng không phải kịch bản trong chương trình, Mạn San lão sư chính là bị ông cùng Tần Chi Hữu liên thủ giết hại."

"Nhóc con, cậu có phải xem những cái tin suy luận nhảm nhí trên mạng rồi bị tẩy não hay không?" Giọng nói Nhậm Trạch mang nét châm chọc, "Tôi cùng Mạn san chính là bạn tri kỉ. Từ tác phẩm đầu tiên của Mạn san tôi đã là người biên tập. Còn Tiểu Tần lại chính là bạn thân từ thời đi học của Mạn San, tại sao chúng tôi lại muốn giết cô ấy?"

Vong hồn Mạn San đang bay lơ lửng phía trên, dùng ánh mắt tràn đầy lửa giận mà nhìn chằm chằm Nhậm Trạch đang nói phía dưới.

"Thằng tiểu nhân đê tiện..." Mạn San nghiến răng nghiến lợi, sau đó bay đến bên cạnh Nhạc Kỳ Niên, "Thiên Sư ngài đừng nghe thằng đó nói nhảm, Tần Hữu Chi mấy năm trước đánh bạc, đem hết gia sản phá nát, mỗi ngày đều chạy đến tìm tôi mượn tiền, nhưng tôi không cho. Tôi tưởng vì vậy mà ả oán giận tôi, nhưng thật sự không phải, thằng chó này cho ả vài đồng trả nợ, sau đó nói gì ả cũng nghe."

Ánh mắt mọi người đang tập trung trên người Nhạc Kỳ Niên, Tiểu La vô cùng khẩn trường mà vò một bên vạt áo của chính mình. Từ khi y thấy Nhạc Kỳ Niên dùng bùa để nạp điện, rồi tìm ra cái tiểu nhân rơm sau bức tranh, đã tâm phục khẩu phục cậu. Nhưng hiện tại Tiểu La lại vô cùng lo lắng cho Nhạc Kỳ Niên: Đúng vậy, Nhạc đại sư giống như một cao nhân cái gì cũng biết, nhưng có phải cậu đã quên một chuyện, đó chính là động cơ giết người của thủ phạm là gì?

"Người chết vì tiền, chim chết vì mồi. Chỉ cần cho tiền đúng chỗ, người thân cha mẹ gì cũng có thể giết." Nhạc Kỳ Niên lên tiếng, "Ông cho Tần Hữu Chi một số tiền dơ bẩn, để ả thay ông làm việc, còn ông lại là kẻ thao túng phía sau màn."

"Ha ha ha, trí tưởng tượng của cậu cũng thật phong phú!" Nhậm Trạch tiếp tục mạnh miệng, "Cảnh sát đã điều tra và cho ra kết luận chính là Mạn San lão sư tự sát thân vong. Thời điểm đó, trong phòng chỉ có một mình cô ta, camera hành lang cũng có thể chứng minh. Trừ phi có thuật xuyên tường chứ không, sao có thể giết được cô ấy?"

Ánh mắt Nhạc Kỳ Niên vẫn như một thanh đao sắc bén, lời nói mạnh mẽ đâm thẳng Nhậm Trạch; "Ông đã dùng thuật pháp động tay vào thiết bị theo dõi ở hành lang. Nên khi Tần Hữu Chi đến phòng Mạn San lão sư không bị quay lại. Xong việc ông lại có tật giật mình, sợ hãi vong hồn người chết dây dưa, nên tại chính căn phòng này đã thi triển thuật pháp để chế trụ vong hồn Mạn San. Và cả cái việc thang máy trực trặc cũng chính tay ông gây ra. Vì ông sợ chúng tôi phát hiện ra bí mật nói này, nên mới làm như vậy để thang máy đứt dây rớt chết chúng tôi bịt đầu mối."

Nhậm Trạch cười lớn: "Trên thế giới này có phép thuật? Vậy thì cái hình nộm rồi con gấu bông cũng có thể giết người ư? Bắt trộm còn phải có vật chứng, còn cậu chỉ khơi khơi nói tôi mưu sát, thì tôi mưu sát ư, chứng cứ đâu? Còn nếu không có, vậy tôi sẽ kiện cậu tội phỉ báng!?

Nhạc Kỳ Niên mở ra bàn tay: "Bần đạo dám nói như vậy, tự nhiên có chứng cứ. Nhậm biên tập có thể đưa điện thoại di động cho bần đạo mượn hay không?"

"Ha, chẳng lẽ cậu nghĩ chứng cứ của tôi giấu trong điện thoại? Tôi nếu thật sự là hung thủ, sẽ ngu thế sao?"

Nhậm Trạch cũng biết, với tình huống hiện tại gã giữ khư khư không đưa điện thoại mới lộ vẻ khả nghi, nên vô cùng hào phóng đưa điện thoại cho Nhạc Kỳ Niên, để thể hiện sự quang minh lỗi lạc của chính mình.

Huống chi, Nhạc Kỳ Niên cũng đâu biết khóa màn hình của gã là gì.

Nhạc Kỳ Niên nhận điện thoại, ngón tay khẽ chạm màn hình, thì giao diện khóa màn hình nhanh chóng nhảy ra.

Mạn San đang đứng bên cạnh, nhìn điện thoại liền nói: "Tôi biết pass!" Cô vô cùng kích động, "Thời điểm tôi quấn lấy gã đã nhìn thấy gã nhập pass điện thoại."

Nhạc Kỳ Niên theo lời của Mạn San nhanh chóng bấm vào vài con số, quả thật đã giải được khoá màn hình.

"Tôi còn biết một chứng cứ rất quan trọng! Đó chính là từ Tần Chi Hữu." Mạn San vừa chỉ vừa kích động nói: "Ngài chỉ cần nhập vào..."

Nhậm Trạch bên này há hốc mồm khi thấy Nhạc Kỳ Niên mở khoá màn hình của gã. Không lẽ thằng nhãi này là một hacker?

Nhưng cũng không có gì đáng lo, vì điện thoại của gã cũng không có gì. Nhạc Kỳ Niên mở được khóa thì làm cái gì được?

Nhậm Trạch hếch mặt khiêu khích mà nhìn Nhạc Kỳ niên, chờ cậu cụp đuôi mà nói xin lỗi. Nhưng chờ một hồi thì gã chỉ thấy hai mắt Nhạc Kỳ Niên tỏa sáng, như thấy được cái gì rất quan trọng trong điện thoại gã. Liền vội vàng bước đến định lấy lại.

"Nhậm biên tập xin đừng hiểu lầm, thật ra bần đạo không có tìm gì trong điện thoại của ông. Chỉ là khi tham gia chương trình, điện thoại của chúng tôi đều phải nộp lên cho tổ chương trình, cho nên mới mượn điện thoại của ông dùng một chút."

...... là sao? Nhậm Trạch ngốc lăng.

"Nhậm biên tập có lẽ không biết, Tần Chi Hữu lo lắng ông sau khi xong chuyện sẽ không giao tiền, nên ả đã đem những lần hai người nói chuyện ghi âm lại, còn đem ghi âm để vào một ID ẩn trên mạng. Để bần đạo bật cho ông nghe."

Nhậm Trạch vô cùng khiếp sợ, không ngờ con ả kia lại ngu đến vậy? Chuyện giết người vậy mà còn giữ chứng cứ, còn đem để lên mạng.

Xử xong cái đám này, nhất định gã xử luôn con đĩ ngu đần kia!

Nhậm Trạch nhanh chóng hất mạnh điện thoại trên tay Nhạc Kỳ Niên. Điện thoại rớt trên đất, phát ra tiếng cốp trầm.

Nhạc Kì Niên lại làm ra bộ dáng vô cùng kinh ngạc, "Nhậm biên tập làm gì vậy?"

"Muốn bao nhiêu tiền thì tụi bây mới chịu câm miệng?" Nhậm Trạch lạnh lùng hỏi, "Tụi bây thấy mười vạn có đủ hay không?"

"Nhậm biên tập muốn lấy tiền mua chúng tôi?"

"Mỗi người hai mươi vạn." Nhậm Trạch nghiến răng nghiến lợi. Nhà xuất bản dựa vào 《 bạn không biết cái chết là gì?》 kiếm được không ít, mới đây quyển sách còn bán bản quyền để chuyển thể thành phim điện ảnh, tiền bản quyền lên tận 8 con số. Nhậm Trạch cầm tiền đến tay cũng mỏi, một trăn vạn gã vẫn có thể chi ra được. Đúng rồi, con phải làm con đĩ Tần Hữu Chi ngu ngốc kia câm cái miệng.

Nhất định phải để ả xóa hết những cái chứng cứ đó, sau đó mới có thể giết ả được.

Nhạc Kỳ Niên nhìn ánh mắt tối đen của Nhậm Trạch mà mỉm cười, "Bần đạo khá tò mò một chuyện, chính là Tần Hữu Chi vì tiền mà giết Mạn San còn có thể hiểu, vậy thì ông vì cớ gì lại giết cô ấy, hai người có thâm thù đại hận gì ư?"

Nhậm Trạch lui về phía sau một bước: "Giống như khi nãy mày đã nói, người chết vì tiền chim chết vì mồi. Mạn San quả thật trước đó vô cùng nổi tiếng, nhưng càng ngày lại không tụt dốc, khiến nhà xuất bản của chúng tao cũng không kiếm được đồng nào, ngược lại còn lỗ không ít. Nếu nó đã không kiếm được tiền, thì tao sẽ giúp nó một tay."

"Tác giả qua đời chính là một cái tin oanh động, như vậy doanh số của sách cũng nhanh chóng tăng lên, cũng vì có nhiều người thương tiếc nên mua sách về làm kỉ niệm. Huống chi, Mạn San lại là một tác giả khá có tiếng, thành danh khi còn ngồi trên ghế nhà trường, nổi tiếng với tác phẩm đầu tay, lại bị bạo lực mạng mà chọn cách tự sát, chỉ để lại một bộ tuyệt bút, còn cả chuyện nó chết hoàn toàn phù hợp với những gì nó viết trong sách. Chỉ như vậy thôi cũng đủ hấp dẫn không ít người. Sau đó kết hợp với việc marketing, thì cuốn sách không nổi tiếng cũng uổng."

Nhậm Trạch nói đến thoải mái mà hoàn toàn không hề biết hiện tại vong hồn Mạn San đang bay trên đỉnh đầu gã. Biểu tình của cô vô cùng bi thương và phẫn nộ, không thể tin được đây lại là lời mà con người có thể nói được.

"Chỉ vì vậy...? Vì vậy mà mày, mày không tiếc thứ gì, giết..." Mạn San lẩm bẩm tự nói.

Nhạc Kỳ Niên bên này lại vô cùng ung dung,"《 bạn không biết cái chết là gì?》 là tác phẩm tâm huyết của Mạn San lão sư, nhưng tác phẩm đầu tay của cô ấy cũng đâu có marketing hay gì cũng thành danh đấy thôi. Ông hà tất gì phải giết một mạng người như vậy?"

"Sách thì phải càng chất lượng thì mới có thể kiếm được nhiều tiền." Nhậm Trạch cười đến điên cuồng.

Nhạc Kỳ Niên nghe không khỏi lắc đầu, kẻ này không còn cứu được nữa rồi, "Mổ gà lấy trứng. Sao ông không nghĩ đến chuyện, Mạn San lão sư còn trẻ còn có thể cho ra đời nhiều tác phẩm tuyệt mỹ, nhà xuất bản còn sợ lỗ vốn hay sao?"

"Tao không còn bao năm thì phải về hưu, đến lúc đó biên tập viên của nó không phải là tao nữa, dù nó có kiếm được tiền cũng không còn quan hệ với tao. Trước khi về hưu không kiếm một mớ dưỡng lão, không lẽ để kẻ khác lao vào giật món tiền này?"

Mạn San tức giận đến phát run.

Nhạc Kỳ Niên lại hỏi: "Nói như vậy Nhậm biên tập thừa nhận cùng Tần Chi Hữu liên thủ giết hại Mạn San lão sư?"

"Tao không chỉ giết nó. Mà hôm nay tao sẽ giết luôn cái lũ tụi bây!" Khuôn mặt Nhậm Trạch vặn vẹo như kẻ điên, một lá bùa vàng cũng nhanh chóng xuất hiện trong tay gã, "Trong căn phòng này nhiều thứ dễ cháy, tụi bây chết cháy trong này cho gọn!"

Gã đang định ném lá bùa xuống, bàn tay Nhạc Kỳ Niên liền nhấc lên cắt ngang.

"Nhậm biên tập thỉnh bình tĩnh, bây giờ ông giết chúng tôi dễ dàng, nhưng sao có thể giết hết nhân chứng?"

"...... Cái gì?" Nhậm Trạch không khỏi khựng lại.

Nhạc Kỳ Niên chỉ thiết bị phát sóng trực tiếpt trong tay Tiểu La, "Phát sóng trực tiếp vẫn luôn mở. Những lời ông nói, thì khán giả đều nghe thấy và nhìn thấy rõ ràng."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK