Kỳ kiểm tra giữa kỳ qua đi, thời gian tựa như cũng bứt tốc, chớp mắt một cái đã tới tháng 12.
Bây giờ hầu hết người trong khuôn viên trường đều đã mặc đồng phục mùa đông, còn có người hận không thể trùm thêm một cái áo bông ở ngoài, nhưng vẫn còn có người mặc đồng phục hè.
Ví dụ như, Lâm Nhiên.
Mấy ngày gần đây, nhiệt độ không khí mỗi ngày một giảm sâu, rét muốn chết rồi.
Các bạn lớp một nhìn Lâm Nhiên còn mặc đồng phục hè mỏng manh như thế, nhìn thôi đã cảm thấy lạnh rồi, mùa đông luôn là lúc họ bội phục Lâm Nhiên nhất, làm lão đại cũng không dễ dàng gì, cái thời tiết này mà vẫn phải duy trì phong độ.
Sáng nay lúc vừa thấy Lâm Nhiên, Thịnh Thanh Khê cũng phát hốt, nhưng bàn tay Lâm Nhiên lại vẫn ấm.
Thật sự không lạnh à?
Trước kia đơn vị của cô cũng rất nhiều nhóc trẻ tuổi, nhưng vào đông thì vẫn cứ bọc mình thành gấu cả.
Thịnh Thanh Khê chống cằm nhìn Lâm Nhiên, nhìn đến mất hồn.
Lâm Nhiên vừa xoay đầu đã thấy Thịnh Thanh Khê đang ngơ ngác nhìn anh, mắt to long lanh trong veo, nhưng lại không có tiêu điểm, vừa nhìn đã biết là thất thần rồi. Trên khuôn mặt nhỏ còn tự ấn ra một vết hằn đỏ đậm.
Lâm Nhiên đưa tay búng trán cô một phát.
Cô gái nhỏ che lại trán mình, đáng thương hề hề liếc anh một cái.
Lâm Nhiên cười nhẹ một tiếng: "Nhìn mình mà cũng mất hồn được hử? Có nhìn thấu sao?"
Thịnh Thanh Khê nghe không hiểu Lâm Nhiên nói gì, mờ mịt đối diện với anh rất lâu mới hỏi: "Lâm Nhiên, sao mùa đông cậu lại mặc ít thế, trước kia cũng vậy. Cậu không lạnh thật à?"
Lâm Nhiên nhướng mày: "Trước kia?"
Thịnh Thanh Khê nhỏ giọng nói: "Ừm. Ngày cậu cứu mình, cũng chỉ mặc một cái áo gió mỏng, màu đen."
Lâm Nhiên sớm đã không nhớ rõ ngày đó bản thân mặc cái gì, thậm chí ngay cả khuôn mặt và giọng nói của Thịnh Thanh Khê còn mơ hồ nữa là, anh chỉ nhớ mình đã cứu một cô gái sau đó mang về nhà. Tất cả điều này hoàn toàn bất đồng với Thịnh Thanh Khê.
Lâm Nhiên xoa xoa đầu cô: "Không lạnh, cậu tự học sáng đàng hoàng đi."
Thịnh Thanh Khê rụt tay tót vào trong cổ tay áo, bắt đầu học từ đơn tiếng Anh. Trên đùi cô đặt túi sưởi Lâm Nhiên chuẩn bị cho cô, bên trên còn đắp thêm cái chăn nhỏ.
Cả người cô nóng hầm hập.
Thật ra Thịnh Thanh Khê cũng không sợ lạnh, nhiệt độ cơ thể cô vốn đã thấp sẵn rồi.
Tháng 12 năm nay lạnh hơn so với mọi năm một chút, nhưng trời lạnh thì cũng không thể cản chân họ đón Giáng Sinh sắp tới đây. Trước đêm Giáng Sinh một tuần, cửa hàng tiện lợi gần trường đã bắt đầu bán những quả táo được gói xinh đẹp, trên giá đặt đầy các loại kẹo ngọt khác nhau.
Lão Khuất thấy đám nhóc này hưng phấn như vậy thì nhân lúc họ về hết liền dứt khoát lén dựng một cây thông Noel trong lớp trước đêm Giáng Sinh một ngày, treo lên đầy những cái túi nhỏ lấp lánh, bên trong có đựng kẹo nhỏ.
Ngày hôm sau các bạn học đi vào lớp đều điên rồi, người nào cũng vây quanh cây thông Noel la hét.
Trong tíc tắc ấy, tất cả đều quên mình đang lén mang điện thoại tới trường, vì vậy cấp tốc lấy điện thoại ra chụp chung với cây. Động tĩnh gây ra không nhỏ, thu hút rất nhiều bạn học các lớp chạy tới hóng hớt.
Lâm Nhiên và Thịnh Thanh Khê vẫn đang đi trên đường.
Đêm qua trời có mưa nhỏ, nên trên đường đã phủ một tầng băng mỏng. Lâm Nhiên cẩn thận đỡ tay Thịnh Thanh Khê, từng bước nhỏ đi theo cô về phía trước, hôm nay cô rất vui vẻ.
Lâm Nhiên có thể cảm nhận được, hình như cô rất thích mùa đông, quả cầu nhỏ trắng tuyết trên cái mũ len đỏ lắc qua lắc lại, nhoáng qua như thể tuyết đậu trên mũ vậy.
Hôm nay Thịnh Thanh Khê mặc đồ rất bắt mắt.
Bởi vì cô đội mũ đỏ, lại quàng một chiếc khăn màu xanh lá, nhìn qua trông hoạt bát đến lạ.
Khăn quàng cổ xanh lá là Thịnh Lan chuẩn bị cho cô, còn mũ đỏ là sáng nay Lâm Nhiên mang tới ép cô đội lên. Thịnh Thanh Khê muốn từ chối nhưng đã bị Lâm Nhiên vô tình bác bỏ.
Lâm Nhiên thấp cô đạp băng đến là vui vẻ thì không khỏi hỏi nhiều một câu: "Thích mùa đông à?"
Quả cầu trên mũ lắc lư hai cái, cô gật gật đầu.
Sơ Thành nằm ở phía Nam, nên tuyết rất hiếm khi rơi. Đôi khi cũng chỉ rơi một ngày là dừng, nhưng vì một ngày tuyết rơi đó mà người ta có thể hưng phấn vài ngày, còn háo hức đến mức muốn mang quả cầu tuyết về nhà cung phụng tổ tông.
Nghĩ đến đây, Lâm Nhiên như đang nói chuyện phiếm cố ý hỏi dò chuyện trước kia của Thịnh Thanh Khê: "Thịnh Thanh Khê, trước kia cậu vẫn luôn ở Sơ Thành à? Vậy đại học, cậu học ở chỗ nào?"
Kết hợp chuyện lần trước Thịnh Thanh Khê nói với anh, Lâm Nhiên cảm thấy xác suất cô học ở Ninh Thành là rất cao.
Quả cầu nhỏ phía trước lại lắc lư trái phải, cô lắc đầu nói không.
Thịnh Thanh Khê chơi một lát rồi mới trả lời: "Mình học đại học ở Hòa Thành."
Lâm Nhiên ngẩn ra.
Hòa Thành?
Hòa Thành nổi tiếng nhất là Đại học Công an Nhân Dân, đây chắc chắn không phải lựa chọn của Thịnh Thanh Khê rồi. Nhưng những trường khác đều kém xa thành tích của Thịnh Thanh Khê, chẳng lẽ lúc thi đại học phát huy không tốt?
Lâm Nhiên càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng.
Rốt cuộc anh cũng chết đi ngay trước kỳ thi đại học, dựa theo cái tính quật cường của cô gái nhỏ này, có khả năng thi không tốt thật.
Lâm Nhiên vừa định nói thêm gì lại đột nhiên nghĩ đến lúc ở trên du thuyền Tống gia, tư thế và thủ pháp của Thịnh Thanh Khê khi đánh anh. Khi đó anh cho rằng cô chỉ học một ít thuật phòng thân mà thôi, Tây thành bên kia cũng có không ít cảnh sát đã về hưu.
Nhưng nếu là không phải thì...?
Cũng có thể là đêm đó... Đêm đó đã để lại cho cô bóng ma tâm lý quá sâu.
Lâm Nhiên rũ mắt, hầu kết lăn lăn.
Anh siết chặt tay đang đỡ Thịnh Thanh Khê, khàn giọng hỏi: "Thịnh Thanh Khê, bây giờ cậu còn sợ không?"
Thịnh Thanh Khê quay đầu nhìn Lâm Nhiên, anh đang cụp mắt nhìn cô, trong mắt là cảm xúc mãnh liệt.
Cô nhón chân nhéo vành tai anh, ghé sát tai anh thì thầm: "Lâm Nhiên, mình không sợ. Đêm đó, từ khoảnh khắc cậu tiến vào hẻm nhỏ mình đã không còn sợ nữa."
Thịnh Thanh Khê cười nhẹ rồi tiếp tục nói: "Cậu là người hùng của mình."
Lâm Nhiên không để ý vẫn đang trong trường, mà vươn tay trực tiếp ấn con cánh cụt nhỏ mặc dày bịch vào trong lòng. Cằm anh đặt trên trán cô, thở nặng nề.
Lâm Nhiên khàn giọng, như hứa hẹn gằn từng chữ mà nói: "Về sau mình sẽ bảo vệ cậu."
Anh muốn mãi mãi làm người hùng của cô.
Sau khi Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên đến lớp cũng thấy cây thông Noel kia, anh còn chưa kịp nói gì đã thấy Thịnh Thanh Khê lộc cộc chạy tới, khom lưng nhìn mấy cái túi trên đó rất lâu.
Thịnh Thanh Khê thậm chí còn có thể thấy vị ngọt nị của kẹo.
Lâm Nhiên với Thịnh Thanh Khê đều là những người không có khái niệm về ngày lễ, những đêm Giáng Sinh này có chút đặc biệt với họ.
Bọn họ cũng biết trước chiều nay, tất cả các trường sẽ thông báo cho học sinh tan sớm, bởi vì tối nay trời có thể sẽ có tuyết lớn, nên trường sẽ cho về sớm để đảm bảo an toàn của học sinh.
Vì vậy tối đó, Thịnh Thanh Khê đi mua kẹo.
Đối với Thịnh Thanh Khê mà nói, tất cả những ký ức đêm đó đều rất mơ hồ, cô chỉ nhớ rõ lực đạo và độ ấm khi Lâm Nhiên ôm cô lên.
Thịnh Thanh Khê quay đầu nhìn thoáng qua lớn học, trên bàn ai cũng đặt một quả táo.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ miên man, Lâm Nhiên đã đi tới xách cô về chỗ, sau đó không nói lời nào đã đi ra ngoài. Chờ khi Lâm Nhiên quay lại, trên tay anh đã cầm hai túi kẹo.
Lâm Nhiên đặt kẹo lên bàn của Thịnh Thanh Khê, dỗ người như dỗ trẻ con: "Không thèm của người khác, ca mua cho em nhé."
Thịnh Thanh Khê chớp chớp mắt, vươn tay vơ kẹo ôm vào lòng. Đợi bóc một viên bỏ vào miệng xong, cô mới chợt nhớ ra mình chưa chuẩn bị gì cho Lâm Nhiên.
Cô ngửa mặt Lâm Nhiên đang cười cười nhìn cô, mơ hồ nói: "Lâm Nhiên, cậu muốn quà gì?"
Lâm Nhiên vừa nghe tới chữ "quà" này thì da đầu bỗng tê dại.
Tính đến hiện tại, Thịnh Thanh Khê đã tặng anh ba món quà.
Đầu tiên là bộ quyền kia, dùng để dỗ anh, là ngày anh như quỷ ấu trĩ hỏi cô thích anh hay Tống Thi Mạn kia.
Món thứ hai là con thú bông tiểu lão hổ, anh tận mắt thấy cô gắp 51 lần mới tóm được nó, sau đó nó lại xuất hiện trên xe anh.
Cái thứ ba là chiếc mũ bảo hiểm giới hạn kia, quý giá, là chiếc mà anh đã nhận được ở kiếp trước.
Nghĩ tới đây, Lâm Nhiên không khỏi cười khẽ.
Có lẽ vì vậy nên anh đã từng bước luân hãm. Cô hiểu quá rõ số phận anh sẽ đi về đâu, nên bước đi nào cũng trực tiếp chặn trước tim anh, khiến anh không còn chỗ trốn.
Lần này, nói gì thì Lâm Nhiên cũng không thể để cô gái nhỏ tặng gì cho mình nữa, nếu còn như vậy, chắc anh phải đường đường chính chính dâng mạng lên cho cô mất.
Lâm Nhiên đưa tay, mở lòng bàn tay hướng về phía Thịnh Thanh Khê: "Đưa tay cho mình."
Thịnh Thanh Khê ngoan ngoãn vươn tay, lòng bàn tay ngửa ra đưa cho Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên cầm một cái bút trên bàn, anh nắm bàn tay ấm áp trắng nõn của Thịnh Thanh Khê, từng nét viết lên đó: Tiểu Khê lưu, quà tặng Giáng Sinh của Lâm Nhiên.
Ngòi bút múa may lướt trong lòng bàn tay, có chút ngứa.
Thịnh Thanh Khê mím môi nhìn dòng chữ Lâm Nhiên viết xuống, vừa định hỏi nó có ý gì thì chàng thiếu niên trước mặt đã đột nhiên ném bút đi, cúi xuống hôn một cái thật sâu vào lòng bàn tay cô.
Hôn xong còn chưa đã ghiền, tiếp tục giơ tay niết mặt Thịnh Thanh Khê: "Quả táo nhỏ của mình, đỏ."
Thịnh Thanh Khê: "......"
Cô lập tức đỏ mặt.
Lúc này, lão Khuất vừa vặn đi tới lớp để xem đám nhóc có thích cây kia không, nào ngờ vừa tới cửa đã thấy Lâm Nhiên đang nắm tay con gái nhà người ta, cô bé ngồi đối diện mặt còn đỏ bừng nữa chứ.
Không khác gì một quả táo trong đêm Giáng Sinh cả.
Lão Khuất biết hai đứa nhỏ này thích nhau là một chuyện, nhưng ở trong lớp làm vậy lại là chuyện khác, đã vậy camera còn đang mở đấy. Ông tức khắc trầm mặt xuống, quát: "Lâm Nhiên! Thằng nhãi nhà em làm cái gì đấy! Buông ra ngay cho tôi!"
Lâm Nhiên đành phải không tình nguyện mà buông Thịnh Thanh Khê ra.
Vốn lão Khuất cũng không có ý định nhúng tay vào chuyện của hai đứa nhỏ này, nhưng nhìn thấy việc này thì vẫn phải nói mấy câu với Lâm Nhiên. Ông vẫy vẫy tay gọi, đứng đắn nói: "Lâm Nhiên, em ra đây một chút."
Lâm Nhiên xoa xoa đầu Thịnh Thanh Khê ý bảo cô đừng nghĩ nhiều, rồi đi ra ngoài với lão Khuất.
Ban đầu Lão Khuất chỉ tính nói qua vài lời với Lâm Nhiên ở hành lang, nhưng gió vừa thổi qua ông đã run rẩy. Vì thế ông rụt vai đi về văn phòng, Lâm Nhiên đi theo sau.
Văn phòng sáng sớm không có ai, chỉ có vài giáo viên chủ nhiệm thì đã đến lớp nhìn đám học trò cả rồi.
Lão Khuất để Lâm Nhiên ngồi xuống, ông chậm rãi uống ngụm trà cho ấm giọng mới nói: "Lâm Nhiên, không phải nói em chứ. Em nghĩ lại mình, rồi nghĩ tới cô gái nhỏ nhà người ta đi, tương lai em nói được trước sao. Không phải thầy không hy vọng các em tốt đẹp, mà hiện thực đôi khi chính là như vậy. Thầy hy vọng ngày thường em chú ý một chút, trường học vẫn là nơi công cộng, sẽ ảnh hưởng không tốt tới cô bé."
Lâm Nhiên nghe được vài câu đầu thì buồn bực, đứng dậy đẩy lại ghế dựa vào trong, lười nhác nói: "Lão Khuất, đã là của em thì sẽ là của em. Sau này phải mời thầy uống rượu mừng rồi, em đi đây."
Động tác uống trà của Lão Khuất khựng lại.
Uống rượu mừng? Thằng nhóc thúi này đã nghĩ đến uống rượu mừng rồi?
Chờ lão Khuất phục hồi lại tinh thần thì Lâm Nhiên đã sớm đi mất, ông trầm mặc một lúc lâu bỗng nhiên cười ha ha, thằng nhóc vô liêm sỉ này.
-
Giữa trưa trời đột nhiên sầm xuống, ngoài cửa tuyết bắt đầu rơi. Mới đầu chỉ có vài bông tuyết nhỏ xíu, nhưng càng về sau tuyết càng lớn, như là có hàng ngàn hàng vạn chiếc lông vũ bay ngập trời.
Thịnh Thanh Khê ghé lên bậu cửa sổ nhìn có chút chút đã bị Lâm Nhiên xách về, không chỉ xách về mà còn tiện tay đóng luôn cửa lại.
Thịnh Thanh Khê lập tức quay đầu lại mở to mắt yên lặng nhìn anh, một đôi mắt ngấn nước viết bốn chữ chói lọi: Mình muốn ngắm tuyết.
Hình như cô gái nhỏ đang trừng anh thì phải, nhưng Lâm Nhiên lại thấy cô như đang làm nũng với anh vậy.
Lâm Nhiên giơ tay gãi gãi cằm cô, dỗ cô như đang dỗ 2018: "Bên ngoài lạnh lắm. Hai ngày ngày không được nghịch tuyết, đợi bà dì nhà cậu đi sẽ mang cậu ra ngoài chơi. Còn giờ cậu ngoan chút nhé."
Thịnh Thanh Khê không nghĩ tới Lâm Nhiên vẫn nhớ chuyện này, cô lặng lẽ thu hồi ánh mắt hung dữ của mình.
Hai người cũng biết rằng năm nay tuyết ở Sơ Thành sẽ rơi vài ngày.
Ba giờ chiều, lão Khuất vào lớp thông báo quyết định mới của nhà trường, bởi vì có tuyết lớn nhà trường sẽ cho học sinh ngoại trú về sớm, những em cần phụ huynh tới đón có thể tới văn phòng gọi điện.
Tuyết rơi nên Lâm Nhiên cũng không dám lái xe đèo Thịnh Thanh Khê, hai ngày này anh đều đi xe bus cùng cô.
Hà Mặc và Tạ Chân đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, hai người thương lượng tính đi ăn lẩu và ăn nướng BBQ, giữa thời tiết rét lạnh này mà làm một bàn lẩu ấm nóng thì còn gì hạnh phúc hơn nữa đâu?
Bởi lần trước Tống Hành Ngu đã mời họ ăn cơm, nên lần này Tạ Chân cũng gọi anh ấy tới. Tống Hành Ngu nghe xong thì đề nghị ăn ở cửa hàng xe luôn, chỉ mấy người bọn họ, tự do tự tại.
Phỏng chừng bây giờ Tống Hành Ngu đã đi chuẩn bị nguyên liệu ăn uống rồi.
Tạ Chân mỹ mãn cất điện thoại đi nói: "Tiên nữ, tối nay cậu đi ăn lẩu với bọn tôi không? Cửa hàng xe cũng dựng cây thông Noel, rất đẹp nha. Ăn xong Nhiên ca đưa cậu về."
Lâm Nhiên cũng nhìn Thịnh Thanh Khê.
Thịnh Thanh Khê lắc đầu, nhỏ giọng từ chối: "Hôm nay ở Thịnh Khai có hoạt động, mình phải về hỗ trợ."
Đời trước Thịnh Thanh Khê gặp chuyện là ở hôm nay, dù có nói gì Lâm Nhiên cũng không thể để cô ở một mình. Ít nhất trước giờ đi ngủ, cô phải luôn ở trong phạm vi tầm ngắm của anh.
Lâm Nhiên còn chưa kịp nói đã Tạ Chân giành trước: "Không sao cả, về cửa hàng xe chuyển đồ tới thẳng Thịnh Khai cũng được. Đúng lúc mang vài món quà nhỏ và kẹo tới tặng các bạn nhỏ luôn."
Hà Mặc sờ sờ trán, tên nhóc Tạ Chân này sao hôm nay hiểu chuyện thế nhỉ?
Lâm Nhiên cong cong môi, cười nói: "Rủ theo cả con nhóc Lâm Yên Yên kia luôn, không phải nó thích mấy đứa nhỏ lắm sao? Chúng ta ăn ở chỗ khác, không quấy rầy bọn họ, ăn xong cũng có thể phụ giúp một chút."
Thịnh Thanh Khê thấy họ đã nói vậy thì cũng đành đồng ý.
Chuông tan học vang lên, một đám người nô nức xuất phát. Tống Hành Ngu nghe nói sẽ đến Thịnh Khai thì cũng mua không ít quà, trên xe gần như bị đồ ăn và quà tặng chất đầy.
Tạ Chân và Hà Mặc phải về cửa hàng xe, nên Tống Hành Ngu lái xe chở bọn Lâm Nhiên về Thịnh Khai trước.
Lâm Nhiên ngồi ghế phụ, hai cô gái ngồi ghế sau.
Lâm Nhiên hơi nghiêng đầu liếc mắt nhìn nhìn, hai cô nhóc này vừa lên xe đã xì xào với nhau, y xì lần ăn cơm trước đó, mà còn nói nhỏ xíu nhỏ xìu, anh không thể nghe được câu nào cả.
Anh nhìn một lát thì không nhìn nữa, lo nói chuyện với Tống Hành Ngu.
Ghế sau.
Thịnh Thanh Khê thấp giọng hỏi Lâm Yên Yên: "Gần đây cậu bạn kia còn đến tìm em không?"
Lâm Yên Yên vội lắc đầu, nhỏ giọng đáp: "Lần trước sau khi anh Tống đến, cậu ấy cuối cùng cũng không tới tìm em nữa, nhưng mà có hơi lạ, cậu ấy cứ nhìn thấy em là chạy biến."
Thịnh Thanh Khê ho nhẹ: "Nếu cậu ấy còn tìm đến thì nói với chị một tiếng."
Thịnh Thanh Khê gần như có thể đoán được Tống Hành Ngu "bắt nạt" người ta thế nào. Cậu bé còn nhỏ tuổi như vậy khẳng định Tống Hành Ngu sẽ không động thủ, anh ấy chỉ biết cười cười chào mời người ta có muốn ngồi xe mình hay không.
Xe ở đây đương nhiên là chỉ xe motor.
Tống Hành Ngu người này à, một khi lái motor thì không khác gì Lâm Nhiên trên sân đua cả, một kẻ điên.
Kiếp trước, sau khi Tống Hành Ngu và Lâm Yên Yên kết hôn, mới dần sửa lại cái thói quen này.
Thịnh Thanh Khê không biết kiếp này họ còn có duyên phận hay không.
Lâm Yên Yên nhấp môi cười, lặng lẽ nói: "Chị ơi, anh Tống thật giỏi, giỏi giống anh trai em ấy."
Thịnh Thanh Khê sờ sờ đầu nhỏ của Lâm Yên Yên.
...
6 giờ tối, Thịnh Khai.
Cây thông lấp lánh rực rỡ đặt dưới mái hiên, trên cây quấn đầy những dải đèn nhấp nháy lung linh, từng quả cầu vàng sáng choang treo trên thân cây, còn trên đỉnh ngọn cây là một ngôi sao lóe sáng.
Đám nhỏ mặc như quả bóng chạy nhảy vui đùa ngoài sân, bốn người Hà Mặc đang tặng quà cho từng đứa, mỗi người bọn họ đều nhận được cả chục tiếng cảm ơn ca ca tỷ tỷ ngọt lịm.
Tiểu mập mạp cảm thấy mình thật sự nhẹ nhõm hạnh phúc, cuối cùng cậu cũng hiểu vì sao Tống Thi Mạn lúc ấy ngày nào cũng chạy tới đây rồi.
Ở giai đoạn căng thẳng như lớp 12, những đứa nhỏ đáng yêu thật sự là các tiểu thiên sứ chữa lành mà.
Dáng người phúc khí của Tạ Chân rất được các bạn nhỏ yêu thích, cậu sảng khoái chìa cái bụng tròn vo của mình ra cho cả đám sờ sờ, khoảnh khắc này trong Viện đều là tiếng cười.
Thịnh Khai hiếm khi rộn ràng như vậy.
Thịnh Thanh Khê và Lâm Nhiên lấy một cái bàn lùn ra phòng khách, chờ họ chuẩn bị xong và bắt đầu ăn đã là nửa tiếng sau, Thịnh Lan cũng mang tới rất nhiều đồ ăn vặt và đồ uống.
Trong lúc Lâm Nhiên chuẩn bị đồ ăn thì Thịnh Thanh Khê nhanh chân đi ra ngoài gọi họ vào, anh như mẹ già dặn dò cô: "Mặc áo khoác vào, quàng cả khăn lên."
Thịnh Thanh Khê gật gật đầu, quàng khăn xong liền chạy đi gọi người.
...
Mùi lẩu thơm phức tỏa ra khắp phòng khách, trên cửa kính hơi nước mờ mịt.
Trong nhà ấm áp nên bọn họ cởi áo khoác, vây quanh nồi lẩu nóng hổi vừa uống rượu vừa tám chuyện. Đám Tạ Chân mang đến chút rượu trái cây, trừ Lâm Yên Yên ra, cốc của một người đều rót một ít.
Cốc của Thịnh Thanh Khê ít hơn những người khác rất nhiều, đây là Lâm Nhiên đã nghiêm khắc đổ bớt.
Khi ăn cơm, Thịnh Thanh Khê chưa được thò đũa vào nồi để gắp cái nào, bởi cô còn chưa kịp duỗi tay thì Lâm Nhiên đã gắp một đống tới rồi, cái bát của cô dần dần chất thành một ngọn núi nhỏ.
Thịnh Thanh Khê đành phải vùi đầu hì hục ăn liên tục, một tí rượu kia cũng không kịp uống.
Lâm Nhiên cho Thịnh Thanh Khê ăn xong rồi lại quay sang quản tiểu nha đầu Lâm Yên Yên kia, Tống Hành Ngu và hai người Tạ Chân nói về xe và đội đua đến quên trời đất, còn anh ở đây chăm bẵm hai tổ tông nhỏ này.
Đến 9 giờ, Lâm Nhiên mới rảnh rỗi ngồi ăn cho mình, hiện giờ cũng chỉ còn Thịnh Thanh Khê ở lại với anh, những người khác đều đã đi chơi với đám nhỏ hết rồi.
Thịnh Thanh Khê ôm cái bụng nhỏ ngả người lên sô pha, cô vừa nhân lúc Lâm Nhiên không để ý, trộm uống hết non nửa cốc rượu trái cây kia rồi.
Chắc bởi vì là uống trộm, nên lúc này trong lòng cô đang rất vui sướng.
Lâm Nhiên vừa gắp một viên bò viên định cho Thịnh Thanh Khê thì thấy cô đã mặt đỏ tai hồng nằm trên sô pha.
Anh khựng lại, lời muốn nói đều nuốt hết vào, ngay sau đó đứng dậy đi tới cúi người nhìn Thịnh Thanh Khê, mèo nhỏ vừa động tới rượu liền say, mặt đã hồng thấu, nhưng đôi mắt vẫn cứ trong veo xinh đẹp như vậy.
Ở trong mắt anh, cô đang ngẩng mặt lên gắng sức mở to mắt ra để nhìn.
Lâm Nhiên thở dài, đầu ngón tay chọc chọc vào giữa trán cô, bất lực nói: "Thật sự không có cách với cậu."
Nói xong, Lâm Nhiên xoay người ngồi xổm xuống trước người cô, "Thịnh Thanh Khê, bò lên lưng mình đi, mình cõng cậu về phòng. Nhìn cho chuẩn, mình ở ngay trước mặt cậu."
Thịnh Thanh Khê ở trên sô pha tự hỏi xem Lâm Nhiên vừa nói gì một chút, phản ứng hồi lâu mới chậm rì rì mà cọ tới cọ lui bò lên lưng anh, đôi tay tự giác vòng lên cổ anh, mặt thì tựa lên vai xong liền bất động.
Lâm Nhiên cõng cô lên, vững vàng đi xuống tầng.
Đèn trong hành lang không sáng lắm, cầu thang và tay vịn đều là kiểu cũ ngày xưa.
Hơi thở ở cần cổ nóng ấm, cô như con mèo nhỏ cọ cọ vào vai anh.
Cả đường đi Thịnh Thanh Khê đều rất an tĩnh, khi Lâm Nhiên cho rằng người đã ngủ trên vai rồi thì cô chợt lên tiếng, âm còn mang theo giọng mũi, giọng nói nũng nịu ngọt ngào như bị kẹo bông gòn lấp đầy: "Lâm Nhiên, hôm nay là ngày mình gặp được cậu đó."
Lâm Nhiên thấp giọng trả lời cô: "Mình biết."
Mèo nhỏ say rượu kia siết chặt tay ôm anh, đầu nhẹ nhàng cọ cọ dần lên, cọ đến tận mặt anh mới dừng lại. Còn mơ hồ thì thầm gì đó, xong rồi mới lại yên tĩnh thủ thỉ nói: "Mình gặp được cậu."
Lâm Nhiên rũ mắt, hầu kết hơi lăn lộn: "Ừm."
Cô ngây ngô cười khúc khích, không nói gì, lại im lặng tuyệt đối.
Lâm Nhiên cõng cô về phòng, người trên lưng ngoan ngoãn ôm anh, không biết đang suy nghĩ gì nữa.
Sau khi vào phòng, Lâm Nhiên không bật đèn ngay, mà đi tới mép giường của cô. Anh đã tới đây rất nhiều lần, rất quen thuộc nơi đây.
Đèn ngoài hành lang nghiêng nghiêng chiếu vào căn phòng tối, chiếu sáng mờ mờ một góc giường.
Lâm Nhiên cúi người, cẩn thận đỡ rồi đặt người trên lưng xuống giường, vừa nhấc mắt lên đã trực diện với đôi mắt ngập nước của mèo con say sỉn, cô đang nhìn anh không chớp mắt, như là sợ anh không nhìn thấy vậy.
Gần nửa khuôn mặt cô ẩn cả trong bóng tối, trong căn phòng im ắng này, anh chỉ cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của cô.
Lâm Nhiên nhìn vài giây liền thu hồi tầm mắt và tiếp tục động tác trong tay, anh khom lưng cởi giày rồi nhét cô vào trong chăn, xoay người mở máy sưởi xong mới ngồi xuống mép giường.
Mắt Thịnh Thanh Khê vẫn cứ dính trên mặt anh.
Lâm Nhiên bất đắc dĩ cười cười: "Nhìn mình sao, đẹp không?"
Âm thanh loạt xoạt phát ra, một cái móng vuốt nhỏ từ trong chăn thò ra chuẩn xác nắm được tay Lâm Nhiên đang đặt ở mép giường, nhân gia chỉ nắm tay không nói lời nào, cứ nhìn anh như thế.
Lâm Nhiên nhìn cô rất lâu, nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay, dụ dỗ nói: "Nguyện Nguyện có nghĩ muốn đi ngủ không?"
Mèo nhỏ say rượu trong chăn gật gật lại lắc lắc đầu.
Lâm Nhiên đành phải đến gần cô, ánh sáng mờ như nhuộm lên hàng mi cô một tầng sáng nhạt, có thể thấy rõ từng sợi lông mi. Hơi thở anh như có như không phả lên trán cô.
Lâm Nhiên thấp giọng hỏi: "Nguyện Nguyện muốn cái gì?"
Mèo say rượu bên dưới rất lâu sau mới nhẹ giọng nói: "Lâm Nhiên, cậu hôn mình một cái đi."
Lâm Nhiên cắn chặt răng, tay nắm tay cô thoáng siết chặt, lúc nói chuyện giọng đã có chút khàn khàn: "Không tốt lắm, bây giờ không thích hợp."
Anh đã từng hôn cô ở cái giường này.
Chỉ là lúc ấy cô không tỉnh, hoàn toàn khác xa với tình huống bây giờ.
Mèo say rượu lại nói: "Mình biết cậu muốn mà."
Lâm Nhiên: "......"
Fuck.
Lâm Nhiên chịu đựng không tới hôn cô, anh như giáo huấn mèo chọc chọc trán cô, nhăn mày lảm nhảm: "Thịnh Thanh Khê, mỗi tối đầu cậu dùng để nghĩ cái gì thế hử?"
Mèo nhỏ say rượu chẹp miệng cười như hoa nở với anh.
Mềm mại, ngọt muốn mạng.
Lâm Nhiên nhẫn nhịn đến mức gân trên cổ đều nổi lên, thời điểm anh đã sắp mất khống chế, thanh âm ngọt như kẹo bông gòn lại vang lên: "Lâm Nhiên, Giáng Sinh vui vẻ."
Nói xong câu này không lâu cô cũng ngủ mất, hoàn toàn bỏ mặc người nào đó tâm đang như gió cuốn.
Không gian yên tĩnh rất lâu, giọng nói khàn khàn của thiếu niên mới lại vang lên: "Giáng Sinh vui vẻ."
Giáng sinh vui vẻ, Tiểu Khê lưu của mình.
Hy vọng hàng năm có ngày này, mỗi năm có hôm nay.
Danh Sách Chương: