Khi bốn người bọn họ còn đang ngồi trong phòng riêng phát biểu ý kiến thì Từ Dương và Hạ Chanh đã đi ra đến chỗ hành lang A.
Từ Dương theo bản năng mà rẽ trái, nhưng mới đi được một bước thì đã thấy Hạ Chanh rẽ phải rồi...
“Này——luật sư Hạ, đi bên này cơ mà.” Luật sư Hạ hình như say thật rồi, ngay cả lối ra ở đâu cũng không biết.
Thế nhưng Từ Dương vừa dứt lời, Hạ Chanh đã dừng bước, quay qua nhìn anh cười nói: "
Bên kia là thang máy, chúng ta đi lối thoát hiểm đi.""???" Lối thoát hiểm á? "
Tại sao?""
Người đàn ông lúc nãy đang ngồi đợi tôi ở khu tiếp đón khách cạnh quầy bar."
Từ Dương cho rằng cô sợ, nên lên tiếng trấn an ủi cô: "
Luật sư Hạ, cô không cần sợ, không phải là có tôi ở đây à, tôi sẽ không để hắn làm gì cô đâu. Tôi đã hứa sẽ đưa cô về thì sẽ đưa bạn về nhà một cách an toàn."
Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Từ Dương, Hạ Chanh khựng lại một giây rồi cúi đầu cười ra tiếng.
“Cô cười gì vậy?” Từ Dương nhíu mày.
“Không phải, anh Từ, anh đã quên hiện tại mình mang thân phận gì rồi à?” Hạ Chanh ngẩng đầu cười hỏi."..." Được tại ngoại nhờ bảo lãnh để chờ hậu thẩm...
Thấy anh nghẹn lại, Hạ Chanh lần thứ hai lại cười nhẹ ra tiếng.
Người này, nhìn trông có vẻ cao lớn dữ tợn thế kia, mà sao có thể khờ khạo đến vậy..."
Hơn nữa, không phải là tôi sợ anh ta, tôi chỉ là muốn cho anh ta chờ thôi. Anh ta thích ngồi kia chờ thì cứ để cho anh ta chờ đi.”
Giọng điệu có chút giễu cợt cùng lời nói lạnh lùng của Hạ Chanh khiến Từ Dương ngẫn ra, anh không khỏi nghĩ đến Du Tĩnh Di...
Phụ nữ... Có phải là ai cũng như vậy không…Mày anh càng cau chặt hơn, nhưng không nói gì mà chỉ gật đầu tỏ ý đã hiểu.
Rượu có thể làm tê liệt các giác quan và phản ứng của con người, vì vậy ban đầu Hạ Chanh cũng không mấy chú ý tới sự thay đổi của Từ Dương.
Mái cho đến khi lên xe, Từ Dương giúp cô mở cửa ghế phó lái, cô nói cảm ơn nhưng Từ Dương chỉ ừ nhẹ một tiếng đáp lại. Âm thanh cứng đờ kia mới khiến cô cảm thấy có gì đó...
Cô cau mày, ngồi vào xe phó lái, cúi đầu thắt dây an toàn.
Sau khi Từ Dương khởi động xe, chậm rãi lái xe ra khỏi bãi đậu xe, cô mới hỏi anh: "
Anh sao vậy?""
Cái gì mà tôi làm sao?""Đột nhiên có chút không đúng lắm.""…Có chuyện đó à?"
Hạ Chanh khẽ bĩu môi dưới: "
Anh không giỏi che giấu cảm xúc lắm đâu. Nói cách khác, cho dù tôi uống nhiều, tôi vẫn có thể dễ dàng nhìn ra được."
Cô nhấn mạnh hai chữ "
uống nhiều", Từ Dương sửng sốt một giây, sau đó khẽ cười nói: "
Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ là tò mò thôi.""
Tò mò gì cơ?""
Chỉ là... Tò mò không biết tất cả phụ nữ các cô đều như vậy cả sao?"
Hạ Chanh nhìn quai hàm hơi bạnh ra của Từ Dương, híp mắt nói: "
Vấn đề này tôi đã từng trả lời anh rồi. Vợ anh là M, nhưng không có nghĩa là tất cả phụ nữ đều như vậy."
Từ Dương vừa nghe là biết cô nhất định hiểu sai ý anh rồi. Lần này anh vội vàng giải thích: “Luật sư Hạ, cô hiểu lầm rồi, tôi không phải là hỏi chuyện này… Thực ra, thực ra ngày đó tôi cũng không phải hỏi chuyện này, nhưng khi đó tâm tình không tốt, không biết đầu óc nghĩ cái gì nữa, thấy cô hiểu lầm mà vẫn nói tiếp theo lời cô luôn.”
Anh nói xong còn cười tự giễu, Hạ Chanh có thể nhìn ra anh không hề nói dối thì lại càng thêm nghi hoặc."
Vậy ngày đó anh muốn hỏi chuyện gì?""
Là lúc tôi nhìn thấy cô cười, biết nói thế nào nhỉ, nụ cười đó... Có, có cảm giác như là đang khinh thường, có lệ vậy. Làm tôi nghĩ đến v… Tôi nghĩ đến Du Tĩnh Di."
Thấy Từ Dương lại muốn gọi ‘vợ’, Hạ Chanh nhíu mày: "
Cô Vu thường hay cười như vậy sao?"
Từ Dương khẽ mím môi dưới: "
Cũng không phải cô ta hay cười như vậy, mà là... Cô ta hay cười như vậy với tôi.""..."
Danh Sách Chương: