Người đứng trước cửa không ai khác chính là tiểu Văn, người tự nhận là có mối nhân duyên thoáng qua với Trạch Đường Xuyên. Tất nhiên là anh đang rất không vui khi chỉ mới sáng sớm đã phải đối diện với người mình không thích rồi.
Chu Hải Văn trên người chỉ khoác một chiếc áo tắm, tóc hơi ướt nướt, ánh mắt mềm mỏng khêu gợi nhìn Trạch Đường Xuyên.
“Anh Đường Xuyên, phòng tắm em bị hỏng vòi hoa sen, anh cho em nhờ phòng tắm một lát được không?”
Vừa nói vừa mím môi, bộ đang yếu đuối tổn thương không nói nên lời. Tựa như nếu Trạch Đường Xuyên từ chối thì cậu ta sẽ khóc ngay tại chỗ đó vậy. Thật đáng thương làm sao.
Nhưng Trạch Đường Xuyên không rảnh rang quan tâm đến mấy vấn đề đó. Anh lạnh lùng nhìn thẳng mặt cậu ta bằng ánh mắt cảnh cáo sau đó vừa nói vừa đóng cửa.
“Gọi lễ tân.”
Rầm….
Chu Hạc Văn không cẩn thận suýt chút nữa bị cánh cửa đóng sầm đụng trúng mũi. Cậu ta lùi lại vài bước sau đó tức tối dậm chân đi về phòng.
Phòng của Chu Hạc Văn ở là đối diện, cậu ta phải tốn một mớ tiền mới moi móc được thông tin hành trình của Trạch Đường Xuyên và thuê phòng đối diện. Cuối cùng không làm được gì.
Nhưng Chu Hạc Văn vẫn vô cùng tức tối, đi qua gõ lại mấy lần, không cam tâm a.
Trạch Đường Xuyên nhìn Nhạ Nhạ khó chịu lập tức bắt điện thoại gọi điện cho lễ tân. Chỉ mấy phút sau bên ngoài đã vang lên tiếng la hét của Chu Hạc Văn. Cậu ta còn đang mặc áo khoác tắm, chân mang dép lê, mái tóc ướt nhẹp bị bảo vệ của khách sạn mời xuống làm việc.
“Anh đấy, cũng không biết thương hoa tiếc ngọc.”
Nhạ Nhạ nằm trên giường, thấy cách xử lý của Trạch Đường Xuyên thì âm thầm vui mừng cười trộm, nhưng miệng vẫn không chịu được nói bóng nói gió. Trạch Đường Xuyên lập tức lao lên giường, ôm lấy cậu.
“Anh chỉ thương tiếc Nhạ Nhạ và A Bảo. Rơm rác ngoài kia không đáng quan tâm.”
Hạ Chi Nhạ nghe thế thì cười khúc khích lấy làm sướng rơn cả người. Bé con A Bảo thấy ba lớn đè lên ba nhỏ cũng tưởng cả hai chơi trò gì vui lắm nên hai ba bước chạy đến leo lên giường. Thế là cả buổi sáng hôm đó, một nhà ba người chơi trò xếp chồng lên nhau.
Quên bén mất ai đó đang khốn đốn dưới phòng bảo vệ.
Chu Hạc Văn mất một tiếng mới giải quyết được sự tình ở phòng bảo vệ. Cuối cùng bị khách sạn đổi cho một vị trí phòng khác cách xa phòng Trạch Đường Xuyên. Điều đó khiến cậu ta cực kì tức tối. Cậu ta hoàn toàn đổ lỗi cho Hạ Chi Nhạ về việc này. Chắc chắn là Hạ Chi Nhạ đã báo với phòng bảo vệ. Trạch Đường Xuyên thân sĩ như thế, tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
Hạ Chi Nhạ, ngươi quả nhiên là kẻ nhỏ nhen ích kỉ. Ngươi cứ chờ đó đi.
Không cần biết ai ghi hận của mình, Nhạ Nh và Trạch Đường Xuyên lại nắm tay nhau dung dăng dung dẻ đi dạo mấy con phố cổ trong khu du lịch. Trạch Đường Xuyên từ người ít để ý đến người khác nay rất tình nguyện làm thợ nháy, chụp hình cho vợ con mình mấy tấm ảnh sống ảo chất lượng mà Hạ Chi Nhạ cũng không chê được.
Quả nhiên, người có gia đình khác hẳn.
Trạch Đường Xuyên đang hí húi chia bữa ăn cho Nhạ Nhạ và A Bảo thì bỗng nhiên nhận được tin nhắn của thư kí Trương. Anh nhìn một chút rồi cười nhếch mép, sau đó nhắn lại một cái gì đó. Anh có hơi bực mình, đi tới đâu cũng gặp một mớ đám người bám theo.
Thư kí Trương bên kia nhận lệnh lập tức tiến hành. Anh cũng âm thầm cảm thán xui xẻo cho tên Chu Hạc Văn đó. Làm gì không làm lại thuê thám tử điều tra tung tích Trạch tổng.
Vừa nhắn tin phân phó người dưới làm việc, Trương Chu vừa đẩy cái chân voi đang gác trên người mình ra. Thẩm Hiểu Phong ôm chặt người yêu ngáy khò khò, vừa nói mớ tên người yêu.
Hừ. Thân là chủ một thẩm mỹ viện lớn hàng đầu nước A mà lại có tật xấu ngủ như thế này.
Trương Chu ghét bỏ đẩy chân hắn ra, nhưng Thẩm Hiểu Phong rất nhanh ôm chặt người yêu của mình tiếp tục giấc mộng đẹp của mình.
Chu Hạc Văn ngồi trong khách sạn kiểm tra thông tin thám tử gửi đến cho mình. Chủ yếu là hành trình của cả nhà Trạch Đường Xuyên, hình chụp ba người bọn họ thoải mái vi vu vui vẻ bên nhau. Cậu ta càng nhìn mà càng tức giận. Càng nghĩ Tiểu Văn càng tức giận, hận ý với Nhạ Nhạ càng nhiều. Trạch Đường Xuyên chính là người mà cậu nhắm trúng, Hạ Chi Nhạ thế mà lại làm kì đà cản mũi, quả thực không biết trời cao đất dày.
Chu Hạc Văn thả mình trên giường, nhắn tin cho đồng nghiệp của mình.
“A An, mấy ngày rồi mà tôi còn chưa tiếp cận được Trạch Đường Xuyên nữa. Tên họ Hạ đó quả thực rất ghen tuông, nhìn thì có vẻ hiền lành nhưng thực chất tâm tư rất rắn độc đó.”
“Tiểu Văn, hay cậu bỏ cuộc đi. Gia đình người ta đang êm ấm, sao cậu lại đâm đầu phá hoại cơ chứ?”
Chu Hạc Văn thấy bạn mình không hiểu chuyện liền bất mãn. Cái gì mà êm ấm? Với sự nhanh nhạy của cậu, chắc chắn Trạch Đường Xuyên ở bên một người cục mịch như Hạ Chi Nhạ rất khổ tâm.
“Tớ có thể thấy anh ấy rất khổ tâm với gia đình này. Một thằng con trai không biết mềm mại, ôn nhu. Một đứa con nuôi không chút máu mủ. Có gì mà vui vẻ chứ. Tớ quyết định rồi. Tớ phải tấn công mạnh mẽ hơn. Cho anh ấy cơ hội ở bên tớ.”
A An ở bên kia cũng hết cách không cách nào khuyên được bạn mình làm điều ngu ngốc. Rõ ràng là đâm đầu vào chỗ chết nhưng vì cậu ta có quá tự tin vào mình nên mới như vậy. Luôn cho mình là đúng.
Chu Hạc Văn bên này không chịu nghe lời khuyên của ai, nghiên cứu lại một loạt tất cả sở thích của Trạch Đường Xuyên thêm lần nữa. Cậu ta tin rằng mình sẽ nắm chắt bàn thắng trong tay.
Cốc… cốc….
Chu Hạc Văn đang điều tra thì có người gõ cửa làm phiền. Ngoài cửa là ba người mặc trang phục của cảnh sát, vừa thấy cậu đã lên tiếng.
“Chúng tôi là cảnh sát thành phố X. Chúng tôi nghi ngờ cậu có hành vi điều tra bất hợp pháp thông tin của ngài Trạch Đường Xuyên và gia đình. Mời cậu theo chúng tôi về đồn.”
Chu Hạc Văn lúc này mặt cắt không còn giọt máu. Chuyện thám tử cậu ta đã nhờ người rất đáng tin cậy. Là ai hại cậu?
Mặc kệ Chu Hạc Văn la hét ầm ĩ nhưng ba vị cảnh sát rất nhanh đã lôi cậu ta về đồn. Chu Hạc Văn trên mạng vốn là một KOL có tiếng, lại thêm công việc tiếp viên nên có nhiều người hâm mộ. Lần này coi như mất hết mặt mũi.
Ở đồn, Chu Hạc Văn không chịu khai bất kì thứ gì ra cả, hỏi cái gì cũng lắc đầu không nhận, còn la hét đòi gặp luật sư. Nhưng thư kí Trương đã đưa đến cảnh sát rất nhiều bằng chứng cậu ta mua chuộc thám tử theo dõi hành tung Trạch Đường Xuyên. Không chỉ vậy, chuyện Chu Hạc Văn lợi dụng vị trí tiếp viên hàng không của mình tuồn lậu một mớ hàng thuế cao vào trong nước cũng bị moi móc ra.
Chu Hạc Văn lúc này mới cảm nhận được nguy hiểm. Cậu ta cũng biết bản thân đã đắc tội nhầm người rồi. Nhưng tiếc là trên đời này không có thuốc hối hận.
“Anh cảnh sát, anh gọi điện cho Trạch Đường Xuyên. Tôi xin lỗi anh ta. Đây là chuyện riêng mà. Chắc chắn là Hạ Chi Nhạ cho người hại tôi. Tôi không có làm.”
Cảnh sát nghe vậy thì càng thêm lắc đầu ngao ngán. Đây là kiểu người kì lạ gì vậy? Đã hại người khác rồi còn đi đổ lỗi cho người ta. Còn trẻ như vậy lại mất hết liêm sỉ nhân cách. Đúng là đáng tiếc mà.
Thế là cho dù Chu Hạc Văn có la hét đến khản cổ thì cũng không một ai để ý đến cậu ta. Cậu ta càng lúc càng tuyệt vọng. Sau này sự nghiệp tiền tài của cậu sẽ đi về đâu cơ chứ? Sao lúc đó cậu lại ngu ngốc đi phá hoại hạnh phúc nhà người ta cơ chứ? Đồ ngu ngốc.
Trạch Đường Xuyên nhìn tin nhắn báo kết quả của thư kí Trương mà cực kì hài lòng. Hắn không định xử lý Chu Hạc Văn nặng như vậy nhưng tên này cứ như điên mà đâm đầu vào chỗ chết. Vậy thì hắn đành thành toàn cho vậy.
Trạch Đường Xuyên giương mắt nhìn Nhạ Nhạ và A Bảo đang tíu ta tíu tít cười cười làm gốm theo sự hướng dẫn của nghệ nhân. Trên mặt cả hai dính đầy vết bùn.
Bảo vệ nụ cười hạnh phúc của hai người chính là nghĩa vụ và quyền lợi của hắn. Đây là điều mà chỉ có hắn mới làm được thôi.
Danh Sách Chương: