Nhìn gương mặt kia, trái tim Giang Bất Du không thể khống chế được mà đập loạn, chẳng qua là có rung động ra sao thì cậu cũng không quên được người này vừa nãy đã nói chuyện với cậu thế nào.
"Sao nào?" Giang Bất Du ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Lục Xuyên.
Hai người lúc này mới xem như thực sự nhìn rõ diện mạo đối phương.
Lục Xuyên nhìn chằm chằm Giang Bất Du, không, chính xác mà nói thì là nhìn chằm chằm nốt ruồi lệ dưới mắt trái của cậu.
Anh nhìn nó rất lâu mới dời ánh mắt nhìn cả khuôn mặt Giang Bất Du.
Người này trông không nhu hòa như Diệp Thần, ngược lại cả người toát ra vẻ hung hãn, khóe mắt nhướng lên, cộng thêm nốt ruồi lệ kia, khiến cho sự hung hãn này phóng đại vô hạn.
Anh rất không thích.
Nhưng mà, nếu như che đi đôi mắt kia, thì trông khá giống với Diệp Thần.
"Cậu vừa nãy là muốn hẹn tôi sao?" Lục Xuyên nhàn nhạt nói.
Đây là hối hận không tiếp rượu của cậu sao? Giang Bất Du thầm nghĩ.
"Quy tắc của Ninh Hội, tiên sinh không biết sao? Nhưng mà tiên sinh hình như không có tiếp rượu của tôi, vậy nên, ước định này không thành được rồi." Giang Bất Du cười nói.
"Không, tôi có chút hối hận rồi." Lục Xuyên vươn tay che đi hai mắt Giang Bất Du, quả nhiên, nếu chỉ lộ ra nốt ruồi lệ kia thôi thì rất giống.
Khi Lục Xuyên lấy tay che mắt Giang Bất Du, cậu vô thức nhắm mắt lại, mất đi một trong năm giác quan, các giác quan còn lại trở nên vô cùng nhạy bén.
Cậu có thể nghe thấy tiếng bước chân xung quanh, có thể nghe thấy tiếng ly rượu va chạm, cũng có thể cảm nhận được, đôi môi thơm mùi rượu của người đàn ông đang kề sát tai cậu, khẽ thở ra.
"......" Giang Bất Du điều chỉnh lại hô hấp, vươn tay kéo bàn tay đang che mắt mình xuống, cậu nghiêng nghiêng đầu, nhìn Lục Xuyên, "Anh đây xem là, đồng ý rồi?"
"Đại khái vậy." Lục Xuyên cười như không cười nhìn cậu.
Giang Bất Du không có ngờ tới, cậu còn tưởng rằng tối nay sẽ không có thu hoạch gì, đây thật sự là vô cùng bất ngờ.
"Vậy... chúng ta lên tầng 3..." Giang Bất Du ghé vào tai Lục Xuyên nói nhỏ.
Đối mặt với hành động thân mật của Giang Bất Du, Lục Xuyên nhíu mày, nhưng rất nhanh liền khôi phục như bình thường, "Được."
Quán bar Ninh Hội ở tâng 1, còn tầng 3, chính là khách sạn.
Lên tầng, mở phòng, cả quá trình Giang Bất Du đều duy trì nụ cười nhạt. Vừa nghĩ tới hôm nay có thể trải qua một đêm tuyệt vời với một mĩ nam cực phẩm như vậy, cậu liền vô cùng vui vẻ.
Tầng 3, phòng 3042.
Lục Xuyên kéo cà vạt của mình xuống tùy tiện ném lên giường, uống có hơi nhiều rượu, anh bây giờ có chút say rồi.
Động tác kéo cà vạt lưu loát của Lục Xuyên vừa nãy, trong mắt Giang Bất Du chính là một sự bùng phát hoocmon. Cậu liếm liếm môi, thầm nghĩ, sao người đàn ông này có thể quyến rũ như vậy.
Thật sự là nhặt được bảo bối rồi.
"Anh đi tắm trước đi." Giang Bất Du ôm lấy Lục Xuyên từ phía sau, sờ soạng cơ ngực anh.
Lục Xuyên mặt không biểu tình ngăn lại động tác của cậu, ngữ khí lại cô cùng ôn nhu, "Tôi không vội, cậu tắm trước đi."
"Thực ra chúng ta có thể cùng nhau tắm." Giang Bất Du khẽ nói.
"Không cần đâu."
Giang Bất Du có chút thất vọng, cậu chậm rãi buông Lục Xuyên ra, sau đó đi vào phòng tắm.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, Lục Xuyên đi vào, còn Giang Bất Du ở bên ngoài, chuẩn bị một vài thứ.
Lục Xuyên tắm rất nhanh, lúc ra ngoài, cả người trên dưới chỉ quấn một cái khăn tắm.
"Tắm xong rồi?" Giang Bất Du ngồi ở bên giường nhìn anh, còn ở trên chiếc tủ bên cạnh bày những thứ cậu đã chuẩn bị lúc nãy.
Lục Xuyên liếc nhìn chiếc tủ một cái, sau đó nhìn Giang Bất Du, "Vậy thì bắt đầu đi."
Giang Bất Du cũng nghĩ như vậy, cậu duỗi đôi chân dài, câu lấy bắp chân Lục Xuyên, chui vào lòng anh, ngay khi cậu chuẩn bị tiến hành bước tiếp theo, một chiếc cà vạt che đi đôi mắt cậu, thuận thế đè cậu xuống giường.
"Anh." Giang Bất Du vội vàng kêu lên một tiếng.
Người này làm sao vậy?! Giang Bất Du thầm giật mình, cậu thế mà ngay cả động cũng không động đậy được!
"Không phải là làm sao?" Lục Xuyên nói.
Khuôn mặt người bị bịt mắt cùng với khuôn mặt Diệp Thần chồng lên nhau, hô hấp của Lục Xuyên trở nên gấp gáp, nếu như cậu thật sự là Diệp Thần thì thật tốt...
Diệp Thần giống như một mặt trăng tròn, thánh khiết trong sáng, anh không nỡ chạm vào, anh cứ nhịn cứ nhịn, cho tới tận ngày hôm nay nhìn thấy Diệp Thần cùng một cô gái tay trong tay ở bên nhau, lúc cô gái kia kiễng gót chân lên muốn hôn môi Diệp Thần, cuối cùng cũng không nhịn được nữa.
Nhưng mà không nhịn được thì có thể làm gì, anh muốn nhốt Diệp Thần lại, muốn Diệp Thần chỉ thuộc về một mình anh, nhưng mà anh lại không nỡ làm tổn thương cậu.
Nhưng mà người này thì không sao cả, Lục Xuyên nhìn Giang Bất Du dưới thân mỉm cười, anh thấp giọng nói với Giang Bất Du, "Đừng phát ra tiếng, đừng chạy."
Danh Sách Chương: