Người của hiệu bạc quả đúng là khôn ngoan, Lý Ý Lan vừa lừa gạt vừa dọa dẫm, lão già kia sợ chết nên khai hết sạch toàn bộ nhược điểm mình che dấu, dứt khoát đến mức Lý Ý Lan thậm chí không dám tin.
Tuy nhiên lão ta chỉ là một trung gian đưa tin, những gì lão tiếp xúc cũng không đủ trọng yếu. Lý Ý Lan xem lướt qua bức thư lão giấu dưới nền đá xanh trong phòng ngủ, nội dung chẳng hề liên quan gì đến thích khách hay bạch cốt án, chỉ toàn là thư từ qua lại giữa chưởng quỹ và giám sát đại nhân mà lão nhắc đến.
Song đối với Lý Ý Lan thì thu hoạch như vậy cũng coi như không tệ, ít nhất hắn có thể lần theo manh mối này để đi tìm giám sát đại nhân kia và tiếp tục tra hỏi. Theo như chưởng quỹ khai báo, vị giám sát đại nhân này là một quan viên họ Chu dưới trướng ngự sử trung thừa, chuyên quản lý việc trao đổi tin tức giữa hoàng cung và nội các.
Xưa nay Lý Chân luôn cảm thấy ngự sử trung thừa chính là bà mẹ già của hoàng thượng cùng các phi tần, khinh thường không thèm giao lưu với người khác, bởi vậy cho nên Lý Ý Lan không hề có ấn tượng về vị Chu đại nhân này. Hắn hỏi chưởng quỹ kẻ này thường kết thân với những quan lớn nào, chưởng quỹ nhìn đầu thương chĩa vào mặt, lắp bắp nói cho hắn biết Chu mỗ thuộc Phùng đảng.
Lý Ý Lan không bất ngờ, nhưng lại cũng chẳng hề thấy vui mừng, có lẽ là do so với những nỗ lực trước kia thì thành quả lần này lại đến quá dễ dàng.
Bức thư của chưởng quỹ chỉ là chiến lợi phẩm cộng thêm thôi, thu hoạch lớn nhất của hắn hôm nay chính là chiếc ống trúc mà đáng lẽ phải rơi vào tay thích khách. Hiệu bạc không phải nơi nên nấn ná lâu, suy xét đến chu toàn, Lý Ý Lan liền mang cả thư lẫn người về nha môn.
Khi hắn ra đến sảnh trước, Ký Thanh còn đang cãi cọ với nhân viên hiệu bạc. Thấy hắn đi ra, cu cậu thoáng ngạc nhiên, cũng lầm bầm một câu “Nhanh thế hả”. Mà đối với Ký Thanh thì chỉ cần Lục ca nhà mình không bị thương, dù không điều tra được gì cũng chẳng sao.
Trên đường trở về, Giang Thu Bình không nén nổi hiếu kỳ, bèn nhận lấy ống trúc từ tay Lý Ý Lan muốn xem nhanh qua một lượt. Ai ngờ sau khi tách sáp bịt đầu ống và mở nắp ra, tờ giấy bên trong lại trống trơn, kẻ đứng sau màn tương đối cẩn thận, còn động tay động chân lên cả bức thư.
Chiêu trò che đậy chữ viết chính là sở trường của Vương Kính Nguyên, Giang Thu Bình lập tức quay đầu nhìn đạo sĩ. Vương Kính Nguyên cầm thư ngửi thử một cái, không ngửi ra được mùi gì, liền nhét lại thư vào trong ống trúc, chuẩn bị về nha môn sẽ nghiêm cứu kỹ càng.
Đi được nửa đường, Lữ Xuyên được Lý Ý Lan nhờ vả, bèn mua một cái bánh nướng sau đó tách khỏi nhóm đi theo hướng khác, đến phố Hữu Lai để đổi ca với Vương Cẩm Quan – người đã giám sát Đỗ Thị Nhàn cả một ngày.
Một khắc sau, nhóm Lý Ý Lan trở lại nha môn, trông thấy Ngô Kim đang chờ ở cổng.
Ngô Kim thấy bọn họ thì mừng quýnh lên, vội chạy tới, cười khoái chí khoe: “Công tử, tin tốt đây, bọn ta bắt được gã bán quạt kia rồi!”
Lý Ý Lan cười tươi rói, đây có lẽ là khoảnh khắc đáng vui mừng nhất của hắn từ trước tới nay.
Cả nhóm hào hứng chạy tới hậu viện, Ngô Kim vừa đi vừa liến thoắng tái hiện lại sự thấp thỏm lo lắng của mình hồi chiều, mọi người đang có việc vui nên cũng chẳng thèm thông cảm cho hắn, ai nấy đều cười trêu chọc hắn.
Bấy giờ, ở nơi chân trời phía sau bọn họ, mây gió lẳng lặng chuyển màu, ánh hoàng hôn mỏng manh lúc sáng lúc tắt trên màn mây đen, chẳng hiện rõ khí tượng. Thời tiết ngày mai sẽ ra sao, tạm thời vẫn chưa thể biết.
“Sau đó thì cũng chẳng có gì để kể cả.” Ngô Kim gãi đầu, tiếp tục nói, “Y là người câm, không hé răng lấy nửa lời, Nghiêm Ngũ thì la làng đòi đuổi đánh bọn ta, Bạch huynh liền điểm huyệt cả hai rồi bọn ta mỗi người xách một tên về. Bây giờ Nghiêm Ngũ đang ở trong nhà lao, tên bán quạt thì ở trong đại sảnh với Bạch huynh.”
Giang Thu Bình vui mừng nói: “Tra hỏi được tới đâu rồi? Ví dụ như họ tên, thân phận của y, đồng bọn của y ở đâu.”
Ngô Kim đâm ra lúng túng: “Vẫn chưa hỏi được. Kể từ sau khi bị bắt, y chỉ có một phản ứng duy nhất. Đó là khi Bạch huynh hỏi y tại sao lại muốn kéo chuông bách tuế của Khoái Tai vào vòng liên lụy, y liền dùng nước trà viết lên bàn chữ “Xin lỗi”. Sau đó ta đề nghị giải y vào nhà lao để thẩm tra thì Bạch huynh không chịu, thế là cả hai cứ ngồi trong đại sảnh chẳng nói chẳng rằng.”
Vậy tức là chỉ đang trơ mắt nhìn nhau rồi, đúng là lãng phí thời gian, Ký Thanh âm thầm phê bình Bạch Kiến Quân, tiếp đó liền suy đoán: “Y có bị câm thật không hay cố ý giả vờ để tránh bị cực hình tra hỏi?”
Ngô Kim buồn cười: “Chắc không phải đâu, Bạch huynh từng kể là khi gặp kẻ này vào năm năm trước, y cũng bán hàng bằng cách viết ra giấy mà.”
Trương Triều suy tư: “Cũng không có ai tới cứu y sao? Dựa theo tất cả manh mối hiện có thì xem ra kẻ này là nhân vật then chốt của vụ án. Dù sao thì một trong những khởi điểm để chúng ta có thể truy tra chính là chuông bách tuế chôn trong sân nhà người thợ mộc.”
Ngô Kim cảm thấy cũng có lý, hắn chép miệng, lắc đầu đáp: “Không hề có, quãng đường trở về hết sức suôn sẻ, không có trở ngại gì hết.”
Hai chữ “Suôn sẻ” bỗng nhiên khiến Lý Ý Lan phải suy nghĩ, tình huống bên phía Ngô Kim cũng giống như bên phía hiệu bạc, đều thuận buồm xuôi gió, cứ như thể đám thích khách, tử sĩ đều bốc hơi khỏi Nhiêu Lâm trong một buổi chiều vậy.
Chuyện này rõ ràng không hợp với lẽ thường, giống như dùng toàn bộ thép tốt để rèn sống dao vậy, đều làm những việc không phải trọng điểm.
Lý Ý Lan âm thầm suy đoán, nếu lội ngược lại từ hình huống hiện tại, vậy có thể có hai nguyên nhân. Thứ nhất là kẻ này vốn không thể tạo thành uy hiếp, thứ hai là hiện giờ bọn thích khách đang không thoát ra được.
Nếu là nguyên nhân đầu tiên thì còn đỡ, đơn giản là tên buôn quạt cũng giống như gã đầu bếp giả, sở hữu một thân thể mình đồng da sắt không sợ đau đớn. Còn nếu là nguyên thân thứ hai thì mới khó đây, tình huống gì mới có thể khiến bọn thích khách nhạy bén đó không rảnh quan tâm đến chuyện khác?
Lý Ý Lan càng nghĩ càng thấy không yên lòng, tuy không thể nói rõ nguyên nhân do dâu, nhưng hắn cứ có một linh cảm chẳng lành.
——
Bạch Kiến Quân có sức quan sát phi thường, ông ta nhạy bén phát hiện rằng sau khi Ngô Kim rời đi, vẻ mặt thương buôn quạt hình như thả lỏng hơn đôi chút.
Quả nhiên chẳng mấy chốc sau, kẻ này không còn cụp mắt giả làm tượng đá nữa mà lẳng lặng ngước mắt lên đối diện với ông ta. Y nở nụ cười nhẹ, dùng ống tay áo lau sạch vệt nước còn sót lại rồi viết một dòng chữ: “Là ngươi đúng không, vị khách năm năm trước đã tặng chuông cho ta ở thành Tây Cương?”
Tuổi tác của người này không còn trẻ, song lại trắng trẻo ưa nhìn, mặt mày nhẵn nhụi không râu, vẫn còn là một mỹ nam tử khiến người ta phải chú ý. Dẫu cho người này hại Khoái Tai môn dính tiếng xấu, nhưng Bạch Kiến Quân không hề có ác ý đối với y, mà phần nhiều lại là hiếu kỳ.
Công bằng mà nói, với khí chất và tài hoa của người này, vừa nhìn là biết y xuất thân từ danh môn vọng tộc, là kiểu mà đáng lẽ nên vùi đầu trên gác cao để nghiên cứu học thuật, chứ không phải là khâm phạm đại án giả thần giả quỷ ở đầu đường xó chợ, lợi dụng và lừa bịp biết bao người trong thiên hạ.
Bạch Kiến Quân che giấu cảm giác đáng tiếc của mình, cất tiếng trả lời: “Đúng là ta, làm sao ngươi biết? Và ngươi là ai?”
Thương buôn quạt lắc đầu: Trên tròng trắng mắt trái của ngươi có một hình mũi tên nhỏ màu đen, ta vẫn còn nhớ. Xin lỗi, ta không thể cho ngươi biết ta là ai.
Ngay cả tên cũng không chịu nói thì e rằng những việc khác càng không thể trả lời, Bạch Kiến Quân dở khóc dở cười gõ gõ vào bàn trà đối diện, ra hiệu “Mời” và nói: “Vậy hãy chọn những gì ngươi có thể nói đi.”
Thương buôn quạt viết thật nhanh: Cảm ơn đã thông cảm. Vốn dĩ việc đã đến nước này thì ta cũng không nên ngụy biện, song trong lòng xoắn xuýt nên vẫn muốn giải thích vài câu.
Ta không cố ý kéo quý môn vào cuộc, cũng chưa từng có ý đồ lợi dụng. Ta cảm thấy người thợ mộc kia có tay nghề tài hoa, nghĩ hắn có thể nhận được một vị trí trong Khoái Tai môn nên cân nhắc hồi lâu mới đưa cho hắn, không ngờ lại kéo tới sóng gió như vậy. Ta sẽ cố gắng gột rửa hiềm nghi của Khoái Tai môn, để tránh bị nghi ngờ thì sau này ta cũng sẽ không phản ứng đáp lại huynh đài nữa. Đây cũng là lần gặp gỡ cuối cùng giữa hai ta trong kiếp này, thật đáng tiếc không thể cùng trao đổi tên……
Chữ “họ” còn chưa viết xong thì đã bị cắt ngang bởi tiếng nói chuyện vọng tới từ ngoài sân. Ngón tay của thương buôn quạt khựng lại, y không viết nữa mà đột ngột hất tung bàn trà, dùng nước trà cũ chảy ra để che giấu vết tích cũ.
Bạch Kiến Quân nhìn dòng chữ “Lần gặp gỡ cuối cùng” kia nhanh chóng biến mất, cũng đã cảm nhận được quyết tâm chịu chết của người này.
Khi Lý Ý Lan đi vào, nước trên bàn vẫn đang chảy tí tách xuống dưới. Thương buôn quạt cúi đầu ngồi, Bạch Kiến Quân tựa lưng vào ghế ngồi nhìn chằm chằm y, lông mày nhíu chặt, gương mặt xen lẫn giữa nghi ngờ và ngạc nhiên, không biết là đang suy nghĩ gì.
“Tiền bối.” Lý Ý Lan lên tiếng chào hỏi, “Ngài trở lại rồi sao.”
Bạch Kiến Quân nghe tiếng bèn nhìn về phía hắn, đứng dậy nhường chỗ cho hắn.
Lý Ý Lan xua tay, tự tìm cho mình một ghế khách ngồi: “Khỏi cần phiền thế đâu, tất cả cứ ngồi đi.”
Trong lúc mọi người tìm chỗ ngồi xuống, tầm mắt Lý Ý Lan lướt qua vũng nước dưới đất rồi lại quay về gương mặt Bạch Kiến Quân, hắn hỏi: “Tiền bối, kẻ này có nhắn nhủ gì không?”
Bạch Kiến Quân không đáp thẳng mà chỉ nói: “Thẩm vấn là việc của nha môn các người, ta không am hiểu việc này, muốn biết gì thì các người tự hỏi đi.”
Lý Ý Lan cảm giác ông ta nhất định biết được gì đó rồi, song hắn không muốn vạch trần Bạch Kiến Quân trước mặt mọi người, đành tạm thời gạt đi chuyện này, sau đó quay đầu hỏi thương buôn quạt: “Ngươi là ai? Có quan hệ thế nào với Nghiêm Ngũ?”
Nghe đến tên Nghiêm Ngũ, lông mi của thương buôn quạt khẽ động đậy đôi lần, cảm giác như đang đấu tranh tâm lý, tuy nhiên vì y cúi gục đầu nên không ai thấy được biểu cảm này.
Lý Ý Lan hỏi mà y không đáp, đành sai nha dịch giải y vào nhà lao trước, để đề phòng y tự sát, hắn còn căn dặn nha dịch nhét bông vào hàm răng y.
Áp giải thương buôn đi rồi, nhóm người lại bắt đầu nghiên cứu bức thư lấy được ở chỗ chưởng quỹ hiệu bạc. Bạch Kiến Quân định lánh đi, nhưng Lý Ý Lan theo ra ngoài sảnh gọi ông ta lại.
“Tiền bối, thứ cho ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, xin hỏi trong lúc Ngô Kim rời đi, thương buôn quạt kia thực sự không nói gì với ngài sao?”
Bạch Kiến Quân do dự chốc lát, cuối cũng vẫn thuật lại cho hắn. Bởi vì ông ta muốn gặp chủ mưu đứng sau thương buôn quạt, ông ta rất tò mò không biết rốt cuộc là nhân vật thế nào mà đáng để biết bao nhiêu ngươi liều mạng giữ bí mật như vậy.
Sau khi nghe xong, cảm nghĩ đầu tiên của Lý Ý Lan là thương buôn quạt này có vẻ mềm lòng hơn gã đầu bếp giả nhiều, người này vừa mưu tính tiền đồ giúp thợ mộc, vừa quan tâm vị quân tử chỉ quen biết sơ sơ có cái nhìn thế nào về mình. Tính cách như vậy chứng tỏ y sẽ không trơ mắt nhìn Nghiêm Ngũ chết oan.
Hắn suy tính thật nhanh, sau đó mở lời níu giữ: “Nếu tiền bối đang không vướng việc gì quan trọng thì ta muốn mời ngươi nán lại nha môn thêm chốc lát, bọn ta vừa lấy được một bức thư không chữ ở bên ngoài, Khoái Tai môn am hiểu sự lạ trong thiên hạ, biết đâu tiền bối có thể thay chúng ta giải được bí mật trong đó.”
Bạch Kiến Quân cũng biết một vài biện pháp khiến chữ viết biến mất, tuy nhiên núi cao còn có núi cao hơn, có khi đây lại là một biện pháp mới. Bạch Kiến Quân vốn định nhận lời ngay, nhưng còn chưa kịp đáp thì lại bỗng nghĩ tới gì đó, ông ta nói: “Được, nhưng ta có một điều kiện.”
Lý Ý Lan gật đầu, ý bảo ông ta cứ nói.
Bạch Kiến Quân nói không đầu không đuôi: “Các ngươi có thể tra tấn, nhưng đừng làm tổn thương đến tính mạng…… và tay của y.”
Lý Ý Lan cũng hiểu ông ta đang nhắc tới ai, người này yêu mến nhân tài, nhưng đáng tiếc nhân tài kia lại không đủ đạo đức, giờ đang gặp phải tai họa xui xẻo rồi.
Hai người đạt thành nhất trí xong, bèn quay người chuẩn bị trở về phòng, nhưng mới đi được mấy bước đã nghe thấy tiếp vỗ cánh phạch phạch truyền đến từ phía sau. Lý Ý Lan quay đầu nhìn, phát hiện một con bồ câu vừa gầy vừa nhỏ mới hạ cánh xuống, hình thể giống y như đúc con chim mà phu xe mang về từ Chiêu Đàn tự, nên chắc hẳn là Tri Tân gửi thư cho hắn rồi.
Hôm qua một bức hôm nay lại một bức, bất kể nội dung là gì hay là vì việc gì, cũng đều tỏ rõ Tri Tân có nhớ đến hắn.
Trí óc bận rộn cả ngày bỗng trở nên trống rỗng, Lý Ý Lan nhìn con bồ cậu kia đậu trên giá, trong lòng giống như có thứ gì đó đã trở về vị trí cũ. Hắn vừa mừng rỡ vừa cảm động, vội đi về phía chuồng bồ câu, mãi đến lúc ra ngoài rồi mới nhớ mình bỏ quên Bạch Kiến Quân. Vì thế hắn liền quay đầu bảo ông ta cứ về trước, sau đó lại chạy đi lấy thư buộc trên chân bồ câu ra.
Trên ống trúc viết “Thân gửi Lý Ý Lan”, hắn rút cuộn giấy mở ra xem, nội dung bên trong quả không nằm ngoài dự liệu.
Bạn của ta:
Có việc này ta cần báo cho ngươi, cho nên xin miễn không tán gẫu nhiều.
Về vật mà Thấp Bà nắm trong tay nắm, ta gặp được nhân duyên kỳ ngộ nên đã có chút manh mối, cụ thể sau này sẽ kể. Còn vấn đề thì như sau:
Theo kiến giải vụng về của ta, vật nó nắm có thể là quả cầu nhỏ làm bằng đường đỏ hoặc đường nâu, hình dạng tương tự trứng gà, trên nhỏ dưới to. Phần trên có thể xuyên qua tay tượng gỗ, còn phần cuối thì không. Đục các lỗ to nhỏ trên quả cầu, gồm một lỗ to và một vài lỗ nhỏ.
Lấy một đầu sợi tơ quấn vào que nhỏ nhưng không buộc, dùng nước đường đun chảy tưới lấp lên. Đường này phải là loại khác với đường làm quả cầu, nếu quả cầu làm bằng đường đỏ thì đường tưới lên que phải là đường nâu.
Đợi cho đường khô, sợi tơ và chiếc que sẽ gắn vào nhau, dựng que lên luồn qua lỗ to, nắn thẳng sao cho hai đầu que chạm vào bề mặt quả cầu. Tiếp đó, nhét con kiến đã được cho ăn đường đỏ, đường nâu trong thời gian dài vào lỗ to, dùng bùn nhão bịt lỗ to lại, tránh giật dây để kiến không thể ra ngoài được.
Đến đây, buộc chặt sợi dây nối liền quả cầu đường vào cổ chân và cổ tay của bộ xương, thắt nút theo hướng của quả cầu đường. Phần nhỏ của quả cầu đường sẽ quay lưng về phía tượng gỗ, lần lượt quấn bàn tay nối dây của Thấp Bà quanh bộ xương, thắt nút trên quả cầu.
Như vậy, sau khi đường trên que bị ăn mất, nút thắt sẽ tuột ra, bộ xương ngã vào đống tàn hương, sợi tơ cũng hoá thành tro trong ngọn lửa. Quả cầu đường bị nắm trong tay bức tượng hoặc bị rơi xuống sẽ bị kiến gặm nhấm, chẳng mấy chốc cũng biến mất không còn dấu vết.
Những điều trên đều chỉ là suy đoán, có đúng hay không, có thực hiện được hay không, ngươi hãy tự xem xét.
Tái bút, dạo gần đây trời vẫn chưa ngơi lạnh, ngươi nhớ mặc thêm áo, ăn nhiều cơm, phải tự giữ gìn sức khoẻ nhé.
Tri Tân.
Bởi tờ giấy mà bồ câu đưa thư mang được chỉ có hạn, Tri Tân buộc phải viết chữ rất nhỏ, phần ký tên cuối cùng hết cả chỗ để đặt bút viết, đành viết nằm ngang chèn vào dưới cùng tờ giấy.
Lý Ý Lan nhìn cái tên với địa vị đáng thương kia, cõi lòng từ từ trở nên mềm nhũn.
Hắn phá vỡ sự thanh tĩnh của người xuất gia, khiến Tri Tân phải trăn trở về mớ bòng bong này, nhưng giờ đây Lý Ý Lan chẳng hề hổ thẹn mà chỉ thấy có chút tự hào.
Người trong lòng hắn quả là thông minh đến nỗi khiến hắn bất ngờ.
Danh Sách Chương: